DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 702

Ít nhất ngoại trừ nỗi đau, cô còn thu hoạch một nhóc loli đáng yêu.

Tống Hân Nghiên hít mũi, nghiêm túc nói: “Mẹ sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo của cô giáo Minh Trúc.”

Cô nở nụ cười xấu hổ: “Mẹ đúng là sống uổng phí hơn hai mươi năm mà, còn không thông thấu bằng một đứa bé như con nữa.”“

“Không đúng, mẹ là người may mắn nhất trong số những người lớn không được thông minh cho lắm kia, bởi vì mẹ đã gặp được con.” Tưởng Minh Trúc ôm lấy mặt Tống Hân Nghiên, tặng cô một nụ hôn an ủi: “Con sẽ chia bớt vận may của mình cho mẹ, loại may mắn cả đời ý.”

Tống Hân Nghiên cảm động không thôi, hôn lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Minh Trúc: “Cám ơn cô giáo Minh Trúc. “

Giờ phút này, cô cảm thấy có thể gặp lại Minh Trúc trong khung cảnh ấm áp như vậy, cô bị vu oan một lần như vầy cũng đáng.

Chỉ là…

Chỉ là nếu tên hung thủ đã dám dùng tới loại thủ đoạn như hạ độc đứa nhỏ để vu oan cho cô, chỉ e mai này gã sẽ càng ra tay ác hơn… còn có cái chết của Dương Liễu…

Tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ cũng là để nhắm vào cô?!

A!

Tống Hân Nghiên yên lặng siết tay thành nắm đấm, cô sẽ không để yên như vậy đâu.

Năm phút trôi qua rất nhanh.

Sương mù một lần nữa giăng đầy mắt Tưởng Minh Trúc.

Nhưng cô nhóc kia rất biết giả vờ, thời điểm cảnh sát tiến vào thúc giục bọn họ đã đến lúc rời khỏi, cô bé còn hung tợn cảnh cáo anh ta: “Tống Hân Nghiên là mẹ cháu, là vợ của Tưởng Tư Hàn. Bọn cháu chỉ tạm thời để mẹ ở lại chỗ này thôi, sau khi rút đơn kiện sẽ lập tức tới đón mẹ về. Nếu để cháu biết lúc mẹ cháu ở đây đã bị ức hiếp, mấy chú sẽ bị mất việc đó…”

Dung mạo của cô bé rất đáng yêu, dù là lúc cười hay lúc nghiêm túc, thỉnh thoảng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại xuất hiện lúm đồng tiền.

Dù có bày ra dáng vẻ hung tợn cũng trông cực kỳ đáng yêu.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không nhịn được cười.

Cảnh sát cười nói: “Ừm, những lời bạn nhỏ nói chú cảnh sát đã nhớ kỹ trong lòng rồi. Xin cứ yên tâm, bây giờ là xã hội pháp chế, sẽ không xuất hiện tình huống mà cháu lo lắng đâu.”

Cô nhóc ngạo kiều kia ưỡn ưỡn cái ngực nhỏ, gật đầu: “Tốt nhất là vậy.”

Biệt thự Lộc Hồ.

Dạ Nhất bước vào thư phòng: “Ông chủ, có tin mới. Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc đã dẫn theo luật sư và pháp y từ Hải Thành tới đây, họ đang tích cực tìm kiếm bằng chứng để giúp mợ chủ lật lại vụ án. Mặt khác, bên phía Tưởng Tư Hàn cũng có động tĩnh. Tưởng Minh Trúc đã tới trại tạm giam, gặp mợ chủ.”

Dưới đáy mắt Dạ Vũ Đình lóe lên tia sáng lạnh lùng: “Gặp rồi? “

A!

Đuôi lông mày của anh ta khẽ nhếch lên: “Tưởng Tư Hàn đã tỏ thái độ rồi, anh ta là tính rút đơn kiện, làm người tốt đây mà.”

“Kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi