DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 728

Cô ta quỳ xuống trước mặt Dạ Vũ Đình, ôm chân anh ta cầu xin: “Anh ba, em nên làm gì bây giờ, anh nhanh nghĩ cách giúp em đi, em không muốn ngồi tù, cuộc đời của em còn chưa bắt đầu… Mẹ… Mẹ giúp con xin anh ba đi, mẹ…”

“Vũ Đình…” Hai mắt Lâm Tịnh Thi cũng rưng rưng, đáng thương nhìn về phía con trai.

Dạ Vũ Đình hít sâu, đè cơn giận lại nói: “Trước khi Ninh Bội khai em ra, lập tức thu dọn đồ ra nước ngoài lánh nạn đi, trước khi mọi chuyện yên ổn đừng quay về. Những chuyện sau đó ở đây anh sẽ xử lí. Nếu em còn ngu xuẩn như vậy, đừng nói là anh không cứu được em, cả nhà họ Dạ cũng sẽ xong đời với em!”

“Sẽ không đâu, sẽ không .” Dạ Như Tuyết lau nước mắt, cam đoan: “Em thề mình sẽ không tái phạm.”

Cô ta vội vọt vào phòng chứa quần áo thu dọn đồ.

Lâm Tịnh Thi cũng nói: “Con yên tâm đi, mẹ sẽ trông chừng nó.”

Vội vàng thu dọn đồ ra ngoài giữa đêm.

Trước khi Dạ Vũ Đình đến đây đã sai người sắp xếp thuê một chiếc máy bay, nhìn xe chở mẹ và em gái biến mất trong màn đêm anh ta mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng chỉ trong giây lát, anh ta lại nắm chặt tay lại.

Tống Hân Nghiên, nhà họ Dạ biến thành như này, đều là do cô mang đến.

Sao cô không biết xấu hổ lại làm ra chuyện có lỗi với anh ta và nhà họ Dạ!

Anh ta tuyệt đối sẽ không để cô lại làm ra chuyện như vậy nữa !

Rạng sáng.

Khu đậu máy bay tư nhân ở sân bay.

Dạ Như Tuyết sợ sệt cùng mẹ mình Lâm Tịnh Thi khẩn trương đi lên lên máy bay riêng.

Cửa máy bay hạ xuống, ồn ào và nỗi sợ bị bỏ lại ngoài máy bay.

Dạ Như Tuyết lúc này mới thở dài một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Lâm Tịnh Thi thấy dáng vẻ sợ hãi của con gái, không đành lòng trách mắng nữa, cầm tay cô ta dịu dàng an ủi: “Được rồi được rồi, không có việc gì, chỉ cần máy bay cất cánh, là con sẽ an toàn.”

Dạ Như Tuyết gật đầu, bồn chồn bất an chờ máy bay cất cánh.

Nhưng mà…

10 phút trôi qua.

Máy bay không di chuyển.

20 phút trôi qua máy bay cũng không hề di chuyển.

30 phút… 40 phút… Một tiếng đồng hồ…

Dạ Như Tuyết ngồi không yên, Lâm Tịnh Thi cũng bồn chồn đứng lên.

Bà ta gọi cơ trưởng, lớn tiếng chất vấn: “Mấy người đây là có chuyện gì? Rốt cuộc khi nào máy bay mới cất cánh? Tôi nói cho mấy người biết, tôi đã thuê máy bay này rồi, mấy người chậm trễ tôi sẽ tố cáo mấy người. Hiện tại, lập tức cất cánh!”

Cơ trưởng đứng yên: “Bà Dạ, không phải chúng ta không muốn đi, mà là đi không được.”

Vừa mới nói xong, khoang máy bay bị mở ra.

Mấy cảnh sát mặc quân phục đi lên: “Ai là Dạ Như Tuyết? !”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi