DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 748

Dưới ánh đèn mông lung, gương mặt của Dạ Vũ Đình ẩn trong bóng tối, tiếng hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi quanh quẩn trong phòng bệnh.

Vẫn may là không đánh thức anh ấy.

Cô nhẹ nhàng thở ra, ngã xuống ghế sofa.

Trong bóng tối, hai gò má sưng đỏ tê rần nóng rát.

Nơi nào đó trên người cũng có chút khó chịu.

Tống Hân Nghiên cuộn tròn người, che giấu mình ở bên trong.

Cô dùng sức đè lấy trái tim, nơi đó đang đau đớn từng hồi.

Chồng trước thì ngược đãi, chồng hiện tại thì bạo lực… ha ha, cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ bản thân thuộc tuýp người có lý thì không sợ, thế mà sau khi bị ngược đãi, cô lại không phản kháng.

Nhưng mà, cô phản kháng bằng cách nào đây?

Một bên là tên biến thái không thể trêu chọc.

Một bên khác là người bệnh không thể nào so đo.

Tống Hân Nghiên mở to đôi mắt trống rỗng, mờ mịt, nhìn chằm chằm phòng bệnh lờ mờ.

Không biết tại sao, cô liền nhớ đến lúc Dạ Vũ Đình ra tay đánh cô.

Cái tát thứ nhất thật sự khiến cô không thể phòng bị, nhưng mà rõ ràng những cái tát sau đó, cô có thể phản kháng.

Nhưng cô lại không làm.

Cô cứ để mặc cho Dạ Vũ Đình ngược đãi mình, thẳng cho đến khi chịu đựng không được mới thôi.

Toàn bộ quá trình, cô không hề cảm thấy ấm ức, thậm chí còn có cảm giác nhẹ nhõm.

Dường như sau khi để Dạ Vũ Đình phát tiết, thế thì sau đó cô nhắc tới chuyện ly hôn sẽ thẳng thắn hơn một chút, cô liền có thể… bớt nợ anh thêm một chút?

Trong đêm đen, Tống Hân Nghiên cười tự giễu.

Gương mặt bị kéo căng vô cùng đau nhức.

Cô lập tức che biểu cảm, thở dài, cảm thấy hãi hùng bởi vì suy nghĩ của mình.

Nếu như không phải cô có tâm lý biến thái, vậy thì chắc chắn có khuynh hướng tự ngược.

Tống Hân Nghiên rùng mình đẩy lùi những suy nghĩ đáng sợ ấy, cô thành tâm cầu nguyện Dạ Vũ Đình nhanh chóng khỏe lại, nhà họ Dạ cũng có thể sớm khôi phục lại bình thường, như thế này thì cô mới không có cảm giác áy náy sâu sắc, mới có thể… nhắc tới chuyện ly hôn.

Suy nghĩ lung tung một hồi, rốt cuộc cô cũng mơ mơ màng ngủ thiếp đi.

Trên giường bệnh, sau khi hô hấp của Tống Hân Nghiên dần dần đều, Dạ Vũ Đình lại mở mắt ra.

Anh ta vén chân bước xuống giường, đi chân trần đến trước sofa.

Thân thể nhỏ bé của người phụ nữ nằm cuộn người trên ghế sofa, trông rất yếu ớt, khiến người khác nhìn thấy mà muốn yêu thương.

Cho dù là một người phụ nữ nhỏ bé như thế, nhưng tâm chẳng những hung ác, mà còn đê tiện.

Dạ Vũ Đình đưa tay từ từ đặt ở cổ Tống Hân Nghiên.

Chỉ cần anh ta dùng sức một chút, người phụ nữ mang đến sự sỉ nhục cho anh ta có thể vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi