DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 751

“Vâng.” Dạ Vũ Đình khàn giọng đáp lời, sau khi cúp điện thoại thì lại nói với Tống Hân Nghiên: “Ngày hôm qua em ở đây với anh cùng Dạ Nhất, chắc là em không nghỉ ngơi tốt, để anh kêu Dạ Nhất đưa em về nghỉ ngơi.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tôi về nhà cùng anh.”

“Không cần…”

Tống Hân Nghiên chủ động nắm chặt tay anh ta.

Lời nói của Dạ Vũ Đình cứ thế mà bị kẹt lại.

Lúc tay hai người đan vào nhau, cả hai tay đều rất lạnh, không có nhiệt độ dù là một chút.

Cô kiên trì nói: “Chúng ta là vợ chồng, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.”

Quan trọng nhất đó chính là tai họa lần này của nhà họ Dạ có dính líu tới cô.

Thấy Tống Hân Nghiên kiên quyết như thế, Dạ Vũ Đình nắm chặt lấy tay cô, không từ chối nữa.

Nhà họ Dạ.

Dạ Khải Trạch, Lâm Tịnh Thi và hai vợ chồng Dạ Vũ Thành đều có mặt.

Dạ Vũ Đình và Tống Hân Nghiên bước vào, đi đến trước mặt Dạ Khải Trạch: “Thưa ba.”

“Chát!”

Dạ Khải Trạch đứng bật dậy từ trên ghế sofa, hung hăng đánh một cái thật mạnh vào mặt Dạ Vũ Đình.

Vẻ mặt ông ta lạnh lẽo: “Chuyện tốt mày làm đó.”

Một đống đơn hàng bị hủy bỏ đập vào ngực Dạ Vũ Đình.

Dạ Khải Trạch nghiêm giọng mắng: “Công ty vốn dĩ đã chịu ảnh hưởng bởi vì chuyện của em gái con, giá trị thị trường trong vòng một đêm bốc hơi hai chục nghìn tỷ đồng, bây giờ còn chưa biết phải ăn nói với cổ đông như thế nào, dự án này của con lại đổ sông đổ biển. Dạ Vũ Đình, con muốn khiến công ty phá sản hả?”

Con trai bị đánh, Lâm Tịnh Thi vô cùng đau lòng.

“Dạ Khải Trạch, cái ông già này, ông đánh con trai tôi làm gì, đây là lỗi của nó hả?”

Ánh mắt bà ta tàn độc quay người nhìn Tống Hân Nghiên, bỗng nhiên đẩy cô một cái: “Con trai tôi tạo phải nghiệt gì vậy chứ, gặp phải loại người xui xẻo như cô, từ khi cô bước chân vào gia đình chúng tôi, gia đình chúng tôi cứ gặp hết chuyện xui xẻo này đến chuyện xui xẻo khác. Cái tên sao chổi xui xẻo, mập mờ với Tưởng Tử Hàn, còn tơ tưởng chồng cũ mà dám kết hôn với con trai tôi, cô có âm mưu gì hả? Nếu như không phải bởi vì cô thì làm sao chúng tôi có thể có liên quan tới cậu ta, chọc phải cậu ta, tôi đánh chết cô.”

Tống Hân Nghiên bị bà ta đẩy té lên ghế sofa, còn chưa đứng vững thì Lâm Tịnh Thi lại nhào tới.

Cô không phải là người đứng yên chịu trận, động tác nhanh nhẹn lăn mình một cái, đứng dậy từ trên ghế sofa, chống lại bàn tay Lâm Tịnh Thi đang đánh mình.

“Đúng là chuyện này ít nhiều gì cũng có liên quan tới tôi, mọi người yên tâm đi, tôi sẽ nghỉ cách đền bù.”

Không tiếp tục chờ đợi nữa, Tống Hân Nghiên buông tay đang nắm Lâm Tịnh Thi ra, nhìn cũng không thèm nhìn đám người một cái nào, cô dứt khoác quay người đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi