DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 758

“Khuôn mặt này của bà thật quyến rũ khiến cô gái giống bà kia cũng trở thành một món hàng nhiều người muốn giành giật.”

Các ngón tay giang ra.

Bức ảnh tuột khỏi kẽ tay ông ta và rơi xuống trên bàn.

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.

Đôi mắt to sáng ngời khẽ cong bởi nụ cười, trong sáng thanh thuần như biết nói.

Khóe môi mím nhẹ, nụ cười xấu hổ mà kín đáo, trên đôi má trắng nõn có hai lúm đồng tiền xinh đẹp như hai viên ngọc trai.

Trong sáng mà quyến rũ.

Trông giống với Tống Hân Nghiên đến 90%.

Tuy nhiên, từ đôi mắt đó, nhìn vào là biết không phải cô.

Trong sự lo lắng sốt ruột, Tống Hân Nghiên cuối cùng đã đợi được cuộc gọi của John.

“Tôi cho người đánh giá ra rồi, thành thật mà nói, những bằng sáng chế này của cô thực sự khiến tôi rất ngạc nhiên. Chỉ là, cộng thêm yêu cầu của cô, nó trở nên không thỏa đáng như vậy nữa. Sau khi chúng tôi đánh giá ước tính, giới hạn tối đa là 150 tỷ, nhưng nếu sau khi cô bán đi rồi bỏ ngành hoặc là đến PL làm việc, tôi có thể trả cho cô 3000 tỷ.”

Sau khi John báo giá xong, anh ta thuyết phục: “Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ lại một chút. Nghe nói công ty mà cậu ba Dạ cho cô là do một mình cô đứng tên? Hân Nghiên, mặc dù thời gian cô làm việc cho tôi rất ngắn nhưng tôi thực lòng xem cô là bạn nên mới nói với cô mấy câu từ tận đáy lòng. Công ty mới của cô đang đứng tên cô, đó không liên quan gì tới Dạ Thị, Dạ Thị thực sự có chuyện gì cũng sẽ không liên lụy đến cô. Những thứ mà cô dự định bán cho tôi đây, nếu dùng cho công ty mới của cô, muốn chuyển mình dễ như lật bàn tay.”

Tống Hân Nghiên xúc động trong lòng: “Anh John, cảm ơn anh. Tôi biết anh nói những lời này đều là muốn tốt cho tôi, nhưng tôi đã quyết định rồi, có điều chọn mức giá nào thì tôi phải suy nghĩ một chút.”

Cúp điện thoại, Tống Hân Nghiên mệt mỏi nhắm mắt lại.

Những lời mà John nói, cô không phải không biết.

Nhưng nào dễ dàng như vậy.

Ngay cả một xí nghiệp lớn như Dạ Thị cũng không chuyển mình nổi dưới tay của Tưởng Tử Hàn, nói gì đến một công ty mới còn chưa cất bước.

Tưởng Tử Hàn hận cô đến tận xương tủy, Dạ Thị ngã rồi, tiếp theo chính là bản thân mình.

Cho dù cô có làm thế nào, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô.

Tống Hân Nghiên nắm chặt điện thoại, trong lòng vừa căm hận vừa bất lực, buồn bã không thể giải thích được.

Chuông điện thoại vang lên, là Tống Dương Minh.

Tống Hân Nghiên nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc và bắt máy.

Sau khi chào hỏi đơn giản, Tống Dương Minh nhanh chóng vào vấn đề chính: “Cuối tuần anh sẽ đến thủ đô một chuyến, đến lúc đó giới thiệu với em một vị khách quý.”

“Khách quý?” Tống Hân Nghiên nghi hoặc: “Khách quý nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi