DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 800

Báo cáo bị Tưởng Tử Hàn vo biến dạng, lửa giận từ trong tim lập tức tỏa ra tứ chi toàn thân.

Vừa đau lòng vừa tức giận, anh nghiến răng mắng: “Người phụ nữ này sao không ngốc chết đi chứ.”

Cố Vũ Tùng thở dài: “Người bỏ thuốc tâm tư thầm trầm thủ đoạn lại khôn ngoan, người bình thường đều rất khó phát giác. Chỉ là Tống… thể chất này của chị dâu, cũng thật sự không ai có, đậm nét ngây thơ, có điều…”

Mắt của anh ta nheo lại: “Chiếc vòng tay là Dạ Vũ Đình tặng nhỉ? Chị dâu đoán chắc nằm mơ cũng không ngờ anh ta sẽ động tay chân ở trong này. Tên này, thật sự quá ác độc rồi! Bản thân không ngủ được với gái, không có được con thì phòng…”

“Im mồm!” Ánh mắt của Tưởng Tử Hàn sắc lẹm như dao, đanh giọng quát khẽ.

Cố Vũ Tùng im miệng.

Anh ta thấy bất công cho ai chứ?! Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tưởng Tử Hàn đè nén cơn giận, nói một cách lý trí: “Thuốc không thể là Dạ Vũ Đình bỏ vào.”

Trong phòng bệnh cách một cánh cửa.

Chủ nhiệm Trần đang muốn rời đi.

Khi đi tới cửa cô ta đột nhiên dừng lại: “Ồ, đúng rồi, quên một chuyện.”

Cô ta từ trong chiếc áo blouse trắng lấy ra chiếc vòng đưa cho Tống Hân Nghiên xem: “Cái này có phải của cô không?”

Tống Hân Nghiên vô thức nhìn cổ tay của mình, quả nhiên trống không, không biết rơi từ khi nào.

Cô mỉm cười gật đầu: “Phải. Cô không nói tôi còn không phát hiện. Bác sĩ Trần, cảm ơn.”

Cô đưa tay cầm lấy.

“Nói ra cũng khéo, mẫu vòng tay này chị tôi có một cái giống hệt, đặt làm riêng, bên ngoài không mua được thành phẩm. Cái này là ai cho cô sao?”

Chủ nhiệm Trần nói rồi, quay lại trước giường bệnh, nhưng không cho đưa cho Tống Hân Nghiên, mà trực tiếp đeo vào cổ tay cho cô.

“Chị dâu cả… của tôi.” Tống Hân Nghiên sờ vòng tay.

Cứ cảm thấy chiếc vòng tay sau khi mất đi lại có lại đeo vào thoải mái hơn lúc đầu.

“Rất đẹp.” Chủ nhiệm Trần mỉm cười khen, đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài phòng bệnh.

Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng đứng ở cửa.

Bác sĩ Trần sau khi đóng cửa lại mới nhỏ giọng nói: “Tưởng tổng, cậu Cố, vòng tay đã thay đổi rồi, cô Tống không phát giác điều khác thường. Chiếc có độc kia đã được tôi lấy đi rồi.”

Tưởng Tử Hàn gật đầu, quay sang Cố Vũ Tùng.

Anh còn chưa lên tiếng, Cố Vũ Tùng vội giơ tay lên nói: “Hiểu hiểu hiểu, em hiểu, chuyện này giao cho em làm.”

Thần sắc của Tưởng Tử Hàn rất thản nhiên: “Còn?”

Còn?!

Cố Vũ Tùng sững người, phản ứng lại thì lập tức bảo đảm: “Bảo đảm không để chị dâu biết.”

Tưởng Tử Hàn gật đầu: “Cậu có thể biến rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi