DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 803

Tống Hân Nghiên cầm chiếc điện thoại nghịch, do dự rất lâu mới hạ quyết tâm, gọi điện cho Dạ Vũ Đình.

Cuộc gọi còn chưa kết nối thì cửa phòng bệnh bị người khác đẩy ra.

Tống Hân Nghiên quay đầu, nhìn thấy Khương Thu Mộc mặc đồ bệnh nhân.

Cô kinh ngạc suýt nữa ném cả điện thoại đi: “Thu Mộc, cậu sao lại ở đây? Cậu bị làm sao vậy?”

Nhìn thấy bạn thân mặc đồ bệnh nhân, tim của Tống Hân Nghiên đập thình thịch.

Khương Thu Mộc mặt mày trắng bệch, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình ở trên người khiến cô ấy càng nhỏ bé, nhìn mà khiến người ta xót xa không thôi.

Cô ấy bịt miệng chạy tới, lao tới giường ôm lấy Tống Hân Nghiên rồi bật cười: “Nghiên, tớ bị bệnh rồi, sắp bệnh chết rồi, hu hu hu… tớ còn trẻ như vậy…”

Trong lòng Tống Hân Nghiên rối như tơ vò, ném điện thoại sang một bên, ôm lấy Khương Thu Mộc rồi an ủi: “Ngoan, không khóc không khóc, bây giờ y học phát triển như vậy, cho nên cậu rốt cuộc bị bệnh gì?”

Cùng lúc này, trạng thái điện thoại trong tay của Tống Hân Nghiên từ trong chế độ chờ kết nối chuyển thanh chế độ nghe.

Giọng nói của Khương Thu Mộc truyền không sót một từ nào vào trong tai của người ở đầu dây bên kia.

Dạ Nhất mặt mày mờ mịt nghe tiếng của Khương Thu Mộc ở trong điện thoại, đầu gối tự dưng mềm nhũn.

Tiếng khóc của phụ nữ có sức sát thương rất lớn.

Dạ Nhất mặt không cảm xúc mà cúp máy.

“Mợ chủ và cô Khương ở cùng nhau, hình như cũng ở bệnh viện. Hình như là cô Khương bị bệnh rồi, nghe tiếng khóc đó của cô Khương, chắc bệnh còn khá nghiêm trọng…”

Sắc mặt của Dạ Vũ Đình tốt hơn một chút, trong vô thức mà thở phào.

Chỉ cần không phải ở cùng với Tưởng Tử Hàn, những người khác anh ta đều có thể chấp nhận được!

Dạ Nhất thấy chủ tử như vậy, lại vì anh ta mà thấy không đáng hơn.

Anh ta nhíu mày: “Anh cũng bị bệnh, còn là chồng của mợ chủ, mợ chủ để mặc anh không quan tâm, chạy tới chỗ bạn thân, còn cái kiểu không thèm nói một tiếng, như này là kiểu gì chứ?”

Cách nhìn của Dạ Nhất đối với Tống Hân Nghiên càng lúc càng lớn mật, cho dù từng bị đánh vẫn không nhịn được mà thấy bất bình cho chủ tử.

Lời mới nói xong, mới ý thức được mình lỡ lời rồi, vô thức nhìn sang Dạ Vũ Đình.

Quả nhiên thấy sắc mặt vừa mới dịu lại của Dạ Vũ Đình đã lại tối sầm.

Dạ Nhất lập tức xin lỗi: “Ông chủ, xin lỗi, tôi không nên nói xấu mợ chủ. Loại trường hợp này, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.”

Dạ Vũ Đình nhắm mắt lại: “Người nên xin lỗi là tôi. Trước đó tôi nhất thời kích động ra tay đánh cậu, không sao chứ?”

“Không sao.”

“Trước đó là tôi không khống chế được cảm xúc, tôi không nên ra tay. Chỉ là Dạ Nhất…”

Ánh mắt của Dạ Vũ Đình rất lạnh, đôi mắt giống như hai hồ nước chết không thấy đáy, giọng nói cũng trầm thấp, mang theo hàn ý lạnh giá: “Cậu biết tôi vì lấy Tống Hân Nghiên về đã tốn nhiều sức như nào không, tôi không thể để mặc cô ấy rời đi, cũng không thể bỏ qua như vậy được!”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi