DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 815

Cố Vũ Tùng nhướn mày ngạc nhiên.

Anh ta vốn tưởng rằng với tính khí tự bênh vực mình của Khương Thu Mộc sẽ mắng anh Hàn đến không ra thể thống gì, không ngờ rằng lại có lúc quanh có khúc khuỷu, thương lượng nhẹ nhàng như vậy.

Tưởng Tử Hàn lòng đầy đau khổ.

Anh cũng muốn buông bỏ quá khứ và bắt đầu lại với Hân Nghiên, nhưng liệu Hân Nghiên có cho anh cơ hội này không?

Cô không cho!

Vốn tưởng rằng đã hòa nhau rồi… Nhưng hiện tại, vết thương mới này quả thực là do anh đổ thêm vào cho cô.

Tưởng Tử Hàn nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, rất muốn nhìn ra được một chút thích anh từ nơi đáy mắt trên khuôn mặt cô.

Nhưng không có.

Không có gì cả.

Trong mắt cô không có một chút sáng nào, giống như một vũng nước đọng.

Khuôn mặt cô bình tĩnh nhưng đầy chế giễu, vẻ mặt rút lui kia, nhìn đời bằng nửa con mắt.

Cô đã đến bước ngoảnh mặt làm ngơ, thấy nhưng không nghe với anh rồi sao?

Giọng nói khàn khàn của Khương Thu Mộc vẫn đang tiếp tục: “Anh Hàn, nếu anh tức giận đến mức không thể nhịn được thì anh cứ trút lửa giận lên tôi, tôi tuyệt đối không oán thán một lời. Chỉ một việc, xin anh bảo vệ tốt Hân Nghiên. Cô ấy dốc hết ruột gan với anh và Minh Trúc, một vạn tấm chân tình cũng không đủ để diễn tả, nhưng cuối cùng kết quả có được là gì chứ?”

Cô ấy thay đổi giọng nói, giọng điệu chế giễu mang theo sự tức giận: “Là anh đã làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác, đẩy cô ấy đến hố lửa kia của nhà họ Dạ, để cô ấy đứng mũi chịu sào, trở thành mục tiêu công kích, trở thành đối tượng cho dư luận chỉ trích. Anh Tưởng, chỉ với những điều này, anh dựa vào đâu mà đi trách người khác oán hận người khác? Suy cho cùng, cô ấy chỉ lừa anh lúc đó, mà anh lại khiến cô ấy cùng đường tuyệt lộ vô số lần trong khoảng thời gian chưa đầy một năm.”

“Khương Thu Mộc, cô câm miệng!”

Cố Vũ Tùng trước đó còn cảm thấy Khương Thu Mộc đã thay đổi tính tình, nhưng càng về sau lại càng hãi hùng.

Cô gái đáng chết này tìm chỗ chết sao!

Hiện tại, anh Hàn cũng đang trên bờ vực nổi cơn thịnh nộ, cô ấy không giúp dập lửa thì thôi lại còn thêm dầu vào lửa.

Cố Vũ Tùng lao lên, nửa ôm nửa kéo, cưỡng ép lôi người ra ngoài.

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn không chút cảm xúc, trái tim giống như bị người khác dùng búa đập mạnh vào.

Anh nhìn về phía Khương Thu Mộc: “Để cô ấy nói hết đi!”

Cỗ Vũ Tùng sững người.

“Còn nói gì nữa?” Tống Hân Nghiên nhếch khóe môi lên với vẻ giễu cợt: “Nói nữa cũng không có ý nghĩa gì. Đầu gỗ, cậu đi ra trước đi, tớ muốn yên tĩnh.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi