DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 831

Cô nhướng mày: “Vậy à? Nếu có cô gái khác chủ động thì sao? Cậu cũng biết, anh tớ quá đỗi dịu dàng vô cùng ga lăng, hiền lạnh lại chính trực, nhất định sẽ không làm những chuyện tổn thương đến trái tim người con gái nào, nếu có người phụ nữ nào da mặt dày một chút, khó dây dưa một chút, biết khóc biết quấy biết làm nũng…anh ấy nhất định sẽ không chịu nổi.”

“Chắc không đến mức đó đâu nhỉ?!”

Khương Thu Mộc suy nghĩ nghiêm túc, nhanh chóng ném cảnh tượng đáng sợ mà Tống Hân Nghiên hình dung ra sau đầu: “Chắc chắn không có đâu. Hôm đó tớ đã thăm dò thử rồi, anh ấy nói tạm thời không muốn yêu đương, chỉ muốn chuyên tâm phát triển công ty. Anh ấy là người có trách nhiệm, chắc chắn nói được làm được. Nhưng mà…”

Cô ấy siết tay: “Nếu thật sự có kẻ đê tiện gợi cảm nào đó muốn quyến rũ anh ấy, tớ nhất định sẽ không để yên đâu!”

Tống Hân Nghiên đổ thêm dầu với vẻ bình thản: “Người không sợ trời không sợ đất như cậu vậy mà cũng có lúc nhát gan đến thế. Chậc, sau khi anh tớ biết chắc chắn sẽ rất thất vọng.”

Khương Thu Mộc bị quấy rầy như vậy, những suy nghĩ lung tung kia cũng nhanh chóng tan biến.

Cô híp mắt nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên với vẻ hung dữ: “Tống Hân Nghiên, chị đây cảnh cáo cậu trước, nếu cậu dám vạch trần chuyện này trước mặt anh ấy, tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu!”

“Nghiêm trọng vậy luôn?!”

“Ừm, nghiêm trọng đến thế đấy!”

Khương Thu Mộc gật đầu mạnh mẽ: “Bây giờ tớ chỉ muốn phát triển sự nghiệp cho đàng hoàng! Tớ phải thành công, phải xuất sắc, phải đứng cùng một độ cao với anh Dương Minh. Chờ đến khi tớ giỏi giang đủ để xứng với anh ấy, tớ mới tỏ tình với anh ấy.”

“Xem ra cậu đã có tính toán rồi nhỉ?” Tống Hân Nghiên quan tâm nói: “Chuẩn bị làm gì đây?”

“Vẫn là nghề cũ thôi. Tớ học vẽ mà, mở một phòng tranh, thuận tiện có thể dạy cho mấy bạn nhỏ vẽ tranh cũng rất tốt. Mặc dù nghề vẽ tranh này không quá máu lửa, nhưng ít nhất cũng không chết đói. Chờ ngày nào đó tớ nổi tiếng, đến khi mà một bức tranh có thể bán được mấy chục tỷ, tớ tỏ tình cũng không muộn mà.”

Tống Hân Nghiên: “……”

Chị em à, nằm mơ có lẽ sẽ nhanh hơn đấy.

Khương Thu Mộc như không nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trên gương mặt bạn thân.

Cô ấy nắm tay Tống Hân Nghiên: “Lần trước chẳng phải tớ đã nói sẽ đến thủ đô với cậu sao, cho nên, tớ quyết định sẽ dời phòng tranh qua đó, sau này ngày nào chúng ta cũng có thể gặp nhau!”

Những lời phàn nàn trong lòng Tống Hân Nghiên bị ném lên chín tầng mây.

Cô cảm động: “Đầu Gỗ, cám ơn cậu.”

Đang muốn ôm một cái nồng nhiệt thì hộ lý bước đến.

“Cô Khương, cô Tống, đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi, vẫn ăn ở đây ạ?”

Mấy món khi trước của hai người chưa kịp ăn đã nguội ngắt, Khương Thu Mộc cho người nấu lại món mới.

Cũng chuẩn bị bữa ăn cho hai đứa nhỏ luôn.

Cô ấy gật đầu: “Dọn đồ ăn đã nguội xuống đi ạ.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi