DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 893

Hôm sau.

Tưởng thị, văn phòng tổng giám đốc.

Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng cùng nhau đến, vừa mới vào văn phòng ngồi xuống, cảnh sát đã tìm đến cửa.

Bọn họ nói lại mọi chuyện một lần, còn nói thêm: “Sở Thu Khánh đã ra nước ngoài, anh Tưởng làm chồng có nghĩa vụ phối hợp cùng chúng tôi bắt người trở về.”

Tưởng Tử Hàn ngây người.

Cố Vũ Tùng cũng choáng váng.

Hai ngày qua anh ta đã bỏ lỡ cái gì rồi?

Một lúc sau Tưởng Tử Hàn mới tỉnh táo lại: “Tống Hân Nghiên tố cáo tôi?!”

“Đúng thế!”

Cảnh sát trả lời rất chắc chắn.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn cũng đen lại.

Cái người phụ nữ này!

Cố Vũ Tùng mơ mơ màng màng một lúc lâu mới biết rõ đầu đuôi sự việc.

Anh ta đã nhịn cười rất vất vả, nhưng không nhịn được, bật cười to.

“Ha ha ha ha… Anh Hàn này, ngạc nhiên không, có bất ngờ không?!”

Tưởng Tử Hàn nghiến chặt răng trừng anh ta, ước gì ánh mắt có thể hóa thành trăm nghìn mũi tên.

Cố Vũ Tùng rùng mình một cái rồi ngừng cười.

Tưởng Tử Hàn hơi ngừng lại, tức đến mức bật cười: “Cái cô này, càng lúc càng to gan!”

Anh nhìn cảnh sát điều tra ở trước mặt: “Tôi có quen biết với Sở Thu Khánh, thật ra là vì hai nhà có qua lại với nhau, nhưng chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì, cũng không phải vợ chồng.”

Cảnh sát sững sờ, hai mặt nhìn nhau: “Nhưng mà…”

“Các người có thể tra trên hệ thống của Ủy ban. Có lưu lại trong danh sách hồ sơ. Vì vậy không tồn tại bao che gì ở đây hết. Hơn nữa tôi cứu Tống Hân Nghiên chỉ vì giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha. Ai ngờ người phụ nữ này ăn cháo đá bát, đi báo án giả. Tôi cứu cô ấy xong rồi lên xe, trong phòng đều có camera giám sát, tôi quay về sẽ cho người gửi video đến các anh.”

Tưởng Tử Hàn nở nụ cười lạnh lùng đầy âm u: “Để các anh nhìn xem, cô ấy cảm ơn tôi thế nào, quyến rũ tôi thế nào!”

“Khụ…”

Cố Vũ Tùng bị sặc nước bọt.

Ánh mắt sắc như đao của Tưởng Tử Hàn phóng tới.

Cố Vũ Tùng vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, đừng nói “khụ”, ngay cả hô hấp lớn tiếng cũng không dám.

Cảnh sát bị tình thế đảo lộn làm cho mơ hồ.

Chúc Minh Đức ở bên cạnh biết ông chủ nhà mình toàn nói nhảm, vội vàng bước ra giảng hòa: “Đồng chí cảnh sát à, tôi đã chuẩn bị bên phía màn hình giám sát, xin mời đi theo chúng tôi. Ông chủ chúng tôi là người phụ trách Tưởng Thị, hàng năm đóng biết bao nhiêu tiền thuế cho chính phủ quốc gia, tuyệt đối là công dân hợp pháp, không bao giờ làm những chuyện trái với pháp luật. Chúng tôi tuyệt đối sẽ phối hợp điều tra…”


CHƯƠNG 894


Cảnh sát bị Chúc Minh Đức mời đi.


Chỉ còn Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng ở trong phòng làm việc.


Cố Vũ Tùng dò xét gương mặt đen thui như đít nồi của anh em nhà mình, nụ cười bị đè nén đau khổ không nhịn được lại nhếch lên.


Tưởng Tử Hàn ném thẳng một tập hồ sơ đấu thầu sang.


Cố Vũ Tùng vội vàng né tránh, nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, anh ta ho nhẹ một tiếng và nói với vẻ nghiêm túc: “Anh Hàn anh Hàn, chuyện gì cũng từ từ, đừng ra tay chứ. Hôm nay em đến đây là vì muốn nói cho anh biết mấy ngày vừa qua em đã tra ra được một chuyện, có liên quan đến nguyên nhân tại sao chị dâu trở nên khác thường như vậy. Không ngờ em còn chưa kịp nói thì cảnh sát đã tới trước.”


“Nói!”


Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn âm u đến cực điểm, giọng nói gần như rít ra từ kẽ răng.


“Là như vầy.”


Cố Vũ Tùng nhặt hồ sơ đấu thầu lên, đặt nó lên trên bàn làm việc rồi mới nói: “Bên phía Dạ Vũ Đình, không biết tại sao lại tìm một thầy thôi miên, ngày đó chị dâu đưa thỏa thuận ly hôn cho anh ta, anh ta đã đánh ngất chị dâu rồi thôi miên cho chị dâu. Về phần anh ta muốn thôi miên ký ức gì thì tạm thời chưa biết được, và không rõ cuối cùng anh ta đã đạt được mục đích hay chưa. Có điều em có thể khẳng định một chút đó là sau khi chị dâu bị thôi miên, tính tình đã nóng nảy hơn rồi.”


Trong mắt của Tưởng Tử Hàn lộ vẻ tàn nhẫn muốn tàn sát hết mọi thứ.


Cố Vũ Tùng run lên, biết người anh em nhà mình thật sự nổi giận.


Anh ta vội vàng tiếp tục: “Em nghi ngờ quá trình thôi miên đã kí.ch thích thần kinh não bộ của chị dâu. Cũng chỉ có thế mới thay đổi tính cách một người, biến một người tính tình chậm chạp thành nóng nảy, người dịu dàng trở nên nhiệt tình. Hơn nữa tính cách đó của chị dâu…”


Cố Vũ Tùng mỉm cười và sờ lỗ mũi: “… Vốn đã hơi dữ dội, nếu biến thành con nhím lợi hại hay hoa hồng dại gì đó thì không có gì ngạc nhiên.”


Những người có thể dùng quả đấm giải quyết vấn đề mà không cần dùng tới miệng mồm, sự dịu dàng có thể tồn tại ngắn hạn nhưng lâu dài thì không.


Ánh sáng lạnh lẽo lập lòe trong mắt Tưởng Tử Hàn, liếc nhìn Cố Vũ Tùng với vẻ lạnh thấu xương.


Cố Vũ Tùng giật thót, tiến lên một bước và giải thích: “Với tình trạng của cô ấy hiện giờ, một khi gặp phải chuyện gì cũng đều ôm suy nghĩ mất cả chì lẫn chài! Không nương tay cũng không chùn bước…”


Tưởng Tử Hàn tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, đè huyệt thái dương vẫn nhảy thình thịch xuống: “Còn gì nữa không?”


“Không còn tin tức quan trọng nào khác.”


Cố Vũ Nghiêm nghiêm mặt và nói: “Anh yên tâm, em sẽ quan sát thật kỹ. Dạ Vũ Đình và Sở Thu Khánh nhiều lần động vào chị dâu nhưng đều tổn thất quay về, trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ bọn họ không dám hành động mờ ám gì nữa.”


Tưởng Tử Hàn mở mắt và cười mỉa mai, bỗng đổi đề tài: “Cậu có nhận dự án mới hay không?”


Hai mắt của Cố Vũ Tùng sáng lên, phấn khích đến mức cơ thể gần như dán sát vào bàn: “Dự án mới gì.”


“Một dự án đủ để cậu phấn khích cả tháng.”


Tưởng Tử Hàn nắm một xấp giấy tờ sang: “Cầm lấy rồi cút nhanh đi, theo dõi Tống Hân Nghiên cho kỹ, cô ấy có thể gây họa nhưng đừng để cô ấy mang họa vào người là được. Nếu lại gặp phải chuyện như ngày hôm qua, tôi tính sổ với cậu!”


CHƯƠNG 895


Cố Vũ Tùng mở thiết kế dự án ra, gương mặt điển trai cười như nở hoa.


Anh ta vội vàng khép bản thiết kế lại, nghiêm túc làm hết chức trách của trợ lý: “Nếu không để chị dâu và Dạ Vũ Đình xử lý việc ly hôn trước, các người ầm ĩ như thế đã đủ rồi, dù sao cứ kéo dài mãi thế cũng không phải là cách. Bọn họ đã chia tay, chúng ta muốn bảo vệ cô ấy là đúng tình hợp lý.”


Tưởng Tử Hàn liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt giễu cợt: “Bây giờ cậu còn muốn nhúng tay vào chuyện của cô ấy?! Không sợ cô ấy nhổ hết gai trên người rồi đâm vào người cậu à?”


Cố Vũ Tùng cười khan ha ha, che chở dự án ở trong ngực.


Anh ta có thứ này rồi, dù bị đâm một ít thì anh ta cũng tình nguyện.


Tất nhiên nếu không bị đâm thì tốt hơn.


“Dựa vào ánh mắt nhìn phụ nữ của em, hiện giờ dù chị dâu thật sự muốn đâm cũng sẽ đâm anh, không tới lượt em…”


“Phải không?”


Trong giọng điệu của Tưởng Tử Hàn nhuốm đầy băng lạnh, hai chữ đó vừa ra ngoài đã khiến xung quanh lạnh lẽo theo.


Cố Vũ Tùng run lên: “Hì hì, chỉ đùa thôi mà. Anh Hàn là người bận rộn, em đi trước đây.”


Anh ta bỏ lại câu đó, lòng bàn chân như được bôi dầu và chuồn mất.


Tưởng Tử Hàn thu tầm mắt lại, ánh sáng trong mắt tắt đi, hai đầu lông mày tràn đầy mệt mỏi.


Cảm giác không khống chế được một người càng ngày càng mãnh liệt, làm cho anh buồn phiền không thôi…


Bên kia.


Sau khi Tống Hân Nghiên đến PL báo cáo xong, bèn đâm đầu vào phòng thí nghiệm, không nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa sổ nữa.


Cô vốn đã từng ở đây, bắt đầu thích ứng như được về nhà, đi làm chưa được mấy ngày mà đã quen thuộc cả trên lẫn dưới không sót thứ gì.


Hôm đó tan làm, cô vừa ra tới cổng lớn của công ty thì đã thấy Tống Thanh Hoa đợi cô ở bên ngoài.


Tống Hân Nghiên ngẩn ra: “Cô?”


Tống Thanh Hoa khẽ gật đầu với cô: “Tìm một chỗ ngồi đi.”


Tuy Tống Hân Nghiên có nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu và nói: “Được.”


Hai người đi đến một quán trà cách PL không xa.


Tống Hân Nghiên chọn nước trà nổi tiếng ở nơi đây, im lặng pha trà đâu vào đấy.


Cô và Tống Thanh Hoa chỉ gặp mặt nhau có hai lần, những lời họ từng nói với nhau có thể đếm được trên mười đầu ngón tay.


Hai người không quen thuộc chớ đừng nói là thân thiết.


Nữ doanh nhân thành đạt và bận rộn như Tống Thanh Hoa sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm cô.


Vì vậy cô im lặng chờ đợi.


Đợi Tống Thanh Hoa lên tiếng.


Tống Thanh Hoa không vội mở lời.


Vô hình trung, im lặng như trở thành một cuộc so tài.


CHƯƠNG 896


Âm thanh nước sôi kêu lên ùng ục ùng ục phá vỡ sự im lặng giữa hai người.


Tống Thanh Hoa mở miệng: “Có phải cháu định ly hôn với Dạ Vũ Đình rồi quay lại với Tưởng Tử Hàn hay không?”


Tống Hân Nghiên khẽ cười, bắt đầu đun trà: “Cháu vốn tưởng trong lòng nữ doanh nhân thành đạt như cô đây chỉ có chuyện làm ăn, không ngờ còn quan tâm tới chuyện riêng của con cháu.”


Lời này thật sự không quá xuôi tay, nhưng dường như Tống Thanh Hoa không nhận ra: “Đã là con cháu, cô quan tâm cũng phải thôi.”


Bà ta tạm ngừng rồi mới lạnh nhạt nói tiếp: “Mặc dù mấy năm qua cô ít khi quay về, nhưng vẫn có làm ăn qua lại với các gia tộc lớn ở thủ đô, không chỉ có nhà họ Dạ mà còn cả Tưởng Thị. Ba của Tưởng Tử Hàn Tưởng Khải Chính vẫn còn ở đó, cô và ông ấy hợp tác rất vui vẻ.”


“Lần đầu tiên cháu gặp cô thì đã nhận ra cô không thua bất kỳ các ông lớn trên phương diện làm ăn.”


Câu nói của Tống Hân Nghiên có ba phần khen tặng, bảy phần bình luận chân thật.


Người như Tống Thanh Hoa, tất cả dã tâm và kiêu ngạo đều viết lên trên mặt, nhìn thử thành tựu bây giờ của bà ta xem, gọi bà ta là người phụ nữ quyền lực và tài năng rất chính xác.


Vì vậy, cô rất tò mò hôm nay người phụ nữ quyền lực và tài năng này tìm cô vì lý do gì.


Tống Thanh Hoa lấy một gói thuốc từ trong túi ra, lôi một điếu ra ngoài: “Trên thương trường chưa từng phân biệt nam nữ, cô cũng chưa từng xem mình là phụ nữ. Cô khinh thường việc dùng ưu thế của phái nữ để hợp tác thành công với họ. Đàn ông uống rượu thì cô cũng uống, bọn họ bày trò thì cô cũng theo đến cùng. Hai giới tốt và xấu, đàn ông có thể thuận lợi ở mọi việc, cô cũng không tụt lại phía sau. Thân phận phụ nữ đối với cô chỉ là một giới tính, đến bây giờ nó chưa từng là ưu thế hay đặc biệt, cũng không tồn tại ưu đãi gì cả. Vì vậy cô vẫn tự gọi mình là một doanh nhân thành đạt. Nhưng kể từ khi gặp lại cháu…”


Bà ta nói đến đây mới ngậm điếu thuốc vào trong miệng, dùng bật lửa đốt lên.


Sau khi Tống Thanh Hoa nhẹ nhàng nhả ra một làn khói thuốc, bà ta mới khinh thường nhếch môi: “Không cần làm gì hết, chỉ bằng gương mặt này đã quậy cho hai nhà Tưởng Dạ ở thủ đô đến mức rối loạn tan tành, thật sự khiến cô bội phục không ngừng.”


Tuy giọng điệu của bà ta nhạt nhẽo không có bất kỳ gợn sóng nào, nhưng lại tỏ vẻ châm biếm.


Tống Hân Nghiên rất bình tĩnh lắng nghe.


Giác quan thứ sáu của phụ nữ là sự tồn tại thần kỳ.


Từ lần đầu tiên gặp Tống Thanh Hoa, cô đã biết người cô này không có thiện cảm với cô.


Cô đẩy chén trà đã ngâm xong đầu tiên đến trước mặt Tống Thanh Hoa, mỉm cười: “Thì ra hôm nay cô tới là muốn nhờ cháu chỉ dạy bản lĩnh quyến rũ đàn ông tới tay, làm cho đàn ông vây quanh mình đó à?”


Tống Thanh Hoa ngẩn ra, trông mắt lộ vẻ giận dữ.


Khả năng đã hiểu nhưng vẫn giả vờ ngớ ngẩn của cô cháu gái hờ của bà ta thật sự làm cho bà ta hơi ngạc nhiên.


Tống Hân Nghiên nở nụ cười áy náy: “Xin lỗi cô nha, cháu là người nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện không biết vòng vo. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao gương mặt hấp dẫn mấy tên đàn ông cặn bã của cháu đều do ba mẹ ban tặng, cháu không tiện chõ mõm vào, thế nên cháu không thể truyền lại những kinh nghiệm đã được truyền thụ cho cô.”


Tống Thanh Hoa càng tức giận dữ dội hơn, nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì.


Bà ta cười mỉa mai và nói: “Cháu và mẹ cháu rất giống nhau.”


Sao đến chủ đề này rồi?!


Tống Hân Nghiên hiểu rõ trong lòng, bèn khinh thường.


CHƯƠNG 897


Có điều gương mặt cô lại tỏ vẻ kinh ngạc, ngước mắt nhìn bà ta: “Cô biết mẹ của cháu?”


Tống Thanh Hoa tỏ vẻ muốn nói lại thôi.


Bà ta lấy điếu thuốc trong tay và dụi vào gạt tàn, sau đó mới thở dài và nói: “Cô không chỉ đã từng gặp mà còn rất thân thuộc… Quên đi, đều là chuyện quá khứ, nhắc lại chỉ sợ cháu đau khổ, không có gì, dù sao người đã không còn nữa.”


Đôi mắt của Tống Hân Nghiên toát lên vẻ hứng thú.


“Ồ.” Cô lạnh nhạt trả lời một tiếng, thật sự không hỏi nữa.


Tống Thanh Hoa kinh ngạc nhướng mày.


Cô gái này thật sự ra bài không theo lẽ thường.


Hoặc có thể do cô quá máu lạnh, không thèm hỏi thăm nhiều hơn dù là chuyện liên quan đến ba mẹ của mình?


Tống Hân Nghiên đang cười khẩy trong lòng.


Đám người này cứ thích lấy ba mẹ chưa từng gặp mặt của cô ra rêu rao, không uy hiếp thì là dụ dỗ.


Bọn họ không chê chiêu này cũ rích, cô vẫn ngại nó quá nhàm.


Cô không sập bẫy, tâm trí bình tĩnh châm thêm trà cho Tống Thanh Hoa: “Hôm nay cô đặc biệt chạy đến đây một chuyến không phải chỉ vì chút chuyện riêng của cháu đó ư?! Nếu đúng là thế, cháu có thể nói rõ với cô, chắc chắn cháu và Dạ Vũ Đình sẽ ly hôn, còn về Tưởng Tử Hàn, cháu không định quay lại với anh ấy. Cháu đã thử hết cả tình yêu lẫn hôn nhân, chỉ có đau khổ và nhàm chán, còn không bằng cố gắng phát triển sự nghiệp giống cô. Cô nói đúng không?”


Xem như Tống Thanh Hoa đã nhìn ra, cô gái nhỏ này chính là một con cá.


Trong lòng hiểu rõ mọi thứ nhưng trơn tuột bắt không dính, nếu bạn không nói trắng ra với cô thì cô vẫn có thể dẫn bạn đi vòng vèo.


Khuôn mặt của Tống Thanh Hoa sầm xuống: “Hân Nghiên, cô nói thẳng với cháu, cháu và Dạ Vũ Đình không thể ly hôn, chẳng những cuộc hôn nhân này không được đổ vỡ, cháu còn phải xóa bỏ hết mọi xích mích do Lâm Tịnh Thi, Chu Ngọc Trân và Dạ Như Tuyết đã gây ra.”


Tống Hân Nghiên nâng tách trà của mình lên, cô khẽ thổi và nhẹ nhàng thưởng thức, cười mới: “Đây là thủ đoạn ở trên thương trường những năm qua của cô à? Thuật thánh mẫu?”


Gương mặt của Tống Thanh Hoa tỏ vẻ tức giận nhưng lại bị bà ta cứng rắn ép xuống.


Bà ta nâng tách trà lên và cụng ly với cô: “Con nhóc nhà con, quả nhiên có cá tính. Nếu cô là đàn ông thì cô cũng sẽ thích con. Có điều…”


“Nhưng nếu cháu là đàn ông thì chắc chắn sẽ không thích tính tình của cô. Không biết cái khổ của người khác thì chớ khuyên người ta thiện lương. Cô là người làm ăn lớn, chắc hẳn phải hiểu đạo lý này rõ hơn cô cháu gái chưa từng thấy việc đời đúng không?”


Tống Hân Nghiên đặt tách trà xuống: “Nếu cô không còn chuyện gì nữa thì cháu đi đây.”


Cô đứng lên và đi thẳng ra cửa.


Tống Thanh Hoa lạnh lùng nhếch môi dưới, bà ta nâng tách trà lên và thong thả ung dung uống trà, không cản cô lại.


Tống Hân Nghiên kéo cửa phòng ra, đang tính bước ra ngoài thì chạm mặt với hai người đã ngừng ở cửa và chuẩn bị gõ cửa.


CHƯƠNG 898


Cô hoảng sợ trừng to hai mắt, trong mắt toàn kinh ngạc.


“Chào cô.”


Người chào hỏi chính là một cô y tá trẻ tuổi, cô ấy đang đẩy một cái xe lăn.


Một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt đờ đẫn ngồi trên xe lăn.


Người phụ nữ mặc áo lông rộng thùng thình, bên dưới áo lông là quần áo bệnh nhân màu trắng xanh đan xen.


Bà ấy rất gầy, ngồi ngay ngắn trên xe lăn, tuy không tô son trét phấn nhưng vẫn toát lên khí chất ưu nhã thướt tha như cũ.


Hai mắt Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào gương mặt của bà ấy.


Đó là gương mặt thế nào?!


Tống Hân Nghiên tưởng tượng mãi, nhưng vẫn không biết nên hình dung ra sao.


Có lẽ khi mình đến độ tuổi trung niên, chẳng phải sẽ có dáng vẻ như bà ấy sao.


Mặt mày, mũi miệng, nếu gương mặt đó có chút thịt nữa, chắc chắn sẽ giống mình như đúc.


Chỗ khác biệt duy nhất đó là cặp mắt của bà ấy, trống rỗng đến mức khiến người ta không đành lòng.


Tống Hân Nghiên hoảng sợ đến mức đầu óc loạn tùng phèo, ánh mắt vô thức rơi xuống chiếc cổ thon thả và duyên dáng của người phụ nữ đó.


Nơi đó có treo một mặt dây chuyền hình phật nho nhỏ bằng ngọc trong suốt sáng bóng.


Mặc dù không lật mặt dây phật ngọc lại nhưng dường như cô đã nhìn thấy chữ “Thanh” bé xíu được khắc đằng sau mặt dây chuyền.


Bàn tay của Tống Hân Nghiên khó nén run rẩy, cố nhịn lắm mới không vươn ra.


Người phụ nữ đó cũng đang đánh giá Tống Hân Nghiên.


Có điều so với khuôn mặt lộ vẻ cảm xúc ngổn ngang của Tống Hân Nghiên, gương mặt của người phụ nữ đó chỉ toàn trống rỗng và chậm chạp.


Bà ấy nhìn cô với đôi mắt chân thành hơi trống rỗng.


Hồi lâu, người phụ nữ bỗng chớp mắt, nghiêng đầu và nhẹ nhàng nhếch môi.


Hai lúm đồng tiền thoáng hiện lên ở khóe miệng rồi biến mất.


Tống Hân Nghiên chấn động tại chỗ, trái tim đập “bịch bịch bịch” một cách cuồng loạn không ngừng.


Tống Thanh Hoa ung dung đến gần: “Hân Nghiên, cháu có việc thì nhanh đi đi, cô còn có hẹn với bạn.”


Bà ta lướt qua Tống Hân Nghiên và đi đến phía sau xe lăn, nhận lấy xe lăn từ tay y tá và đẩy vào.


Tống Hân Nghiên vô thức tránh ra.


Tống Thanh Hoa đẩy người tới trước bàn trà: “Chị Ngưng, quán trà này có trà và điểm tâm chị thích nhất, em đã gọi món, chị mau tới nếm thử.”


Bà ta vừa nói vừa cầm một cái bánh ngọt đưa cho người phụ nữ đó.


Người phụ nữ nở nụ cười ngờ nghệch, nhận bánh và cắn một miếng: “Rất ngon.”


Tống Thanh Hoa lại đưa trà cho bà ấy, người phụ nữ đó nhận tới tay và uống ngay.


Khi ăn uống no say rồi, gương mặt chết lặng của bà ấy cũng đã trở nên sinh động hơn.


“Cảm ơn Thanh Hoa.”


CHƯƠNG 899


Giọng điệu nhẹ nhàng không có bất cứ cảm xúc nào, thậm chí có cảm giác hình như từng chữ thoát ra khỏi răng môi một cách gượng gạo.


“Chị Ngưng, chị đừng khách sáo với em. Nếu ngon thì chị cứ ăn nhiều một chút.” Tống Thanh Hoa vừa đặt miếng bánh ngọt vào tay bà ấy vừa nói nhỏ.


Lúc này Tống Hân Nghiên mới lấy lại tinh thần từ sau cơn hoảng hốt, mất một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.


Trái tim của cô đã chìm xuống đáy vực, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên khiến cô vừa hoảng hốt vừa tức giận.


Tống Hân Nghiên lấy điện thoại ra, nhấn mấy cái định gọi đi.


“Định gọi cảnh sát đấy à?”


Tống Thanh Hoa đứng dậy từ trên chiếc ghế dựa có bánh xoay, bà ta quay lại nhìn Tống Hân Nghiên như cười như không: “Để cảnh sát tới xác nhận giúp cháu xem chị ấy có phải là mẹ của cháu hay không?”


Tống Hân Nghiên cầm điện thoại, sững người tại chỗ. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.


Tống Thanh Hoa nhẹ nhàng liếc mắt nhìn người phụ nữ đang tập trung ăn trên xe lăn: “Cháu có tin chị ấy sẽ rời đi không một tiếng động nào trước khi cảnh sát tới không? Hơn nữa… Cả đời cháu sẽ không bao giờ gặp lại chị ấy thêm lần nào nữa. Nơi này cũng sẽ không để lại bất cứ dấu vết và bằng chứng nào cho thấy chị ấy đã tới đây.”


Tống Hân Nghiên co năm ngón tay lại, siết chặt tay thành nắm đấm.


Tống Thanh Hoa rút khăn giấy ra rồi lau khoé môi dính vụn bánh cho người phụ nữ trên xe lăn: “Nhưng không sao, dù gì mẹ cháu cũng chưa từng tự tay nuôi cháu lần nào, giữa hai người không có tình thân, cháu cứ xem như chị ấy đã chết từ lâu là được. Còn chuyện năm đó chị ấy bị ai hại làm cho mắc bệnh tâm thần, thậm chí suýt chút nữa đã chết thì cháu càng đừng để ý tới. À, đúng rồi, chắc cháu vẫn chưa biết, năm đó nếu ông nội cháu không giữ được cháu thì cháu và mẹ cháu đã một xác hai mạng rồi. Ôi, phải nói là hai mẹ con cháu đáng thương quá…”


Vứt khăn giấy đi, bà ta giả mù sa mưa mát xa vai cho người phụ nữ được gọi là chị Ngưng: “Năm xưa khi mẹ và ba cháu quen nhau đã chịu rất nhiều cực khổ, để mang thai cháu, chị ấy phải tới Cảng Thành châm kim hơn một nghìn lần đấy. Chỉ tiếc ngay lúc hai vợ chồng họ chờ mong sinh cháu ra thì lại bị kẻ gian hãm hại.”


Tống Hân Nghiên nhắm chặt mắt, cắn răng: “Cô cho rằng tìm một người phụ nữ giống cháu thì cháu sẽ tin ư?”


Tống Thanh Hoa bật cười, vẻ mặt nghiêm khắc được nụ cười làm dịu đi trông thấy.


Bà ta lấy một bì thư ra khỏi túi xách rồi đưa cho cô: “Tin hay không tùy cháu. Trong này có rất nhiều ảnh chụp, còn có cả USB chứa một số hình ảnh và video nữa. Tất cả những gì cháu muốn xem, muốn biết đều nằm trong này. Sau khi xem xong, nếu cháu còn muốn báo cảnh sát thì cô tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”


Tống Hân Nghiên nhìn bì thư nọ với vẻ do dự.


Cô cũng hơi sợ hãi, hướng mắt về phía người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn.


Tuy người phụ nữ trông khờ khờ dại dại nhưng tư thế ngồi lại trang nhã đến kì lạ.


Hai người nói những chuyện liên quan đến quá khứ của bà ấy, về nỗi khổ, mối hận thù và sự không cam tâm của bà ấy ngay bên cạnh, bà ấy lại không có chút phản ứng nào.


Một sự câm lặng khiến người ta run sợ.


“Sao nào, sợ rồi à?”


CHƯƠNG 900


Tống Thanh Hoa nở nụ cười châm chọc: “Hay là sợ một khi đã xem mấy thứ này thì nhược điểm của cháu sẽ nằm trong tay cô?”


Tống Hân Nghiên mím chặt môi, bờ môi mọng nước bị cô mím đến nhợt nhạt.


Cô bị Tống Thanh Hoa đi guốc trong bụng rồi!


Tống Thanh Hoa ném bức thư lên bàn trà: “Đồ ở trong này, cháu có thể chọn không xem. Nhưng Tống Hân Nghiên này, một khi cháu nhận mấy thứ này của cô thì đồng nghĩa với việc có thể cháu phải giao dịch với cô, phải làm điều cháu không muốn làm đấy.”


Bà ta mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt lạnh lùng và sắc bén hiện lên đôi phần khen ngợi: “Thật ra hiện tại cháu cũng sống khá tốt, ly hôn với Dạ Vũ Đình, có thời gian làm điều mình muốn. Với năng lực và thiên phú của cháu thì sau này chắc chắn cháu sẽ nổi bật giữa các nữ doanh nhân thành đạt rồi. Tuy nhiên, chúng ta ai rồi cũng phải lựa chọn, dù là muốn hay không muốn đi chăng nữa!”


Tống Hân Nghiên đang đấu tranh tâm lý.


Người phụ nữ trên xe lăn đột nhiên buông tách trà ra.


Tách sứ nhỏ đập xuống bàn trà làm phát ra tiếng động khá lớn.


Vẻ mặt người phụ nữ bắt đầu trở nên rối loạn, có hoảng sợ, có lo lắng.


“Không được uống trà… Mình đang mang thai, uống trà sẽ gây hại cho em bé…”


Bà ấy lẩm bẩm một mình, bàn tay mảnh khảnh đặt lên chiếc bụng nhỏ nhẹ nhàng vuốt v.e từng chút một, trong đôi mắt tràn đầy sự trìu mến và áy náy: “Con yêu ngoan… con yêu ngoan… Đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con…”


Trái tim Tống Hân Nghiên bỗng như bị kim châm, nhói lên từng cơn.


Cuối cùng thì bàn tay nhỏ nhắn cô đặt hờ bên người đang run rẩy khó thấy cũng chậm rãi duỗi ra.


Tống Hân Nghiên, không sao hết, chỉ là xem chút thôi mà.


Xem xong rồi, trước kia thế nào thì sau này vẫn thế đó.


Nói không chừng… Nói không chừng người phụ nữ trước mặt vốn không phải mẹ mày. Tống Thanh Hoa xảo quyệt như thế, có thể bà ta đang lừa mày đấy.


Đúng, nhất định là như thế!


Tống Hân Nghiên thuyết phục bản thân thành công, nhanh chóng giật lấy bức thư ấy rồi mở ra xem.


Bên trong là một xấp ảnh chụp, bắt đầu bằng tấm ảnh một đôi vợ chồng mặc đồ cưới.


Hai người trai tài gái sắc, niềm hạnh phúc khi kết hôn phảng phất lan toả ra ngoài tấm ảnh.


Cuộc sống sau khi kết hôn cũng ngọt ngào và đẹp đẽ tựa như trong truyện cổ tích.


Sau khi người phụ nữ mang thai, ánh mắt hai vợ chồng đầy mong chờ và hài lòng…


Đó là…


Lần thứ hai Tống Hân Nghiên ngước nhìn về phía người phụ nữ trên xe lăn.


Người trong ảnh là bà ấy và chồng.


Người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp, thanh tao và khí chất.


Người đàn ông thì cao ráo, điển trai, luôn nhìn vợ mình bằng ánh mắt đầy dịu dàng và trìu mến.


Tống Hân Nghiên xem từng tấm ảnh, tất cả những bức ảnh chụp chung của hai người đều toát lên sự ngọt ngào và hạnh phúc, cho đến bức cuối cùng.


Tấm ảnh duy nhất chụp bốn người.


CHƯƠNG 901


Là ông nội khi còn trẻ dẫn Tống Thanh Hoa cùng chụp với đôi vợ chồng này.


Lúc ấy họ đang ngồi vào bàn, vừa ăn vừa trò chuyện, trên mặt mỗi người đều tràn đầy ý cười, dường như vô cùng vui vẻ…


Đúng lúc đó, Tống Thanh Hoa nhắc nhở: “Video và hình ảnh trong USB còn cho thấy ai là thủ phạm hãm hại họ đấy, cháu không tò mò sao?”


Tống Hân Nghiên không nói gì.


Tống Thanh Hoa lạnh nhạt tiếp lời: “Cô không biết nhiều về chuyện liên quan tới ba mẹ cháu, nhưng cô có thể khẳng định một điều rằng họ vô cùng yêu cháu. Tống Hân Nghiên, cháu thật sự nhẫn tâm vậy ư?”


“Ha ha!” Sau một hồi im lặng, Tống Hân Nghiên rốt cười cười khẩy: “Cô à, cô tưởng cháu ngốc thật sao?”


Đôi mắt dửng dưng của Tống Thanh Hoa khẽ nhíu lại, vô thức ngước lên nhìn.


Hai mắt Tống Hân Nghiên đỏ ngầu, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, trông cực kỳ tàn nhẫn.


Tống Thanh Hoa giật thót, bước mạnh về sau một bước.


Bà ta nhíu mày với vẻ không vui.


Tống Hân Nghiên biết mình đang mất bình tĩnh nhưng cô không tài nào trấn an bản thân nổi.


“Nếu như cháu đoán không sai thì cho dù cháu xem xong dữ liệu trong USB, biết kẻ đã hại ba mẹ cháu là ai thì chắc chắn nội dung trong đó cũng chưa hoàn chỉnh đúng không? Muốn có dữ liệu hoàn chỉnh, muốn báo thù cho ba mẹ cháu thì cháu phải giao dịch với cô chứ gì?”


Dù gì Tống Thanh Hoa cũng từng trải qua biết bao sóng gió, vậy nên sự hoảng sợ giật mình vừa rồi chỉ diễn ra trong nháy mắt.


Bà ta hơi híp mắt: “Trên đời nào có bữa ăn miễn phí đâu, đúng không Hân Nghiên?”


Tống Hân Nghiên nhắm mắt, gật đầu, cười chế giễu: “Cháu hiểu đạo lý này chứ. Chỉ là cháu không hiểu, với năng lực và địa vị hiện tại của cô thì cô đâu cần nương tựa nhà họ Dạ nữa? Tại sao cứ phải giúp họ bằng được? Rõ ràng nhà họ Dạ phải là người dựa vào cô, nịnh nọt cô, cô lại giúp họ hết lần này đến lần khác dù cho phải đánh đổi mọi thứ. Rốt cuộc ở nhà họ Dạ có gì cô muốn nắm giữ nhưng lại chưa thể có được vậy?”


Mặc dù đã biết trước Tống Hân Nghiên là người thông minh nhưng việc cô có thể nghĩ đến nhiều điều trong thời gian ngắn như thế vẫn khiến Tống Thanh Hoa vô cùng bất ngờ.


Ngoài ra, khi tức giận cô cực kỳ giống mẹ mình, gan dạ, sáng suốt mà cô độc, tưởng chừng có thể lôi kẻ thù cùng chết bất cứ lúc nào khiến người ta vô thức cảm thấy hoảng loạn.


Bà ta kìm sự kinh hoàng trong lòng xuống, ngoài mặt vẫn thản nhiên như thường.


Biết mánh khóe thông thường và lời hứa không thể làm cô gái trước mặt dao động, Tống Thanh Hoa nở nụ cười khen ngợi: “Cô thích nhất là tiếp xúc với người thông minh nhanh nhẹn như cháu đấy.”


Vành mắt đỏ hoe, Tống Hân Nghiên nhếch mép: “Cô không sợ cháu tố cáo cả cô sao? Trong tay cô có những bằng chứng này, biết người khác hãm hại ba mẹ cháu là ai nhưng lại không báo cảnh sát. Tống Thanh Hoa, cô có biết đây là phạm pháp không?”


Tống Thanh Hoa phá lên cười sặc sụa: “Bởi vậy mới nói cháu còn non lắm cháu gái à. Nếu như sau khi xem chỗ video kia cháu còn thấy cô có tội thì kiện cô để pháp luật trừng phạt cô ngay đi. Bên cạnh đó, mấy người vẫn chưa làm xét nghiệm ADN huyết thống mà, cháu và chị Ngưng chưa chắc đã là mẹ con ruột, đừng nhận thân một cách hấp tấp vậy chứ.”


Nói xong, bà ta nháy mắt với y tá điều dưỡng.


CHƯƠNG 902


Y tá gật đầu nhẹ đến mức khó lòng nhận ra.


Tống Hân Nghiên siết chặt nắm đấm, không biết đang suy nghĩ điều gì.


Y tá nói với Tống Thanh Hoa một cách khó xử: “Tổng giám đốc Tống, mặc dù bây giờ nói lời này hơi có lỗi với lòng tin tưởng bà dành cho tôi nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác, tôi có việc gấp ở quê, không thể tiếp tục giúp bà chăm sóc Thẩm Hoài Ngưng được nữa. Hôm nay tới đây, tôi đã đem hết tất cả thông tin của bà ấy lên rồi.”


Cô ấy lấy tập hồ sơ từ phía sau xe lăn ra rồi đặt lên chân người phụ nữ ngồi trên xe.


“Thật lòng xin lỗi.”


Sau khi cúi đầu thật thấp, y tá chưa chờ Tống Thanh Hoa nói gì đã vội vàng chạy ra ngoài.


Tống Thanh Hoa giả vờ thở dài một cách khó xử: “Chị Ngưng, phải làm sao bây giờ? Gần đây em cũng bận mất rồi, không thể chăm sóc chị được.”


Bà ta cười tủm tỉm nhìn về phía Tống Hân Nghiên, hàng lông mày khắc nghiệt hơi nhướng lên: “Hay là, mấy ngày tới nhờ cháu nhé?”


Tống Hân Nghiên hơi run rẩy, khẽ nhíu mày, mặt đối mặt với Tống Thanh Hoa.


Tống Thanh Hoa nói một câu đầy ngụ ý: “Không phải cháu vẫn còn thấy khúc mắc sao? Vừa hay nhân mấy ngày này làm rõ mối quan hệ của hai người đi.”


Nói xong, bà ta không đoái hoài gì đến Tống Hân Nghiên nữa mà ngồi xổm trước xe lăn, dịu dàng kiên nhẫn giải thích với Thẩm Hoài Ngưng trên xe lăn: “Chị Ngưng, Hân Nghiên là con gái của chị, sau này nó sẽ chăm sóc cho chị. Hai mẹ con chị xa nhau hai mươi mấy năm trời, cuối cùng cũng được sum vầy rồi. Chị cũng vui lắm đúng không?”


Thẩm Hoài Ngưng không đáp lại.


Bà ấy nhìn Tống Thanh Hoa, nở nụ cười khờ khạo: “Thanh Hoa.”


Tống Thanh Hoa mỉm cười, vén sợi tóc rơi bên má ra sau tai cho bà ấy rồi đứng dậy rời đi.


Trong phòng chỉ còn lại Tống Hân Nghiên vẫn chưa hết thảng thốt và Tống Hân Nghiên cứ cười ngây ngốc mãi.


Ánh nhìn của hai người chạm vào nhau. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.


Thẩm Hoài Ngưng cười tươi hơn, trông bà ấy hồn nhiên như một đứa trẻ vậy.


Tống Hân Nghiên sững lại, giật mình hoàn hồn, xoay người đuổi theo Tống Thanh Hoa.


Cô cứ tưởng Tống Thanh Hoa sẽ lợi dụng mẹ để uy hiếp mình, không ngờ bà ta lại giao mẹ cho cô luôn ư?


Cách hành xử khác thường ấy khiến cô thật sự trở tay không kịp.


Cô phải hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc Tống Thanh Hoa muốn làm gì mới được.


Nào ngờ cô vừa quay người thì đột nhiên cổ tay bị tóm lấy.


Lực không mạnh nhưng Tống Hân Nghiên lại không dám vùng ra.


Cô quay đầu lại.


Thẩm Hoài Ngưng hãy còn cười ngây ngô: “Thanh Hoa nói, con là… con gái của mẹ sao?”


Nét mặt Tống Hân Nghiên đầy những cảm xúc phức tạp, cô không nói gì.


Thẩm Hoài Ngưng nhìn cô, cuối cùng đôi mắt đờ đẫn, thẫn thờ cũng bắt đầu sáng lên: “Con là… Tống Hân Nghiên ư?”


CHƯƠNG 903


Lòng Tống Hân Nghiên ngổn ngang trăm mối, như thể có một sức ép nặng nề nào đó từ đỉnh đầu đổ ập lên trái tim. Bức bối, có chút ngột ngạt không thở nổi.


Cô ngồi xuống, giọng nói run run đầy cay đắng: “Sao mẹ biết tên con?”


Người phụ nữ cười thật tươi để lộ đôi lúm đồng tiền sâu trên khuôn mặt gầy gò: “Thanh Hoa nói đấy. Thanh Hoa, luôn nhắc về con, với mẹ. Con tên là, Hân Nghiên, Tống, Hân, Nghiên…”


Tống Hân Nghiên bỗng thấy cay cay trong mũi, có thứ gì đó ấm ấm quẩn quanh vành mắt.


Cô vội vàng cụp mắt xuống, gật đầu, nói chẳng thành lời: “Phải, con là Tống Hân Nghiên.”


Cô cầm tập hồ sơ trên chân Thẩm Hoài Ngưng lên, mở ra đọc.


Thẩm Hoài Ngưng, họ Thẩm, tên Hoài Ngưng, 46 tuổi.


Mười ba năm trước, bà ấy được đưa vào viện tâm thần Trung Tây y Khang Minh ở thủ đô để tiến hành điều trị.


Trong hồ sơ có ghi lại quá trình điều trị những năm qua và một số giấy tờ cơ bản của bà ấy.


Người được điền ở cột người thân lại là Tống Thanh Hoa.


Tống Hân Nghiên đọc nhanh như gió, sau khi xem xong tâm trí cô chìm vào hoảng loạn, rối như tơ vò.


Tinh thần thất thường, lúc tỉnh táo lúc mê man, phải luôn luôn có người bên cạnh.


Nhưng không có giấy tờ gì liên quan tới thân phận của bà ấy, ngay cả thẻ căn cước công dân hay bản sao hộ khẩu cũng không có.


Tống Hân Nghiên nhìn người phụ nữ gầy gò trước mặt với ánh mắt phức tạp và đau khổ.


Đùng một cái, cô tìm được “mẹ” của mình?


Đùng một cái, cô phải sống chung với một người “mẹ” như thế?


Thẩm Hoài Ngưng dụi mắt, bôi luôn cả vụn bánh ngọt dính trên tay lên mặt.


Rõ ràng đó là một hình ảnh buồn cười nhưng bà ấy lại làm rất đỗi tự nhiên và đơn thuần.


“Hân Nghiên ơi, mẹ buồn, buồn ngủ quá.”


Bà ấy nói chuyện rất khó khăn, lúc nào cũng ngắt quãng một, hai hoặc ba chữ một lần.


Bà ấy vừa nói xong đã nhắm mắt, ngủ gật, đầu gục lên gục xuống.


Tống Hân Nghiên thở dài thườn thượt rồi điều chỉnh tâm trạng của mình.


Cô nhẹ nhàng giúp Thẩm Hoài Ngưng kéo khóa áo lông lại, dịu dàng nói: “Vâng, mình về thôi.”


Tống Hân Nghiên đưa Thẩm Hoài Ngưng về ngôi nhà sống chung với Khương Thu Mộc.


Khương Thu Mộc vừa bất ngờ vừa bối rối.


Cô ấy trợn mắt há hốc mồm nhìn Thẩm Hoài Ngưng đã ngủ trên xe lăn: “Vậy là, bà ấy là…”


Mẹ cậu?


“Tớ không biết nữa.”


Tâm trí Tống Hân Nghiên vô cùng rối loạn, nhớ lại câu nói “Cháu và chị Ngưng chưa chắc đã là mẹ con ruột, đừng nhận thân một cách hấp tấp vậy chứ” của Tống Thanh Hoa, cô cứ thấy có ẩn ý gì đó.


Có thể trong chuyện này vẫn còn điều gì khuất tất mà cô không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi