DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 908

Hai viên ngọc Phật giống nhau như đúc, có điều không biết đằng sau viên ngọc này sẽ là chữ gì.

Cô chậm rãi lật viên ngọc Phật qua.

Đó là một chữ “Mộc” rất rõ.

Khương Thu Mộc cũng sáp đến, nhẹ giọng hỏi: “Ơ? Không ngờ khắc chữ khác với cái của cậu. Một cái là Mộc, một cái là Thanh, nghĩa là sao? Không phải tên cậu mà cũng không phải tên của mẹ cậu…”

Tống Hân Nghiên đứng lên, đẩy Khương Thu Mộc ra ngoài: “Có thể là tên thật của bà ấy, cái tên Thẩm Hoài Ngưng có thể là cái tên mà bà ấy được Tống Thanh Hoa đổi cho thôi. Chẳng qua chúng ta chẳng hay biết gì về quá khứ của mẹ tớ lẫn quá khứ của Tống Thanh Hoa cả. Sự thật cuối cùng ra sao có lẽ chỉ có Tống Thanh Hoa biết.”

Muốn làm rõ tất cả mọi chuyện thì Tống Thanh Hoa chính là một mắt xích quan trọng.

Bất kể thông tin bà ta cung cấp là thật hay giả thì sẽ luôn có thứ có giá trị hoặc điểm đột phá thôi.

Khương Thu Mộc nhận ra tâm trạng của bạn thân không được tốt cho lắm bèn không hỏi nữa.

Sáng hôm sau, ba người lại ra ngoài từ rất sớm.

Có điều nơi họ đi hôm nay là bệnh viện mà Thẩm Hoài Ngưng tiếp nhận trị liệu ban đầu – viện tâm thần Trung Tây y Khang Minh.

Khương Thu Mộc chờ ở ngoài cùng Thẩm Hoài Ngưng, Hân Nghiên thì cầm bệnh án và kết quả xét nghiệm ADN của Thẩm Hoài Ngưng gặp bác sĩ chính Cao Đăng Tùng của bà ấy, hỏi toàn bộ những vụ việc có liên quan tới Thẩm Hoài Ngưng từ đó cho đến nay.

“Từ khi Thẩm Hoài Ngưng nhập viện, bà ấy đã là bệnh nhân của tôi rồi. Tình trạng của bà ấy cũng tương tự như những gì được ghi chép trong hồ sơ bệnh án cô đang cầm. Nhiều năm qua, ngoài bà Tống Thanh Hoa thỉnh thoảng ghé thăm ra thì không còn ai đến nữa. Những năm qua, tiền thuốc men và y tá chăm sóc bà ấy cũng do bà Tống sắp xếp. Chúng tôi còn không rành về bệnh tình bằng bà Tống nữa kia. Nếu như cô muốn biết nhiều chuyện hơn thì có thể tìm bà ấy.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, tỏ ra là mình đã hiểu rồi.

“Bác sĩ Cao, còn một vấn đề nữa, năm đó mẹ tôi nhập viện là vì lí do gì?”

Bác sĩ Cao trầm ngâm: “Cái này để tôi tra lại đã.”

Ông ta đưa Tống Hân Nghiên đến phòng hồ sơ, tìm ghi chép gần nhất.

Giấy hồ sơ mười mấy năm trước đã ố vàng, toả ra mùi mốc.

Nhưng nội dung trên đó lại khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Bị cho uống thuốc ảnh hưởng đến thần kinh trong thời gian dài… Tinh thần lẫn thể xác đồng thời bị tổn thương nặng nề… suy sụp tinh thần, rối loạn trí nhớ…

Bàn tay cầm hồ sơ của Tống Hân Nghiên run rẩy.

Bác sĩ Cao thở dài: “So với những năm trước lúc mới nhập viện thì tình trạng của Thẩm Hoài Ngưng mấy năm nay đã ổn định hơn đáng kể. Lúc mới đến, bà ấy rất dễ kích động, hở tí là tấn công người khác, có lúc còn tự làm bản thân bị thương… Giờ cô tìm được bà ấy, có người thân chăm sóc thì có lẽ tình trạng bà ấy sẽ ngày một khá hơn rồi…”

Tống Hân Nghiên khàn giọng cảm ơn.

Ra khỏi bệnh viện, Khương Thu Mộc không nhịn nổi nữa, đạp cây đại thụ bên cạnh mấy phát một cách căm hận: “Mẹ nó, rốt cuộc là ai, sao có thể ác độc như thế chứ!”

Đôi mắt lạnh căm của Tống Hân Nghiên cũng đỏ ngầu vì kìm nén.

Cô siết chặt nắm đấm, những đoạn video cô xem tối hôm trước lại hiện về trong tâm trí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi