DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 912

Tống Hân Nghiên: “!!!”

Cô liếc mắt nhìn Khương Thu Mộc thật lâu, bật cười: “Đầu Gỗ à, giờ mới biết cậu có tiềm năng làm Holmes đó.”

Cái suy đoán thần kỳ này…

“Ha ha…”

Khương Thu Mộc nhỏ giọng cười khúc khích, chỉ nghĩ rằng Tống Hân Nghiên đang cười mình suy nghĩ linh tinh.

Nhưng cô ấy luôn thấy Hân Nghiên đang giấu cô ấy chuyện gì đó liên quan tới dì.

Nhưng dù sao đó cũng là chuyện cá nhân của Tống Hân Nghiên, cô ấy không nên đào bới quá sâu.

Tống Hân Nghiên không giải thích gì nhiều, lấy điện thoại ra gọi cho Tống Dương Minh.

“Anh, em cần anh giúp một chuyện. Người em có thể tin tưởng bây giờ không nhiều, ngoài anh ra thì em không biết nên tìm ai, có thể tìm ai nữa.”

Đầu dây bên kia, Tống Dương Minh nghe giọng nói trầm thấp của cô thì nhíu mày: “Đừng vội, anh vừa lên máy bay để bay tới thủ đô đây, chuẩn bị cất cánh rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới thủ đô thôi, gặp nhau rồi nói.”

Tống Hân Nghiên ngạc nhiên: “Không phải anh mới về mấy ngày sao, sao lại qua nữa?”

“Cô phát triển lĩnh vực mới ở thủ đô cho Tống Thị, cần anh qua quản lý một thời gian, khi nào hai bên kinh doanh thuận lợi rồi thì thôi…”

Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.

Khiến cho giọng nói truyền đến từ trong điện thoại của Tống Hân Nghiên vang dội hơn hẳn.

Khương Thu Mộc hơi hụt hẫng, thở dài: “Thật ra anh Dương Minh đã nghĩ tới chuyện này từ trước rồi. Cậu ở đây, anh ấy không yên tâm. Lần này chẳng dễ gì mới có cơ hội…”

Tống Hân Nghiên rướn người qua Thẩm Hoài Ngưng, cầm tay Khương Thu Mộc.

Cô nhìn cô ấy: “Đầu Gỗ, mặc dù tớ và anh tớ không phải máu mủ ruột rà nhưng bọn tớ mãi mãi vẫn là anh em, mối quan hệ này sẽ không bao giờ thay đổi.”

Mặt Khương Thu Mộc hồng hồng, cô ấy hấp tấp giải thích: “Tớ biết chứ, không phải tớ ghen đâu. Tớ mà bận tâm thì đã không nói với cậu rồi.”

Cô ấy cầm lại tay của Tống Hân Nghiên: “Cậu rất quan trọng với anh ấy. Chỉ khi nào cậu sống tốt thì anh ấy mới yên tâm được.”

Hai người là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đương nhiên tin tưởng lẫn nhau rồi.

Tống Hân Nghiên vô cùng cảm động, lòng ấm áp biết bao.

Có một người bạn lúc nào cũng tin tưởng mình thế này, thật hạnh phúc biết mấy.

Viện tâm thần Trung Tây y Khang Minh, văn phòng viện trưởng.

Tưởng Tử Hàn bảo viện trưởng gọi bác sĩ chính của Thẩm Hoài Ngưng là Cao Đăng Tùng và chủ nhiệm khoa của bà ấy tới đây.

Anh gõ vào tập hồ sơ trên bàn: “Tất cả nội dung trong này đều là thật à?”

Viện trưởng đã lau mồ hôi lạnh mấy lần: “Tổng giám đốc Tưởng, đây là hồ sơ về tình hình của Thẩm Hoài Ngưng sau khi đến bệnh viện chúng ta, chắc chắn rất chính xác. Còn về trước khi bà ấy tới đây thì chúng tôi chỉ biết sơ sơ thôi, người nhà bệnh nhân ngại tiết lộ nhiều về tình hình cụ thể của bệnh nhân nên chúng tôi không có cách nào kiểm chứng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi