DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Đôi lông mày xinh đẹp của Tống Hân Nghiên nhíu lại.
Cô không nói cho bạn tốt chuyện Tưởng Tử Hàn từng bạo lực với cô.
Hai ngày hôm nay hai người đang quậy đến mức chiến tranh lạnh.
Có điều, nghĩ lại thì cô bị chịu thiệt, nhưng không phải lúc đó cũng đánh lại rồi sao, cơn tức giận trong lòng bỗng dịu đi.
Thôi bỏ đi, thấy anh cũng giúp cô nhiều như vậy, huề nhau.

Phần bị ăn mòn trên lưng Hoàng Bảo Châu rất nghiêm trọng, cần phải nằm viện.
Sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, Tống Hân Nghiên tới phòng bệnh của cô ta: “Hoàng Bảo Châu, cảm ơn cô… Cô không cần phải lo tiền viện phí, tôi sẽ xử lý, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Hoàng Bảo Châu không thể nằm bình thường được, chỉ có thể nằm sấp.
Cô ta nghiêng người về phía Tống Hân Nghiên, không biết là đau hay là hối hận, nước mắt rơi đầy mặt: “Đàn chị Tống, chị có thể xem xét em đã giúp chị một lần mà xin trường học hộ em với được không? Em thực sự không thể bị đuổi học được, vì để cho em được đi học mà cả nhà đã gom góp tâm huyết cả đời…Các anh chị em của em đều nhường cho em được đi học, em còn phải đền đáp ân nghĩa này của họ nữa, không thể bị hủy như vậy…”
Không biết vì sao mà mắt Tống Hân Nghiên cay cay, hâm mộ vì cô ta có tình thân như vậy, cũng buồn vì gánh nặng gia đình đã tạo thành gông xiềng cho Hoàng Bảo Châu.
Cô gật đầu: “Tôi sẽ thử xem sao, nhưng dù tôi có đi xin bên phía trường học thì cũng chưa chắc đã được.

Cô để tôi suy nghĩ trước đã, để xem nên xử lý thế nào.”
Hoàng Bảo Châu vừa khóc vừa cười: “Cảm ơn đàn chị, ơn này của chị, em sẽ ghi nhớ cả đời.”
Tống Hân Nghiên nhìn cô ta, sắp xếp lại từ ngữ: “Hoàng Bảo Châu, tôi không hề có ơn với cô.

Ngược lại, những gì mà hiện tại cô phải chịu, đều là vì tôi.


Nếu không phải do tôi, cô sẽ không đi nhầm đường.

Thực ra cô không cần phải tự ti, tuy không có bằng cấp, nhưng tri thức trong đầu và năng lực của cô vẫn có thể quyết định tương lai cô sẽ bước lên tầm cao nào.”
Đây là sự khoan dung lớn nhất mà cô có thể dành cho đàn em lầm đường lạc lối này.
Mong sau này, cô ta sẽ không tiếp tục ngu ngốc nữa.

Ở một nơi khác.
Tưởng Tử Hàn vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật, Cố Vũ Tùng đã đón sẵn.
Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của anh ta, Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Có chuyện thì nói, có rắm thì đánh, không có việc gì thì cút, tôi không muốn nghe, bây giờ tốt nhất là cậu ngậm miệng vào.”
Anh làm phẫu thuật cả ngày, cả thân thể và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.
Cố Vũ Tùng thấy tâm trạng anh có vẻ không tốt lắm, không dám tùy tiện vuốt râu hổ, chỉ có thể nuốt lời nói vừa tới miệng xuống.
“Thôi vậy, anh cũng không thích nghe.”
Không phải là tôi không muốn nói nhé, là tự anh không muốn nghe, lúc quay về đừng có trách tôi là được.
Viện trưởng Cố kiêu ngạo liếc một cái rồi xoay người rời đi.

Mịch Viên.
Tưởng Tử Hàn vừa mới vào cửa đã thấy một bóng người mảnh khảnh trong phòng bếp mở toang.
Cô và chị Đinh đứng cạnh nhau, nhìn đồ ăn trong nồi, khẽ nói cái gì đó.
Tưởng Tử Hàn không kìm lòng nổi mà đi vào phòng ăn.

Trên bàn cơm, tràn ngập sắc thái thanh đạm, toàn bộ đều là món bình thường anh thích ăn.
Tâm trạng xấu mấy ngày nay bỗng chốc khá lên, gương mặt lạnh lùng như cục băng gặp gió xuân, không biết từ bao giờ đã bắt đầu tan chảy.
Khóe môi người đàn ông nhếch lên một độ cong nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy, giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi, châm chọc: “Cô còn biết đường về…”
“Tử Hàn.”
Lời Tưởng Tử Hàn vừa định nói như bị ghim lại ở đầu lưỡi.
Người trong phòng bếp vui vẻ chạy tới, nét vui cười tràn lan trên gương mặt xinh đẹp: “Cuối cùng anh cũng về rồi à?”
Mái tóc đen dài hiền thục của người con gái nhảy múa trên không trung tựa như có sinh mệnh theo từng động tác của cô ta, cô ta giang hai tay, muốn ôm Tưởng Tử Hàn.
“Sao cô lại tới đây!”
Tưởng Tử Hàn nhíu mày, khí lạnh toàn thân tràn ra, tránh khỏi cái ôm đầy yêu thương nhung nhớ của cô ta.
Bỗng dưng nhớ tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của Cố Vũ Tùng trước khi về.
Anh cắn chặt răng, gương mặt tuấn tú tựa dao khắc búa gọt lập tức tràn ngập khí lạnh.
Đồ chó kia!
Trên mặt Sở Thu Khánh hiện vẻ tổn thương, nhưng lại giả vờ như không có gì mà cười duyên dáng: “Làm sao thế? Lâu vậy rồi không gặp em, không chào đón em… Úi kìa, trên đầu anh làm sao vậy? Sao lại bị thương thế này?”
Cô ta lo lắng bước lên phía trước, rướn người định chạm lên vết thương trên đầu Tưởng Tử Hàn.
“Cô Sở!”
Tưởng Tử Hàn lùi về phía sau một bước, tránh đi, đôi mắt lạnh lùng nheo lại tràn đầy sự xa lánh: “Sau này không có việc gì thì đừng tới nhà tôi, để tôi sai người đưa cô về.”
Nụ cười trên mặt Sở Thu Khánh tức khắc cứng lại, rồi lại nhanh chóng hồi phục như không có việc gì.
Cô ta bất mãn chu đôi môi hồng: “Em không muốn đi.


Em vừa nước là tới thăm anh ngay.

Giờ mới đến nhà anh mà anh đã đuổi em đi rồi, như vậy sao được.”
“Chúng ta vẫn chưa quen thân đến mức cô về nước là tôi còn phải bày tiệc thiết đãi khách phương xa cho cô.”
“Sao lại không? Lúc trước anh còn gọi em là Sở Sở cơ mà.

Tử Hàn, chẳng lẽ đàn ông ai cũng cay nghiệt không nhận tình nghĩa như anh à? Hai nhà Tưởng Sở còn thân nhau mấy đời, tình cảm lớn lên bên nhau từ nhỏ, sao đến lượt anh lại máu lạnh vô tình như vậy?”
Cuối cùng Tưởng Tử Hàn cũng nhìn thẳng về phía cô ta: “Nếu cô đã biết tôi máu lạnh vô tình thì cũng nên biết tôi không chào đón cô.

Hơn nữa, có thể điều tra được nơi ở hiện tại của tôi, vậy chắc cô cũng biết tôi đã có vợ rồi.”
Sở Thu Khánh đè nén sự chua chát trong lòng, thản nhiên cười nói: “Tất nhiên là biết chứ.

Em còn tặng quà cho cô ta kia mà.

Anh yên tâm, em không muốn bám rít không buông đâu.

Sở Thu Khánh em tuy cũng không tính là công thành danh toại, nhưng cũng chẳng phải là loại người muốn phá vỡ gia đình người khác.

Quả thực trước đây em rất thích anh, nhưng anh ưu tú, em cũng không kém mà, sao em phải mặt nóng dán mông lạnh với anh?”
Cô ta hất cằm, vừa kiêu ngạo lại bình tĩnh, tuyên bố: “Người đàn ông của Sở Thu Khánh em, trong mắt trong tim, đều chỉ có thể có một mình em thôi!”
Hàng lông mày nhíu chặt của Tưởng Tử Hàn hơi giãn ra.

Đuôi lông mày của Sở Thu Khánh hơi hơi nhướng lên, trong mắt ánh lên vẻ sắc lạnh, nhưng trên mặt thì vẫn nở nụ cười duyên, tiếp tục nói: “Mau tới đây đi, em làm đầy một bàn toàn đồ anh thích ăn.

Yên tâm, cơm nước xong em sẽ đi ngay.

Em đã đặt phòng ở khách sạn rồi, sẽ không tiếp tục phá hỏng thế giới hai người của anh đâu.

Hôm nay tới đây là muốn tạo cho anh một sự bất ngờ, tiện thể nhìn xem chị dâu là cô gái hiếm có như nào, lại có thể chinh phục được khối băng vạn năm như anh.”
Cô ta vừa nói vừa kéo cánh tay Tưởng Tử Hàn dẫn anh tới trước bàn ăn.
Lông mày Tưởng Tử Hàn lại nhíu lại, tỉnh bơ rút cánh tay ra: “Cô ấy bận việc, hôm nay sẽ không về.”
“Thế ạ.” Sở Thu Khánh giả vờ thất vọng, nhưng trong mắt lại có ý cười lướt qua: “Vậy chỉ có hai chúng ta ăn.”
Hai người đều xuất thân từ gia tộc lớn, tuy không có mấy quy định như ăn không nói ngủ không nói, nhưng lúc ăn cơm cũng không nói nhiều.
Sở Thu Khánh gắp đồ ăn cho Tưởng Tử Hàn: “Nếm thử cái này đi, em đã nghiên cứu rất lâu… Ấy, sao trán anh lại chảy máu nữa rồi?”
Ban nay tâm trạng Tưởng Tử Hàn hơi quá khích, khiến miệng vết thương rách ra.
Băng gạc trắng mới băng lên giờ đã nhiễm đỏ một mảng.
Sở Thu Khánh vội đặt đũa xuống, chạy đến cạnh Tưởng Tử Hàn xem.
Tưởng Tử Hàn vô thức trách ra sau: “Không cần…”
Còn chưa nói hết câu, cánh cửa bỗng phát ra tiếng động.
Hai người trong phòng ăn đồng thời quay đầu nhìn về phía cánh cửa.
Ánh mắt Sở Thu Khánh thoáng động, dưới chân bất chợt lảo đảo, ngã vào trong lòng Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn đưa tay ra đỡ theo bản năng.
Tống Hân Nghiên bước vào, vừa nhìn đã thấy cảnh tượng như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi