DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 983

Đúng là sáng và đẹp nhưng cũng không phải là đại mỹ nhân tuyệt sắc gì.

Ánh mắt di chuyển xuống dưới.

Thân hình này….

Phía trước mặc dù đỡ hơn cái sân bay một chút nhưng phía sau lại không có độ cong…

Eo… eo miễn cưỡng coi như là cũng có nhưng so với những thục nữ con nhà giàu có hay những ngôi sao trên mạng thì cô còn thua xa.

Đúng, một cô gái không có gì xuất sắc như vậy, làm sao anh ta có thể thích được chứ.

“Không thể nào.” Cố Vũ Tùng phủ định chắc chắn.

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Có thể hay không thì trong lòng cậu là biết rõ nhất. Cậu Cố, nếu như cậu với Đầu Gỗ chỉ là bạn bè quan tâm lẫn nhau thì tôi thay mặt cô ấy cảm ơn cậu. Nhưng nếu cậu thật sự thích cô ấy… thì cậu phải cân nhắc cho thật kỹ. Trước khi cậu chắc chắn có thể cho cô ấy được một cuộc sống an ổn, hạnh phúc thì đừng tùy tiện biểu lộ tình cảm của mình.”

Cảm giác căng thẳng trong lòng Cố Vũ Tùng lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận xâm chiếm.

“Cô Tống, chị đừng cho rằng chuyện tình cảm của mình lung tung, lộn xộn thì có thể hiểu được và chất vấn người khác.”

Hừ!

Đây là thẹn quá hóa giận sao?

Tống Hân Nghiên bị nói lại như vậy nhưng cũng không tức giận, ngược lại cô còn cười gian manh, khuôn mặt lộ rõ vẻ nhiều chuyện: “Vậy rốt cuộc có phải là cậu thật lòng thích Đầu Gỗ không?”

“Đã nói là không phải rồi mà, 100%, 1000% là không!”

Cố Vũ Tùng gấp gáp phủ nhận và còn cảnh cáo thêm: “Cơm có thể ăn bừa nhưng không thể nói năng bừa bãi, chị đừng lan truyền linh tinh…”

“Được rồi, không phải thì tốt.”

Cố Vũ Tùng lại tức giận: “Cái gì mà không phải thì tốt?”

Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì trên giường bệnh, Khương Thu Mộc ú ớ một tiếng rồi tỉnh lại.

Sau cơn sốt cao, tinh thần cô uể oải, đầu óc cũng phản ứng chậm.

Tống Hân Nghiên nhìn thấy môi cô bong đến sắp nứt ra, vội vàng lấy cốc nước bên cạnh tới, cắm thêm chiếc ống hút rồi đưa cho cô: “Cậu uống nước trước đi.”

Khương Thu Mộc dựa vào tay cô, uống được gần một nửa ly nước, đầu óc mơ màng mới tỉnh táo hơn một chút.

Nhìn thấy Tống Hân Nghiên thức đêm tới đỏ cả mắt, Khương Thu Mộc nắm tay cô, cô khẽ ho một tiếng rồi an ủi: “Tớ không sao, có lẽ là do ban ngày phơi gió lạnh nên mới như vậy.”

“Ừ, tớ biết rồi.” Trong lòng Tống Hân Nghiên chua xót, cô khẽ đáp lại.

Khương Thu Mộc cười yếu ớt, cô buông tay ra, hai mắt chuẩn bị nhắm lại.

“Đừng ngủ vội.”

Cố Vũ Tùng tiến lên phía trước, cố đỡ Khương Thu Mộc từ giường bệnh lên, để cô dựa vào lòng mình: “Uống thuốc trước đã.”

Anh ta đưa chỗ thuốc đã chia sẵn sang.

“Không muốn đâu.” Khương Thu Mộc chau mày, quay mặt đi.

Viên thuốc màu trắng và màu vàng thì còn được, nhưng không ngờ còn có viên màu xám.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi