EM, ANH VÀ CHÚNG TA

Yêu rồi, tan rồi.

Đã từng, em thật sự tưởng rằng, em sẽ yêu một người mãi mãi.

Mà hiện tại, đã chứng minh đó chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười.

—Tô Tử Quân.

————————

Tô Tử Quân nằm trên giường, ngước mắt nhìn trần nhà, cô cảm thấy mình xúi quẩy chết mất. Dù thế nào cô cũng không nghĩ thông, sao mình lại lấy Tô Diệc Mân chứ, tên đàn ông chết tiệt này. Cô ấm ức ngồi dậy, sau đó lại nhớ ra lời Lý Giai Tinh nói hôm nay: Thực ra cậu đừng bi quan như thế, lấy Tô Diệc Mân vẫn có ưu điểm mà, chẳng hạn như lúc đặt tên con của hai bọn cậu, không cần tranh cãi xem theo họ bố hay họ mẹ nữa.

Tô Tử Quân nghĩ, nếu Lý Giai Tinh biết nguyện vọng hồi nhỏ của mình là rời xa Tô Diệc Mân, vậy cô ấy chắc chắn sẽ không thốt ra nổi câu đó.

Đúng là chuyện khiến người ta buồn bực, sao chuyện gì cũng bắt cô dính phải chứ.

Cô nhớ hồi vừa mới về nước, Tô Diệc Mân tuyên bố cô là vợ sắp cưới của anh, người trong giới này đều nhìn cô với vẻ hai người “sớm có gian tình”. Cũng khó trách người ta nghĩ như thế, cho dù bản thân Tô Tử Quân cũng chẳng tài nào hiểu được sao Tô Diệc Mân lại nóng đầu lên lựa chọn cưới cô. Hơn nữa, trong mười bảy năm Tô Tử Quân và Tô Diệc Mân quen biết nhau cho đến nay, lần nào gặp mặt dường như cũng đều là dáng vẻ “kẻ thù gặp nhau quá muộn”. Quan trọng nhất là rõ ràng Tô Diệc Mân và Tưởng Nhã Đình qua lại gần gũi, ngay cả giới truyền thông cũng thường viết về sự mập mờ giữa hai người họ. Vào lúc mà tất cả mọi người đều tưởng rằng tập đoàn Viễn Thần và tập đoàn Tưởng Thị sẽ liên hôn, Tô Diệc Mân gọi cô em gái không có quan hệ huyết thống của mình từ Mỹ về nhanh như chảo chớp, sau đó mau chóng kết hôn.

Tô Tử Quân nhớ mấy tháng sau khi kết hôn, cô thường cùng Tô Diệc Mân đến tham dự bữa tiệc có mặt đám bạn bè xấu của anh. Đám người đó trông thấy Tô Diệc Mân thì cười cực kì gian xảo, nhưng vẫn cứ nói năng ra chiều quan tâm. “Kế hoạch đào tạo thiếu nữ này đúng là bí mật ghê ha! Sao ngày trước anh đây không nhìn ra chú là người nhìn xa trông rộng thế nhỉ?”

Tô Tử Quân đương nhiên biết ý trong lời họ nói, không hiểu còn đỡ, vì có thể giả ngốc. Nhưng cô lại hiểu, còn không thể thể hiện cảm giác ớn lạnh trong lòng mình ra, chỉ đành đứng đó cười. Vậy mà Tô Diệc Mân còn cúi đầu nói bên tai cô: “Em cười trông ngố tàu thật.”

Tô Tử Quân cảm thấy dù thế nào cô cũng không nghĩ thông tại sao Tô Diệc Mân lại muốn lấy cô mà không cưới Tưởng Nhã Đình ngọt ngào nũng nịu kia. Tuy cô không quá nhạy cảm, song cũng biết Tô Diệc Mân và Tưởng Nhã Đình vẫn luôn liên lạc, dù là trước hay sau khi kết hôn. Có điều, sau này, Tô Tử Quân đã nghĩ thông suốt. Viễn Thần bây giờ đang rơi vào thời kỳ rất nhạy cảm, các công ty nước ngoài nhìn chằm chằm vào nó như hổ rình mồi, các công ty trong nước thì muốn ngồi ngư ông đắc lợi, có thể nói Viễn Thần đang ở trong thời kỳ vô cùng nguy khó, mà chẳng nghi ngờ gì, vị trí “Tô thiếu phu nhân” này đứng ở đỉnh đầu sóng ngọn gió.

Nghĩ thông suốt rồi, ngược lại Tô Tử Quân cảm thấy yên tâm hơn không ít. Cô đương nhiên biết rất rõ hồi nhỏ Tô Diệc Mân đã ghét cô. Bắt đầu từ ngày cô vào nhà họ Tô, Tô Diệc Mân đã không coi cô ra gì. Tuy Tô Diệc Mân không bày trò với cô giống như mấy cậu nhóc khác, nhưng dáng vẻ không giận mà uy anh nhìn cô hoàn toàn khiến Tô Tử Quân đưa ra được kết luận, rằng người này có thể cách xa bao nhiêu thì hãy cách xa bấy nhiêu.

Tô Tử Quân quấn chút len bằng tay, đây là trò chơi mới nhất của cô, cô cũng muốn đan một chiếc khăn xinh đẹp. Có điều thực tiễn đã chứng minh suy nghĩ và hiện thực quả là có khoảng cách, hơn nữa khoảng cách này không phải một chút một ít. Cô chợt bực bội, liền ném cuộn len đi.

Tô Diệc Mân đẩy cửa phòng ra, đúng lúc bắt phải cuộn len bị ném qua, sau đó ngước mắt nhìn khuôn mặt hầm hầm của cô. “Uầy, phương thức tiếp đón của em đặc biệt đấy.”

Tiếp đón?

Tô Tử Quân nhớ đến mấy người phụ nữ Nhật Bản trên tivi, khi chồng về phải cung kính đưa giày, nhận lấy áo ngoài. Chỉ nghĩ chút thôi, cô đã không nhịn được mà thoáng run người.

Cô quét mắt nhìn anh. “Bận lắm à?”

Anh kéo cà vạt ra, nghe thấy lời cô nói thì cũng dừng động tác lại, nhìn cô với vẻ như thật như giả. “Đang trách anh không về sớm với em đấy à?”

Người này thật sự chẳng thể nào giao tiếp được, cô đá nhẹ lưng anh. “Phải đó, anh đi tắm trước đi!”

Anh nhìn cô mấy cái ngờ vực, lần này thành công cởi được cà vạt xuống. Cô bị anh nhìn mà đâm chán, lại sáp vào anh ngửi ngửi. “Mùi rượu nhạt thế này, tắm ở ngoài rồi hả?”

“Bữa tiệc tất yếu để lấy được mảnh đất đó thôi.” Anh nói bâng quơ.

Cô vốn không định lăn tăn chuyện này, thấy anh chủ động giải thích, ngược lại cô lại cười. Cô đâu có quan tâm anh có uống rượu hay không, có mười lần thì đến chín lần anh về muộn đều là đi uống rượu, lúc này còn cần giải thích làm gì. Xem ra hôm nay không đơn giản. “Ồ, vậy em lại muốn biết nhà hàng nào còn cung cấp bữa tối và cả dịch vụ tắm cho khách đấy?”

“Hôm nay một nhân viên phục vụ hất đổ rượu trúng vào quần áo của anh, cho nên anh mới tắm rồi về. Em nói vậy có ý gì?”

“Thì em chỉ muốn biết nhà hàng nào phục vụ đầy đủ thế thôi. Lần sau em cũng phải cùng Giai Tinh đi xem thử. Anh tưởng em có ý gì?”

“Anh tưởng là hôm nay em ăn quá no.” Anh liếc mắt nhìn mặt cô, sau đó không để ý tới cô nữa.

Cô ghét nhất là điệu bộ này của anh, cứ như anh cao xa vời vợi, sau đó lười so đo với cô vậy. Cô đâu có phạm lỗi sai gì, cũng không phải là đám thủ hạ ở công ty anh, anh có cần phải bày ra tác phong ông chủ này không?

“Ồ? Vậy ư?” Cô vờ như không biết ý châm chọc trong lời anh nói.

“Chẳng lẽ bản thân em chưa từng phát hiện lúc em ăn quá no hoặc quá đói, thấy ai em cũng sa sầm mặt với đối phương sao?”

“Chuyện này em thật sự chưa từng phát hiện. Nhưng mà, em thật lòng cảm ơn anh đã lãng phí thời gian quý báu của anh để quan sát em tỉ mỉ như thế.”

“Không cần khách sáo.”

Bấy giờ, Tô Diệc Quân đã thật sự vui vẻ, có thể trông thấy anh xị mặt, cô cảm thấy đây là chuyện không thể quang vinh hơn được nữa. Dù rằng cô cũng không hiểu cho lắm, lúc ở bên ngoài anh luôn mang bộ dạng không màng hơn thua, càng sẽ không tức giận, như thể mãi mãi đều là dáng vẻ tao nhã, lịch sự. Có một lần cô khen anh giả vờ giống ghê, sao ở nhà không giả vờ luôn đi. Anh nhìn cô một cái, cười trả lời: giả vờ đủ ở bên ngoài là được rồi, về nhà còn giả vờ, vậy thì ngay cả bản thân anh cũng quên mất con người thật của mình là thế nào.

Nhưng vào khoảnh khắc này, Tô Diệc Mân lại ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt vẫn còn đang tươi cười của cô. Khi cô còn chưa định thần lại, anh trở mình lên giường đè lên người cô.

“Cười đủ chưa?” Anh hỏi từng chữ, ánh mắt nhìn khuôn mặt cô đăm đăm.

Người đàn ông này không cho phép bất cứ ai thách thức anh, bây giờ cô hơi hối hận không nên nhất thời vui vẻ mà chọc vào anh rồi. “Em vẫn chưa tắm.”

Anh cười khẽ. “Anh nhớ trước giờ em vừa về nhà là tắm luôn, dù em muốn tắm thêm cho sạch sẽ để làm anh vui, nhưng hôm nay vẫn thôi thì hơn. Yên tâm đi, anh ghi nhớ lòng tốt của em rồi.”

Cô cắn môi, vừa mới muốn vươn tay đẩy anh ra, anh đã khống chế hai tay cô, nụ cười trên mặt càng gai mắt. “Chưa có ai từng nói với em lúc phụ nữ vùng vẫy trên giường là có sức hút nhất à?”

“Biến thái.” Cô giận dữ nói.

Anh hôn dái tai cô, sau đó cắn nhẹ sụn tai yếu ớt của cô, nói khẽ: “Anh không tiếp tục mới thật sự là biến thái. Có con sói nào sẽ bỏ qua con cừu đang ngủ bên cạnh mà không ăn hả?”

Anh vừa dứt lời thì đã bắt đầu thật sự thực hành các bước “ăn thịt cừu”. Cô mặc váy ngủ, chỉ vì mặc vậy tiện hơn, nhưng cởi ra thế này càng tiện. Lúc này cô căm phẫn nghĩ, về sau nếu mặc đồ ngủ thì phải mặc quần ngủ, hơn nữa bộ đồ ngủ đó phải có cúc khó cởi nhất. Nghĩ vậy, cô đột nhiên rất hả giận.

Anh thấy cô không vùng vẫy nữa, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, tiếp tục hôn cô.

Cô nhìn người đàn ông trên người mình, dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu mà anh muốn làm gì thì làm. Lúc anh ghét mình thì nói năng lạnh lùng với mình, anh không muốn để người con gái ngọt ngào anh yêu thương đối diện với những chuyện phức tạp này nên liền túm mình về. Anh đã hủy diệt cuộc đời mình, dựa vào đâu mà anh còn muốn hưởng thụ những thứ này.

Nhất là khi thấy anh nhoài trên người mình mà thở hồng hộc thỏa mãn, cô cảm thấy trước giờ mình chưa có giây phút nào cảm thấy bị kích thích như thế. Cô đặt tay lên lưng anh, sau đó cắn mạnh vai trái anh, cắn một miếng vẫn chưa hả, nhất là khi dáng vẻ thờ ơ của anh hoàn toàn chọc giận cô, cô nương theo dấu răng vừa rồi tiếp tục cắn mạnh. Cô cảm thấy mình đã dùng hết toàn bộ sức lực của cả cơ thể, dường như thật sự muốn cắn rơi miếng thịt này của anh. Suy nghĩ đó khiến bản thân cô hơi buồn nôn. Cô nhả miệng ra, chỉ cảm thấy trong miệng có mùi máu tanh.

Trán anh nhễ nhại mồ hôi, không biết là vì ngọn lửa đam mê vừa rồi hay là vì đau. Nhưng điều có thể chắc chắn là, bây giờ anh đang vô cùng tỉnh táo.

Cô hơi hối hận, chỉ ngây ngốc nhìn anh. Anh quấn chiếc khăn tắm không rõ đã để gần đó từ khi nào, đứng dậy đi mấy bước. Cô hơi sợ hãi, sau đó quả nhiên trông thấy anh xoay người nhìn cô. Chỗ bị cô cắn trên vai anh vẫn đang chảy máu, như thể tuyên bố hành vi độc ác của cô vừa rồi. Cô cũng cảm thấy hơi áy náy.

Tô Tử Quân vẫn luôn cảm thấy mình không hiểu Tô Diệc Mân một chút nào. Quả nhiên, Tô Diệc Mân lên tiếng. “Xem ra người ta nói xem phim truyền hình sẽ ảnh hưởng đến hành vi thường ngày của phụ nữ chẳng ngoa chút nào. Để khiến Trương Vô Kị mãi mãi ghi nhớ mình mà Triệu Mẫn đã cắn chàng ta, vậy xin hỏi phu nhân cắn vi phu là vì sao?”

Tô Tử Quân thu sự áy náy vừa rồi lại, nhưng cũng không xung đột chính diện với anh. Cô quấn đại một bộ đồ vào, đi tới trước mặt anh. “Em xử lý giúp anh nhé!”

Tô Diệc Mân tránh đi, không muốn đoái hoài đến cô.

“Em đâu phải Triệu Mẫn, sẽ không làm gì trên vết thương của anh khiến nó thối rữa đâu.”

“Không thể không có lòng phòng người.” Anh nói sâu xa.

Nghĩ xấu cho người tốt, Tô Tử Quân tức giận, thuận tay cầm một thứ lên ném vào người Tô Diệc Mân đang đi. Kết quả, Tô Diệc Mân còn chưa nói gì, trái lại cô đã khẽ hét lên. Cô không ngờ thứ mình tóm trúng là đồng hồ báo thức, mà vừa khéo nó đụng rất chuẩn vào vai trái của Tô Diệc Mân. Tô Diệc Mân dừng lại, hít ngược vào một hơi, sau đó xoay người. “Anh chỉ hy vọng em xử lý bản thân em trước thôi.”

Giọng anh mang theo vẻ oán giận, hơi nghiến răng nghiến lợi.

Đứng trước gương, Tô Tử Quân bị dáng vẻ của mình làm cho hết hồn. Miệng cô nhoe nhoét máu, nhìn thoáng qua tựa như ma nữ thường xuất hiện trên phim, hơn nữa còn là loại ma hút máu. Cô mau chóng súc miệng, sau một lượt vẫn thấy không ổn, súc liên tiếp năm lần thì mới hài lòng hơn. Cô há miệng ra, hàm răng trắng tinh không có bất cứ vết bẩn nào, bấy giờ cô mới cười với mình ở trong gương. Không đúng, quả thực là làm khó Tô Diệc Mân khi nhìn thấy dáng vẻ như quỷ này của mình mà vẫn còn có thể duy trì sự bình tĩnh.

Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh rồi trở về phòng, lúc này Tô Diệc Mân đã về lại trên giường. Anh không mặc áo, không rõ đã dùng thứ gì xử lý vai qua loa, nhìn từ xa cũng chỉ thấy một vòng trắng, hòa vào cùng làn da không trắng trẻo của anh. Cô hơi áy náy, cũng không biết nên mở lời thế nào, điều duy nhất cô hiểu là bây giờ hai người đều vô cùng tỉnh táo. Nhìn chiếc đồng hồ trên mặt đất, cô cũng muốn xem là mấy giờ, nhưng liếc anh một cái, động tác của cô liền dừng lại, sau đó cô ngoan ngoãn đi qua.

Hai người đều có thói quen tắt di động sau khi đi ngủ, tuy thói quen này là do Tô Diệc Mân quy định, nhưng chí ít bây giờ Tô Tử Quân đã quen.

Tô Diệc Mân ngước mắt, thấy cô bước từng bước qua, không lên tiếng cũng không có hành động gì.

Cô nghĩ chắc chắn anh sẽ rất tức giận, nhưng anh lại chẳng nói gì. Tình huống này cô không lường trước được thành thử cũng hơi thấp thỏm.

“Ngày mai anh còn phải đi làm, nên nghỉ sớm đi!” Cô cười gượng gạo, kéo chăn ra.

Động tác của anh vừa nhanh vừa gấp, tay vừa kéo thì cô đã nằm trong lòng anh, sau đó mặt anh sáp gần mặt cô. “Em nói xem, em đền anh thế nào đây?”

Cô hoảng loạn, lại không dám thật sự đẩy anh mà chạm vào vết thương kia. “Đền thế nào cái gì.”

“Ừm, giả ngây hả, anh yêu cầu đền gấp đôi cho tổn thất của anh.” Giọng anh trầm thấp, sau đó anh lại hôn xuống.

Bấy giờ Tô Tử Quân đã hiểu ra, anh tính chuẩn mình sẽ áy náy, sẽ cam lòng làm anh vui. Tuy cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng thực tế là ở những chi tiết vụn vặt thế này, anh cũng coi như rất hiểu cô.

Cô phối hợp vòng tay quanh cổ anh, cố hết khả năng khiến anh cảm thấy hài lòng.

Hậu quả từ việc đồng hồ rơi hỏng là hai người đều ngủ đến mười một giờ mới dậy. Tô Tử Quân vẫn bất giác sờ đồng hồ, tay vừa vươn ra thì lại ý thức được rằng chiếc đồng hồ đó đã về chầu tổ tiên rồi. Sau khi kết hôn, cô liền phát hiện ở phương diện ngủ, Tô Diệc Mân không có chút tự giác nào, điển hình nhất chính là đồng hồ không kêu thì anh không dậy. Thậm chí anh đã tỉnh rồi nhưng cũng phải đợi đồng hồ kêu thì mới ra khỏi giường, đúng là thứ động vật kỳ quái.

Tô Diệc Mân mở mắt ra rồi nheo mắt, chợt nhìn cô với vẻ hơi có hứng thú. “Đột nhiên rất muốn biết em trải qua buổi trưa một mình thế nào.”

Tô Tử Quân đang mở di động lên, sau đó vào xem một tin nhắn rồi bấm từng chữ trả lời, nghe thấy lời anh nói thì mới nhìn sang anh. “Ai bảo với anh là em phải ở yên trong căn phòng trống trải này?”

Anh cười nhẹ nhưng không nói gì, vẫn nhìn cô gửi tin nhắn. Ngón tay cô không ngừng ấn bàn phím, phát ra âm thanh có tiết tấu khe khẽ, vậy mà anh cảm thấy nghe cũng hay hay.

“Anh vẫn chưa dậy à?” Cô nhìn anh một cái. “Ông chủ như anh mà đến muộn thì sẽ có ảnh hưởng tới tính tích cực của nhân viên đấy.”

“Anh cảm động vô cùng vì em đã quan tâm công ty của anh như thế.” Anh bắt đầu mặc quần áo, nhưng rõ ràng động tác không nhanh nhẹn như bình thường. Cô một mực nhìn động tác của anh, muốn tiến lên, nhưng cuối cùng vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Sau khi Tô Diệc Mân đi, Tô Tử Quân xem xét lại hành vi của mình, quả thực rất không nhân hậu. Đến bữa sáng cũng không để Tô Diệc Mân ăn mà đã về công ty rồi. Nhưng cô đã tiến hành một lượt tự an ủi, hẳn anh không phải kiểu người tự bạc đãi mình đâu.

Mấu chốt nhất là Tô Tử Quân cảm thấy mình cũng là người bị hại, nhìn những dấu vết xanh xanh tím tím trên người mình, cô vướng phải rắc rối rồi.

Đã hẹn với Lý Giai Tinh cùng đi mua sắm, Lý Giai Tinh nhìn cô thì cười nhẹ. “Lần nào cậu cũng nói xấu anh chồng cậu, nhưng ở sau lưng, thực ra quan hệ giữa hai người vô cùng hòa hợp chứ gì!”

Tô Tử Quân nhìn cô ấy với vẻ thắc mắc, sau đó lại kiểm tra bản thân, cũng không thấy chỗ nào bất thường.

“Khỏi cần nhìn nữa.” Lý Giai Tinh bị dáng vẻ cô chọc cười. “Chính vì cậu mặc quá kín, quá khác so với phong cách ăn mặc bình thường của cậu đấy.”

Tô Tử Quân thở phào một hơi. “Vừa rồi cậu nói gì thế?”

Lý Giai Tinh lắc đầu. “Thực ra con người Tô Diệc Mân này rất tốt mà, hai năm nay mạnh mẽ, phong độ ngời ngời, tuấn tú phóng khoáng, thật sự chẳng hiểu sao cậu cứ luôn gai mắt người ta. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mỗi người đều có cái được cái mất, cậu không thích anh ấy có phải vì nguyên nhân gì khác không?”

“Ý cậu là sao?”

Lý Giai Tinh thở dài. “Thời gian trước tớ đã gặp Triệu Tử Hoa.”

Lý Giai Tinh quan sát nét mặt cô, cuối cùng vẫn thở dài. “Bây giờ cậu và Tô Diệc Mân đã kết hôn, dù có gì với Triệu Tử Hoa thì cũng là chuyện quá khứ rồi.”

“Anh ta nói gì?”

“Anh ta muốn gặp cậu.”

Bàn tay Tô Tử Quân dừng lại ở một bộ đồ màu xanh lam nhạt. “Gói lại cho tôi.” Qua một lúc, cô mới nói với Lý Giai Tinh: “Cho anh ta số điện thoại của tớ đi. Bọn tớ cũng nên gặp nhau rồi.”

Lý Giai Tinh còn muốn nói gì đó, Tô Tử Quân đã phất tay. “Thực ra, tớ rất hâm mộ cậu. Dù người trong trái tim Lâm Trạch quan trọng đến mức nào, ít nhất đời này anh ấy sẽ mãi mãi chỉ là của một mình cậu. Ít nhất cậu dám khẳng định anh ấy sẽ mãi mãi không bỏ rơi cậu, cậu có thể mãi mãi tin tưởng anh ấy. Nhưng tớ, tớ có thể tin tưởng ai?”

Lý Giai Tinh nắm tay cô. “Con người đều tham lam, luôn một mực theo đuổi thứ không thuộc về mình.” Sự yên ổn mà cô hâm mộ, lại là thứ mà Lý Giai Tinh một mực trốn tránh. Lý Giai Tinh luôn nghĩ cả đời này mình sẽ trở nên hèn mọn vì người phụ nữ trong lòng Lâm Trạch.

Tô Tử Quân nhìn chằm chằm vào cô ấy. “Hồi đó, tớ buồn lắm, nhưng tớ buồn cho bản thân tớ. Dù là bây giờ cũng thế, cậu có tin không, Triệu Tử Hoa tìm tớ chắc chắn là vì có việc muốn nhờ vả, chứ tuyệt đối không phải là nhớ nhung mối tình đó như cậu nghĩ đâu.”

Lý Giai Tinh quay phắt lại nhìn cô.

Tô Tử Quân lắc đầu. “Bắt đầu từ khoảnh khắc anh ta lên tiếng bảo tớ lấy Tô Diệc Mân, trong lòng tớ người đàn ông này đã chết rồi. Tớ làm tất cả vì anh ta, không phải vì tớ quá yêu anh ta, mà chỉ là bởi tớ ôm thái độ có trách nhiệm với mối tình đó, chứ không phải là vì người đó.”

Lý Giai Tinh đột ngột nhớ đến một câu nói nổi tiếng: Tôi không yêu anh, tôi chẳng qua chỉ phải lòng tình yêu mà thôi.

Quay đầu lại, Tô Tử Quân đã khôi phục như bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi