EM, ANH VÀ CHÚNG TA

Tô Tử Quân về biệt thự Thanh Hồ, thu dọn hành lý đơn giản. Cô thừa nhận, cô chưa từng kích động như thế này bao giờ. Trong nhà còn hơi thở mà anh để lại, song vào giây phút này nó lại trở nên đặc nén như thế. Cô chưa bao giờ muốn chạy trốn như thế này.

Rời xa.

Đi thật xa, tìm một nơi không ai quen biết cô, dù đó là nơi nào cũng được.

Chí ít vào khoảnh khắc này, cô không muốn nghe thấy tên của Tô Diệc Mân một chút nào.

Thứ cảm giác bị lừa gạt này, từ đầu đến cuối.

Lần một rồi lần hai, hết lần này đến lần khác.

Rốt cuộc anh coi cô là gì, tùy ý lấy hay bỏ, tùy ý buông thả. Dù sao thì, anh đã liệu chắc rằng cuối cùng cô sẽ về bên cạnh anh, tự tin như thế, nắm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay như thế.

Song cô, lại không cam tâm như thế.

Dựa vào đâu.

Động tác của cô càng nhanh hơn, ngay cả bước thu dọn này cũng nhảy vọt qua, như thể ở đây có bệnh dịch nào đó, còn cô thì nóng lòng muốn rời khỏi.

Cuối cùng cũng rời xa Thanh Hồ. Cô ngồi trong xe.

Cảm giác thương hại lan tràn khắp người cô, cô nên đi đâu, đâu mới là chốn dung thân của cô.

Cô bảo tài xế lái xe đến sân bay, rời đi thẳng, chẳng cần nghĩ gì cả, chẳng cần gì cả.

Cô chỉ muốn sống cho thỏa một lần, sống một lần vì mình. Chỉ như vậy, đơn giản một chút, sẽ không trở thành quân cờ của ai nữa, cũng không là một kẻ ngốc mặc người ta lừa gạt.

Vé máy bay gần nhất, cô ngồi trong phòng chờ, chán ngán nhìn dòng người đến vội vã, đi vội vàng này. Những khuôn mặt xa lạ hiện lên trong mắt mình, họ động đậy, họ ồn ào, họ cười nói, tất cả, đều không thuộc về cô.

Cô ở đây, mãi mãi sắm thân phận của người ngoài cuộc.

Tay cô nắm chặt lấy tay cầm vali.

Cứ vậy đi, cứ vậy đi, rời đi là được, chẳng cần nghĩ gì cả.

Cái gọi là trời không chiều ý người, có lẽ chính là vậy nhỉ!

Cô chưa từng nhận biết cụm từ này đến thế như vào khoảnh khắc này.

Khả Lạp đứng trước mặt cô, khóe mắt liếc nhìn vali hành lý trong tay cô. “Cô muốn đi đâu?” Nói đoạn, cô ấy lại nhìn nét mặt cô, rồi lại nhìn xung quanh cô, sau khi chắc chắn cô chỉ đi một mình thì mới thở dài một hơi. “Có thể nói chuyện được không?”

Quán cà phê gần sân bay, đắt cắt cổ, nhưng vẫn có thể ngồi chật kín.

Khả Lạp khuấy tách cà phê trước mặt, cười với Tô Tử Quân. “Không ngờ, chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này.”

Anh Hạ cách đó không xa ngồi ngoan ngoãn, mắt đảo quanh, nhìn Tô Tử Quân, rồi lại nhìn Khả Lạp.

Tô Tử Quân nhíu mày. “Cô đi đâu đây?”

“Về Xuyên Nhiên.” Cô ấy cười, sau đó sờ bụng mình.

Tô Tử Quân hơi thở dài, cũng hiểu ra. Quê hương của Lộ Tu Minh là Xuyên Nhiên nhỉ!

Khả Lạp lại quan sát cô mấy lần, rồi mới cẩn thận hỏi: “Cô biết hết rồi à?”

Tô Tử Quân giật mình, sau đó lại bình tĩnh. Quả thật là ai ai cũng biết, ai ai cũng hiểu. Thì ra, ngay cả hành trình Lệ Giang cũng chỉ là một toan tính. Trên thế giới này, đâu ra nhiều chuyện tình cờ như thế?

Song Khả Lạp có vẻ hiểu cô đang nghĩ gì, cô ấy lắc đầu. “Dù không có Lộ Tu Viễn bảo tôi đi tiếp cận cô, thì tôi cũng muốn làm quen với cô.”

Tô Tử Quân nhướng mày.

Khả Lạp lấy từ trong lòng ra một tấm ảnh, sau đó đặt bên cạnh cô. “Cô không xa lạ đúng không!”

Đôi mắt Tô Tử Quân đầy vẻ thắc mắc, chính là cô gái này, cô gái có bức ảnh thân mật với Tô Diệc Mân.

“Không tò mò cô ấy là ai à?” Khả Lạp bình tĩnh nhìn Tô Tử Quân, rồi lại mau chóng đổi chủ đề. “Tô Tử Quân, thực ra, tôi chưa từng hâm mộ một cô gái nào giống như hâm mộ cô.”

Đôi mắt Tô Tử Quân trở nên rất lạnh, rất lạnh. “Giống tôi, từ nhỏ đã sống trong một trò lừa bịp, từ đầu chí cuối làm một kẻ ngốc hoàn toàn?”

Khả Lạp không để bụng thái độ của cô. “Cô biết không? Hễ tôi có một cơ hội, Lộ Tu Viễn có thể cho tôi một cơ hội, tôi sẵn lòng đánh đổi bất cứ giá nào. Cho dù chỉ là tỉ lệ 0.000001%, tôi cũng sẵn lòng thử. Nhưng anh ấy không yêu tôi. Mọi thứ của tôi đều dư thừa. Trên thế giới này, người được yêu đều là người hạnh phúc, dù là kiểu nào đi chăng nữa.”

“Cho nên…”

Khả Lạp cười. “Cô đoán được rồi nhỉ! Đây là chị gái sinh đôi của tôi, Nhân Mỹ. Cô gái rất xinh đẹp, đúng không?”

Tô Tử Quân nhíu mày, nhưng không làm phiền.

“Tôi còn nhớ rõ mồn một, năm ấy chị chỉ mới mười chín tuổi, độ tuổi như hoa, chị ấy như một nàng tiên sống trong trí nhớ của tôi. Chị ấy là chỗ dựa duy nhất của tôi, tín ngưỡng duy nhất của tôi. Bắt đầu từ khoảnh khắc ra đời, số phận của chúng tôi đã nối liền với nhau. Chúng tôi là con gái nhà họ Trang, đã được định sẵn là không thể thỏa thích làm theo ý mình. Trong thế giới của chúng tôi, đàn ông thống trị, phụ nữ chẳng qua chỉ là vật phụ thuộc. Nhưng chúng tôi chưa từng oán hận cuộc đời mình. Cho đến khi, chị nhận nhiệm vụ, phải tiếp cận Tô Diệc Mân – du học sinh tại Đức đang ở Mỹ vì trao đổi học thuật. Tôi chưa từng nghĩ cô gái như chị sẽ thất bại. Chị đã gặp Tô Diệc Mân, song lại không xảy ra câu chuyện đẹp đẽ của kim đồng ngọc nữ. Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Tô Diệc Mân có vẻ chưa từng cho chị hy vọng, nhưng chị vẫn lún sâu, chẳng thể quay đầu.”

“Cô sẽ không biết được cảm giác đó đâu. Tôi có thể nghe thấy chị ấy kể về Tô Diệc Mân bất kể ngày đêm, mười câu thì đến chín câu sẽ là Tô Diệc Mân thế này Tô Diệc Mân thế nọ. Tôi đã nghe đến phát ngán cái tên đó rồi. Nhưng chị ấy kể mãi vẫn không chán. Tôi mãi mãi chẳng thể quên được ngày hôm ấy, trong rừng súng mưa đạn, chị chắn trước người Tô Diệc Mân. Viên đạn đó xuyên qua cơ thể chị. Nhưng chị cười, gắng gượng cười. Chị bảo Tô Diệc Mân mau đi, mau rời đi.”

“Trước ngực chị chảy ra cả đống lớn chất lỏng màu đỏ, khuôn mặt chị nở nụ cười tuyệt đẹp.”

“Chị nói với Tô Diệc Mân, anh phải sống thật tốt, sống thật tốt cùng cô ấy của anh.”

Đột nhiên, cả người Tô Tử Quân run lẩy bẩy, cô muốn nói gì đó, song dù thế nào cũng không nói được nên lời.

Khả Lạp ngẩng đầu lên, cố kìm những giọt pha lê trong mắt. “Cho nên, tôi rất tò mò về cô, tôi muốn biết, một cô gái thế nào mà không cần ra tay, thậm chí không cần xuất hiện, đã dễ dàng đánh bại chị gái tôi.”

Đôi mắt Tô Tử Quân bỗng cay cay, bàn tay cô cầm lấy tách cà phê, run rẩy không ngừng. Chất lỏng trong tách cuộn lăn tăn, như tâm trạng cô lúc này.

“Tôi biết cô nghĩ thế nào, cảm giác bị người ta tính kế từ đầu đến cuối quả thực không dễ chịu. Nhưng mà, bị một người đàn ông tính kế mãi như thế, vì yêu mà một mực tính kế, chẳng lẽ không phải là một niềm hạnh phúc to lớn? Tại sao cô phải dễ dàng lựa chọn từ bỏ như thế? Cô có biết thứ mà cô dễ dàng từ bỏ là thứ mà người khác dù có chết cũng không đổi lại được không?”

Cuối cùng, những giọt lệ trong mắt Tô Tử Quân lăn xuống.

“Tôi hâm mộ cô, hâm mộ cô có một người đàn ông sẵn sàng dốc hết tâm tư vì cô.” Khả Lạp đứng dậy. “Đồng thời, cũng mong cô hãy trân trọng.”

Đời người, gặp được một người yêu mình và mình cũng yêu, đó là chuyện khó khăn biết nhường nào.

Tô Tử Quân đứng dậy, cô nhìn Khả Lạp kéo tay anh Hạ, bước từng bước ra khỏi quán cà phê.

Song Tô Tử Quân lại chỉ có thể nhoài ra bàn òa khóc, khóc ra hết ấm ức bao nhiêu năm nay, và cả những trải nghiệm khiến cô chẳng thể tiếp nhận đó.

Như một đứa trẻ, òa khóc cho thỏa. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi