EM, ANH VÀ CHÚNG TA

Hồi nhỏ, tôi từng có rất nhiều thắc mắc.

Chẳng hạn, tại sao khi thầy cô hỏi mặt trăng cong cong giống thứ gì, đáp án nhất định phải là con thuyền nhỏ.

Nếu có đáp án khác thì đó là sai lầm.

Đáp án duy nhất, thế giới duy nhất, cho dù không phải là duy nhất thật sự.

Cho nên, học cách phối hợp với cái duy nhất trong lòng người khác.

Chậm rãi, học cách giấu mình đi.

—Tô Tử Quân.

————————-

Việc Tô Tử Quân và Tô Diệc Mân rời khỏi trước không gây ra ảnh hưởng quá lớn, Tô Giải Phong chỉ dặn dò một câu là người trẻ đừng quá tùy hứng rồi cũng cho qua. Chuyện này rõ ràng còn khiến người ta khó tin hơn trong tưởng tượng.

Ôn Như Kiều nghiền ngẫm tâm tư của Tô Giải Phong, bà ta không ngờ thiện cảm của Tô Giải Phong với Tô Tử Quân lại sâu đậm như vậy. Xem ra, thật sự đã chứng tỏ được câu nói của Tô Diệc Mân: quả nhiên trong xương cốt họ chảy chung một dòng máu.

Ôn Như Kiều tới nơi đã hẹn. “Anh, anh gọi em ra có chuyện gì?”

Ôn Như Lôi thở dài. “Tâm Di không hiểu chuyện, sao cô cũng hùa theo nó? Lại còn cổ vũ nó quyến rũ Tô Diệc Mân, thế còn ra thể thống gì. Với lại, đã có Tử Quân rồi, cũng không cần bù thêm cả Tâm Di nữa.”

Ôn Như Kiều lắc đầu. “Con bé ngốc nghếch đó lại làm chuyện gì vậy?”

“Thôi, đừng nhắc nữa, nhắc tới là anh lại sôi máu, sao anh lại sinh ra đứa con gái ngu ngốc như thế chứ.”

Ôn Như Kiều cũng không hỏi thêm nữa. “Tính cách Tâm Di thế nào có phải anh không biết đâu, anh càng không cho nó làm thì nó lại càng làm trái lại anh. Em cũng chỉ thuận theo nó thôi, đâu biết được con bé này lại coi là thật.”

“Lần sau trước khi làm gì thì vẫn phải suy nghĩ kĩ hơn đã.” Ôn Như Lôi hơi bất mãn.

“Em biết rồi.” Ôn Như Kiều nhíu mày.

Lúc này, phục vụ bưng bít tết lên, Ôn Như Kiều cầm dao bắt đầu bữa ăn, lúc vừa mới cắt được một miếng nhỏ thì Ôn Như Lôi đã nhìn bà ta với ánh mắt thắc mắc. “Trước khi Tử Quân lấy Tô Diệc Mân, anh vẫn còn hơi nghi ngờ Tử Quân chính là con gái ruột của cô và Tô Giải Phong, chưa kể cách Tô Giải Phong đối xử với con bé thì không còn gì để nói. Cô đối xử với Tử Quân ở ngoài mặt nhìn có vẻ rất tốt, nhưng cũng chẳng quan tâm là bao, giống như để nó tự sinh tự diệt vậy.”

“Anh nghĩ nhiều rồi. Tử Quân chỉ là một đứa trẻ em nhặt được ở cô nhi viện, chỉ chăm sóc để một ngày nào đó có thể giúp nhà họ Ôn vươn lên thôi. Sự tồn tại của nó chỉ là để liên hôn. Có điều không ngờ Tô Diệc Mân lại ưng nó.”

“Vậy ư?” Ôn Như Lôi hơi ngờ vực. “Tử Quân rốt cuộc là một quân cờ trong tay cô hay là con át chủ bài cuối cùng của cô, chuyện này cô biết rõ hơn ai hết.”

“Anh đang nói linh tinh gì thế?”

“Cô chưa từng nghĩ Tô Diệc Mân sẽ lấy Tô Tử Quân, nhưng đối với cô, chuyện nó lấy Tô Tử Quân chắc chắn sẽ củng cố địa vị của cô hơn là lấy Tâm Di.”

“Giữa Tử Quân và Tâm Di, ai lấy Tô Diệc Mân thì có gì khác biệt sao?”

“Khác một trời một vực. Tâm Di mới chảy dòng máu nhà họ Ôn chúng ta.”

Ôn Như Kiều buông dĩa và con dao xuống. “Xem ra chúng ta không cần thiết phải nói chuyện tiếp nữa.”

“Bao nhiêu năm nay anh vẫn luôn giúp đỡ cô, nhưng cô thì sao. Trong chuyện này, rất rõ ràng là cô nên khiến Tô Diệc Mân cưới Tâm Di. Anh không tin với địa vị của cô trong lòng Tô Giải Phong, ông ta lại không nghe cô. Nhớ năm xưa, vì cô mà ông ta đòi ly hôn với Hoa Thiên Yến. Chỉ có điều, người phụ nữ đó quá yểu mệnh đã tự ra đi.”

Giọng nói của Ôn Như Kiều là lạ. “Anh thật sự tưởng rằng đôi cha con nhà họ Tô chỉ có thể xoay chuyển quanh em, coi em thành nữ thần mà cung phụng hay sao? Từ khi Tô Diệc Mân lên nhậm chức, ngay cả nhiều cơ mật của Viễn Thần em cũng không biết, vốn chẳng thể xâm nhập vào nội bộ tập đoàn. Tô Giải Phong đã có điều hoài nghi em, nói chuyện cũng có ý thăm dò. Lúc này mà anh còn nói em như thế.”

Ôn Như Lôi khựng lại. “Anh sai rồi còn không được hay sao? Anh bị con nhỏ Tâm Di làm cho tức ói mà.”

Ôn Như Kiều không nói gì, nhưng rất rõ ràng, lần trò chuyện này không quá vui vẻ.

Ôn Như Lôi bắt đầu nghi ngờ Ôn Như Kiều có ý đồ khác, không làm theo kế hoạch đã định ban đầu. Nhưng dẫu sao bà ta cũng là em gái của ông ta, ông ta cũng không dám nói nặng lời.

“Bây giờ Viễn Thần có khó khăn về tài chính, chúng ta có thể lấy danh nghĩa đầu tư để hợp tác trong dự án hoạt động mới nhất của họ. Sau đó nghĩ cách từng bước một nuốt chửng Viễn Thần. Chỉ cần chúng ta có thể tiến vào nội bộ Viễn Thần thì sẽ hiểu cách vận hành của họ, thực hiện vài chiêu nhỏ là có thể có được thứ chúng ta muốn.” Ôn Như Kiều lên tiếng, nói tới kế hoạch mới nhất.

Ôn Như Lôi gật đầu, biện pháp này hẳn là cách tốt nhất.

“Cứ làm vậy đi. Đến lúc đó anh sẽ sắp xếp chi tiết.”

Ôn Như Kiều gật đầu. “Em đợi điện thoại của anh.”

Sau đó hai anh em tạm biệt nhau.

***

Hôm nay, Tô Diệc Mân không đến công ty mà chỉ nằm trong căn hộ. Anh mới kết hôn nên đương nhiên sẽ không có ai than van gì, mọi người đềm ôm thái độ thấu hiểu. Tô Diệc Mân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nghỉ ngơi tốt như vậy.

Anh cầm tấm bản đồ du lịch trong tay. “Em muốn đi đâu?”

“Muốn đi đâu là có thể đi à?”

“Đương nhiên là không.”

“Thế anh lại còn hỏi.”

“Thì hỏi cho có thôi, nếu không lại nghĩ là anh lờ đi nhân quyền của em.” Tô Diệc Mân lười biếng duỗi người, đặt bản đồ xuống. “Đi đâu cũng chẳng thích bằng ở nhà ngủ.”

Tô Tử Quân phớt lờ anh, tự đi chơi với hai chú cá vàng mình mới mua chưa được bao lâu.

“Tiểu Soái Ca, Tiểu Mỹ Nữ, hai đứa phải chung đụng hòa hợp đấy nhé.”

Tô Diệc Mân ớn người. “Tên gì mà tục thế.”

“Đương nhiên không bì được với cái tên cao quý của anh rồi.”

Tô Diệc Mân cũng đi qua, nhìn đôi cá vàng đó. “Em chán quá rồi đúng không. Có thể đi học lớp nấu ăn đấy.”

“Anh đang ám chỉ tài nấu nướng của em rất tệ hả.”

“Xin người, anh đã bày tỏ rõ ràng lắm rồi.”

Tô Tử Quân run người, thức ăn trong tay rơi xuống nước không ít, cô lập tức bê bể cá đi thay nước. Trước đó cô đã nghe ngóng rồi, không thể cho ăn quá nhiều, nếu không cá vàng sẽ ăn rất nhiều, sau đó phình chết.

Tô Diệc Mân lắc đầu, huyệt thái dương giật giật. Thời gian quý báu thế này thật sự không muốn cống hiến cho trò vô vị như vậy.

Điện thoại vang lên, Tô Diệc Mân nói với Tô Tử Quân ở trong nhà vệ sinh. “Anh ra ngoài một lát.”

Tô Tử Quân đang đau lòng cho Tiểu Soái Ca và Tiểu Mỹ Nữ của cô. “Hai đứa chịu ấm ức ở trong bát một lúc đã, đợi lát nữa thay nước xong chị sẽ thả hai đứa vào bể cá…”

Tô Diệc Mân vội tới công ty, vừa lên lầu đã cầm lấy số liệu mà Kha Hoa cung cấp. “Cứ làm như tôi đã bố trí ban đầu.”

Đôi mắt Kha Hoa thoáng hiện vẻ thắc mắc. “Tại sao lại chắc chắn nhà họ Ôn sẽ bằng lòng cung cấp món tiền vốn lớn như thế?”

“Lúc tôi ra nước ngoài chụp ảnh cưới, Ôn Như Kiều chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội này để tra rõ tình hình kinh doanh của công ty mấy tháng nay, một khi phát hiện manh mối, bà ta sẽ nghĩ đối sách mở rộng quyền kiểm soát với Viễn Thần.”

“Xem ra lần này nhà họ Ôn thông minh bị thông minh hại rồi.”

Tô Diệc Mân cười. “Cũng chưa đúng hoàn toàn. Ôn Như Kiều đương nhiên sẽ không dễ dàng tin rằng Viễn Thần có khó khăn về tài chính, lần này bà ta sẽ dùng một quân cờ đã chôn trong Viễn Thần nhiều năm.”

Kha Hoa ngẫm nghĩ một lát, cây bút đang cầm khẽ cử động. “Chẳng lẽ là Tiểu Thư ở phòng tài vụ?”

“Thông minh đấy.”

“Chỉ Tiểu Thư mới có thể tiếp xúc với tình hình tài vụ của công ty, mới hiểu công ty rốt cuộc… Nhưng cũng không đúng, công ty chúng ta vẫn luôn có lãi. Chẳng lẽ Tiểu Thư là…”

Tô Diệc Mân cũng không giấu giếm. “Tiểu Thư là người của tôi.”

“Vậy bây giờ nên làm thế nào?”

“Sa thải Tiểu Thư, với lý do là tiết lộ cơ mật công ty.”

“Làm vậy liệu có…”

“Chuyện này tôi đã nói với Tiểu Thư rồi, anh ta cũng đồng ý. Chỉ vậy mới có thể khiến nhà họ Ôn càng thêm tin tưởng. Còn Tiểu Thư, tôi có chuyện quan trọng hơn để giao cho anh ta rồi.”

Kha Hoa không nói thêm nữa, chỉ là, trên thương trường, muốn đấu với Tô Diệc Mân, vậy chắc chắn sẽ là một chuyện vô cùng nan giải. Người như vậy chỉ có thể coi là bạn, nếu không sẽ không được yên ổn.

Tô Diệc Mân cười lạnh, nhà họ Ôn đúng là hấp tấp vội vàng, muốn vào làm chủ Viễn Thần như thế, vậy thì tôi sẽ khiến mấy người mất tiền theo cách “một đi không trở lại”.

“Mở cuộc họp, lập tức khởi động dự án Lâm Thủy Sơn Trang.” Tô Diệc Mân tắt di động, giờ sẽ có trò hay để diễn rồi.

Tô Diệc Mân mở cuộc họp về Lâm Thủy Sơn Trang, hoạch định, quảng cáo, thiết kế đủ kiểu, phòng truyền thông phải tuyên truyền hết sức về quy hoạch của Lâm Thủy Sơn Trang, khiến càng nhiều nhà đầu tư nhìn thấy triển vọng trong đó.

***

Tô Tử Quân không cảm thấy chán, cách mấy giây lại đi thăm cá. Cô cảm thấy vì hai chú cá này mà trí thông minh của cô đã tụt xuống, nhưng cô rất thỏa mãn, nhất là khi trông thấy Tiểu Soái Ca và Tiểu Mỹ Nữ có kích thước hoàn toàn tương đồng nhưng màu sắc khác nhau tự do bơi trong nước, thứ cảm giác tự do này khiến trái tim cô mềm nhũn.

Chỉ là, khi Tô Giải Phong gọi điện tới bảo họ về nhà một chuyến, Tô Tử Quân vẫn cảm thấy bất an.

Cô ngẫm nghĩ rồi vẫn gọi điện cho Tô Diệc Mân.

“Được. Anh biết rồi. Giờ anh sẽ lái xe đến đón em. Em chuẩn bị đi.”

Cô vốn muốn nói họ có thể hẹn nơi gặp mặt, vậy thì không cần làm phiền đến anh. Nhưng nghe thấy giọng điệu nói chuyện của anh, cô vẫn không nói được mấy lời đó, vì quá phá hỏng bầu không khí.

Dự cảm của Tô Tử Quân vẫn luôn rất chuẩn.

Vừa về đến nhà, Ôn Như Kiều đã cười nói: “Hai hôm trước, thím Đường về quê một chuyến, mang theo không ít đặc sản về. Bố hai đứa không nỡ ăn, muốn để lại cho hai đứa, bây giờ liền gọi hai đứa về.”

“Vậy thì mau lấy ra thử thôi, đảm bảo là đồ ngon rồi.” Tô Tử Quân ngồi xuống, hơi chờ mong.

“Chỉ con tham ăn thôi.” Ôn Như Kiều cũng cười, sau đó dặn thím Đường đi lấy đồ ra.

Tô Tử Quân đương nhiên biết chắc chắn không phải vì chuyện nhỏ này, nhưng cũng không nói gì, đã quen phối hợp với người khác, thêm một lần cũng chẳng sao.

Bánh quẩy nổi tiếng của thành phố C, rất “hot”, nghe nói người mua mỗi hôm phải xếp cả hàng dài thượt. Người ta kháo nhau rằng quán đó có bí quyết đặc biệt nên bánh quẩy chiên xong vừa thơm vừa giòn. Điều thần kỳ nhất là dù bạn để hở bánh quẩy đó ngoài không khí bao lâu thì nó cũng sẽ không bị ỉu.

“Hóa ra bánh quẩy trông thế này ạ!” Tô Tử Quân nghiên cứu một lát rồi mới bỏ vào miệng. “Hương vị ngon đấy ạ.”

“Quê chúng tôi không có thứ hay ho nào khác, với lại mấy loại hoa quả thì ở đây đâu đâu cũng có thể mua được. Tôi liền nghĩ mang theo thứ này về, hiếm khi mọi người đều không chê.”

“Không chê không chê mà thím, thật sự ngon hết nấc ấy.” Để chứng minh lời mình nói, cô lại bỏ vào miệng một miếng nữa, sau đó lại cầm một que đưa tới bên miệng Tô Diệc Mân. “Anh cũng thử xem.”

Tô Diệc Mân không ngờ cô sẽ làm vậy, sững người, rồi vẫn cắn xuống.

“Sao, được đúng không.” Tô Tử Quân cười nhìn anh.

“Lời gì cần nói đều bị em nói hết rồi.”

Bắt đầu từ lúc Tô Diệc Mân tiến vào, ánh mắt Tô Giải Phong chưa từng rời khỏi anh, nhưng ông vẫn một mực im lặng. Lúc này, ông bất chợt nói: “Đầu tôi hơi váng vất. Diệc Mân đỡ bố lên tầng nhé!”

Tô Diệc Mân vừa đứng dậy, Ôn Như Kiều đã giành trước. “Cứ để tôi cho. Diệc Mân vừa mới về, cứ để thằng bé nghỉ ngơi thêm một lúc.”

Sắc mặt Tô Giải Phong thay đổi, ông nhìn Ôn Như Kiều, không nói gì thêm, sau đó lên tầng.

Tô Tử Quân cũng hơi lấy làm lạ vì hành vi của Ôn Như Kiều, rõ ràng là Tô Giải Phong muốn nói chuyện riêng với Tô Diệc Mân, nhưng lúc này bà ta ngăn cản lại có vẻ hơi…

Tô Diệc Mân không có cảm xúc gì, có điều, anh vẫn luôn không cảm xúc.

Nhưng, tất cả vẫn được chứng minh vào lúc ăn cơm.

“Diệc Mân, dạo này công ty có vấn đề gì không?” Tô Giải Phong ăn mấy miếng cơm rồi khẽ hỏi.

“Ổn cả bố ạ, bố không cần lo đâu.” Nét mặt Tô Diệc Mân còn thản nhiên hơn lời anh nói.

Bấy giờ, Tô Giải Phong đã buông hẳn bát đũa xuống. “Nghe bảo dạo gần đây Viễn Thần có khó khăn về tài chính hả?”

“Đó đều chỉ là tin đồn thôi.”

“Nếu chỉ là tin đồn, thế sao anh lại sa thải trưởng phòng tài vụ?”

Bấy giờ, Tô Diệc Mân bặm môi. “Con sẽ thu xếp. Bố cứ yên tâm đi!”

“Với cái tính cách này của anh thì tôi yên tâm kiểu gì? Trước giờ có chuyện gì cũng không muốn lôi ra nói cho rõ ràng. Chúng ta là người một nhà.”

Lần này, Tô Diệc Mân cúi đầu xuống.

Ôn Như Kiều nhìn rõ tình hình trên bàn, cười nhạt. “Tình hình tài chính của Viễn Thần gặp khó khăn à?”

“Mấy dự án quy mô lớn đều chưa kết thúc, cần tiếp tục rót vốn. Dự án khác cũng đi vào giai đoạn phát triển, tiền vốn chưa điều chuyển đến.”

Ôn Như Kiều thở dài. “Có khó khăn thì cứ nói. Chúng ta đều là người một nhà, có khó khăn thì sẽ không phải là chuyện không liên quan đến mình. Nếu chỉ là thiếu vốn thì dì có thể bảo anh dì giúp. Cũng chỉ có thể giúp được vậy thôi, những chuyện khác dì cũng không giúp được.”

“Sao có thể để dì vướng vào rắc rối này được?”

“Chúng ta đều là người một nhà, con thế này thì xa cách quá. Người một nhà có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu cơ mà.”

Tô Diệc Mân cúi đầu suy ngẫm một lát. “Bố, bố có ý kiến gì?”

“Cũng chỉ có thể thế thôi.”

Ôn Như Kiều thầm yên tâm. “Đừng nghĩ tới mấy chuyện phiền hà này nữa. Cứ ăn cơm trước đã, đừng phá hỏng tâm trạng. Đến lúc đó dì bảo anh dì bàn bạc cụ thể với con.”

Tô Diệc Mân gật đầu. “Vậy con cảm ơn dì trước.”

“Đã nói rồi cơ mà, đừng khách sáo như thế.”

Tô Diệc Mân gắp thức ăn cho Ôn Như Kiều. “Vậy thì ăn cơm đã.”

Ôn Như Kiều gật đầu.

Tô Tử Quân nhìn cảnh tượng này, cảm thấy lòng ủ ê. Cô nhìn Tô Diệc Mân với vẻ nghi hoặc, luôn cảm thấy hôm nay anh rất khác thường. Nhưng cô cũng không thể rõ rốt cuộc khác thường ở đâu.

Cuối cùng, cô hiểu ra, đó là trong mắt anh không có vẻ xâm lược nữa.

Điều đó không có nghĩa là anh không có lực sát thương, chỉ có nghĩa là anh đã ăn chắc bạn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi