EM, ANH VÀ CHÚNG TA

Anh ấy vẫn không hiểu, vẫn cứ không hiểu

Rời xa là muốn được níu kéo

Nếu lên tiếng, thì đó chỉ là sự dịu dàng mà tôi muốn

Anh ấy vẫn không hiểu, mãi mãi không hiểu

Một vòng ôm có thể thay thế tất cả

Tình yêu có thể làm tôi dao động

Phải dùng thứ gì để xua tan sự yên lặng này

Thở dài trong bầu không khí lạnh lẽo xung quanh

Hóa thành khói trôi đi

Quá khứ lăn thành quả cầu tuyết trong trái tim

Sợ còn chưa nói gì nước mắt đã tuôn rơi trước

Yêu, không phải là anh ấy không trao đủ nhiều

Mà là không biết tôi muốn gì.

—Tô Tử Quân.

————————-

Bây giờ đã vào hẳn mùa đông rét mướt, thành phố Thâm Hạ đã nhiều năm không có tuyết rơi bỗng được chuyên gia dự báo sẽ có tuyết. Thời tiết lạnh cóng, ngô đồng bên đường đã hoàn toàn biến thành những thân cây trơ trụi, những phiến lá ít đến đáng thương đung đưa như chực rơi trong gió. Đúng là một mùa buồn thương, cũng là một mùa của ly biệt. Bầu trời đổ một trận mưa phùn, mưa không to, nhưng nhiệt độ càng hạ thấp, lạnh thấu xương. Những giọt mưa nhỏ li ti rơi trên mu bàn tay tựa như những hạt bột băng.

Tô Tử Quân xuống khỏi trung tâm thương mại, mười lăm phút trước, Tô Diệc Mân gọi điện đến, họ nên gặp nhau rồi.

Gặp nhau vào lúc này, nên nói những gì?

Cô cười nhẹ, thở dài cho chính mình, nhưng vẫn nói ra nơi mình đang có mặt. Chỉ là không ngờ anh lại đích thân tới đón cô.

Đợi một lúc, trong dòng xe cộ quả nhiên xuất hiện chiếc xe quen thuộc ấy.

Anh lái xe đến trước mặt cô, nhìn cô một lúc. Anh hơi cau mày vẻ không tán đồng, nhưng không nói gì. Chỉ là sau khi cô lên xe, anh lập tức tăng nhiệt độ điều hòa lên cao hơn.

Lúc này, cô nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh, vậy mà lại cảm thấy vô cùng xa xôi.

“Có chuyện gì?” Cô phá vỡ yên lặng trước.

Tô Diệc Mân thoáng cau mày, đôi mắt thản nhiên. “Cùng ăn cơm.”

Tô Tử Quân không nói gì nữa, nếu đã thế, đợi lát nữa anh tự khắc sẽ nói thôi, cũng không cần hục hặc vào lúc này. Cô đưa tay chống đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là những người đi qua không dứt, dường như tạo thành một bức tranh thủy mặc mãi không đứt đoạn. Tất cả người và vật đều vô cùng sống động.

Khẩu vị của Tô Diệc Mân rất kén chọn, có thể biết được điều đó từ việc các quán anh chọn mỗi lần ra ngoài ăn đều có đặc sắc riêng. Món ăn trước giờ đều không phải mấy thứ gọi là sơn hào hải vị, thậm chí chỉ là một vài món thường ngày, như rau xanh đơn giản hoặc đậu phụ cay. Nhìn những món ăn gia đình trước mắt, Tô Tử Quân cảm thấy khi ở nhà ăn cơm Tô Diệc Mân gần như chưa từng kén chọn, cô nên cảm thấy may vì điều đó.

Chỉ là, tại sao trước đây cô chưa từng nhận ra?

Họ ăn cơm, không nói gì.

Thiết kế trong quán rất tinh tế, trên tường dán một vài bức tranh phục cổ. Ở giữa treo một vài chiếc chuông gió, lúc này chuông gió đang phát ra tiếng kêu lanh lảnh, tuy hai người ăn cơm đều không có tâm trạng thưởng thức sự “lanh lảnh êm tai” này, nhưng ít nhất cũng không tới nỗi cảm thấy im lặng đến nghẹt thở.

Cô nhìn anh, cuối cùng lên tiếng: “Có chuyện gì?”

Lúc này, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu, một mực nhìn chằm chằm khuôn mặt cô. Hình như đã không còn quen người trước mắt này nữa, ánh mắt anh không còn sắc bén như trước, thậm chí phủ một lớp sương mỏng. Tay anh siết lại rồi buông ra, buông ra rồi lại siết lại. “Chỉ có hôm nay anh mới rảnh thôi.”

“Cho nên?”

“Đến cục dân chính.”

Tô Tử Quân cảm thấy lúc này dường như tim đã ngừng đập. Cô hít sâu một hơi, cuối cùng nặn ra một nụ cười. “Được.”

Tay Tô Diệc Mân lại giơ phắt lên, anh nhìn cô chằm chặp. “Em không có gì muốn nói sao?”

Tô Tử Quân nhìn các món ăn trước mặt, khẽ thở dài. “Cảm ơn anh mời em ăn cơm. Coi như bữa ăn cuối cùng rồi nhỉ!”

Tô Diệc Mân nhắm mắt lại, tay vỗ mạnh lên bàn. Bình canh kia cứ thế đổ lên tay anh, nhưng anh lại như không hay biết. Thấy bàn tay anh lập tức đỏ ửng, Tô Tử Quân vội cầm khăn giấy lau cho anh. Nhưng Tô Diệc Mân lại đẩy tay cô ra. “Ăn no chưa? Ăn no rồi thì đi thôi!”

Không đợi cô trả lời, anh đã đứng dậy đi thanh toán, sau đó sải bước ra ngoài.

Tô Tử Quân nhắm mắt, rồi mới đứng dậy, sau đó đuổi theo anh.

Cục dân chính không xa, cho nên anh không định lái xe qua đó. Anh đi phía trước, cô đi phía sau. Người qua lại trên đường rất ít, có lẽ vì quá lạnh nên ai nấy đều muốn trốn trong căn nhà ấm áp. Lúc này mưa đã tạnh, nhưng mặt đường vẫn rất ẩm ướt. Có một vài phiến lá cây còn chưa kịp quét dọn đi, giẫm lên phát ra tiếng “rắc” khe khẽ, không trong trẻo, mà câm lặng.

Mọi thứ xunh quanh đều tiêu điều.

Thật là hợp với hoàn cảnh.

“Hình như, chúng mình chưa bao giờ cùng nhau thế này nhỉ!” Giọng anh có vẻ cũng phối hợp với những chiếc lá rụng, mang theo chút ẩm ướt.

Cô hé miệng. “Chắc là vậy!”

Anh cười, không biết nghĩ tới điều gì, nhưng lại ẩn chứa sắc thái quạnh hiu. Anh không phát hiện, lúc này tay cô siết chặt thành nắm, gân xanh đã hằn rõ trên đôi bàn tay trắng nõn.

“Vậy mà phải tới lúc này, chúng mình mới có thể ra ngoài cùng tản bộ bình yên thế này.” Hơi châm chọc, nhưng anh không nói được thành lời.

Cô định thần lại. “Đã qua cả rồi. Không cần thiết nhắc đến làm gì.”

“Phải ha. Đều qua cả rồi.” Chỉ khi mất đi mới muốn hoài niệm như thế, bởi vì đã không thuộc về mình nữa, cho nên mới nghĩ nó đẹp đẽ nhường nào, nhưng những thứ đó lại là thứ sắp mất đi.

Cuối cùng cũng đến cục dân chính.

Anh dừng bước, đột nhiên không dám tiến vào. Cô nhìn anh một cái, khóe miệng mấp máy, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy anh đi vào.

Cô nhắm mắt, duy trì sự bình tĩnh. Mấy giây sau, cô mới mở mắt, bước theo anh.

Làm thủ tục kết hôn và ly hôn tách riêng nhau, cũng phải, vui và buồn quả thực nên tách nhau ra. Có mấy đôi xếp hàng trước hai người, sắc mặt họ cũng chẳng dễ coi. Một cô gái trong số họ chạm nhẹ vào Tô Tử Quân. “Sao hai người lại ly hôn?”

Tô Diệc Mân nhíu mày, đứng dậy bước ra ngoài.

“Không hợp nhau.” Tô Tử Quân khẽ thở dài.

Cô gái hơi không cam tâm. “Chồng cô đẹp trai vậy mà.” Cô ta cũng nhận ra bộ vest thủ công người đàn ông đó mặc trên người. “Còn giàu như thế, sao cô lại chịu ly hôn?”

Tô Tử Quân cảm thấy hơi phiền. “Vậy cô thì sao? Vì nguyên nhân gì?”

“Thì cặp bồ nhí đấy!” Cô gái cười ung dung, người đàn ông bên cạnh cô ta cũng không bận tâm, sắc mặt cũng chẳng mảy may biến hóa.

Tô Tử Quân cảm thấy rất vô vị, nhắm mắt lại, không muốn để ý tới đối phương nữa. Người phụ nữ thấy vậy thì cũng không làm phiền nữa.

Ly hôn quả nhiên nhanh hơn kết hôn, bên này đã xử lý xong hai đôi rồi, bên đó mới có một đôi vui vẻ đi ra. Tô Tử Quân túm ngực mình, nơi đó càng lúc càng đau âm ỉ. Cô đứng bật dậy, sau đó xông ra ngoài. Anh không đi xa, chỉ đứng ngoài cửa hút thuốc dưới một tán cây không biết tên, bóng dáng anh cô liêu lạ thường. Gần như chẳng do dự, cô đi qua.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh cũng chẳng quay đầu. “Đến chúng mình rồi à?”

Cô lắc đầu. “Có phải chúng ta còn có chuyện chưa nói rõ đúng không?”

Cô siết chặt tay mình, đây là lần thỏa hiệp cuối cùng vì cuộc sống của mình cũng được, cho dù đây chỉ là cơ hội cuối cùng.

Ngược lại, anh cười nhẹ. “Về phí cấp dưỡng, anh sẽ bảo luật sư bàn bạc với em, sẽ cố gắng hết mức làm theo yêu cầu của em, nếu em ngại phiền thì anh thu xếp xong sẽ bảo luật sư báo cho em biết, cố gắng khiến em hài lòng nhất có thể.”

Cô nhìn anh, mấp máy miệng. “Chỉ vậy thôi?”

“Vậy em có điều kiện gì thì cứ nói, chỉ cần anh có thể thỏa mãn, anh sẽ cố gắng hết sức để thu xếp.”

Cô cắn môi. “Chỉ vậy thôi sao? Anh không có lời nào khác muốn nói với em sao?”

Bấy giờ, Tô Diệc Mân mới phát hiện ra vẻ đau buồn trong mắt cô, cũng hơi xúc động. “Chuyện của con, anh rất xin lỗi. Anh thật sự không ngờ lúc đó em lại mang thai…”

“Đủ rồi!” Cô ngắt lời anh, cuối cùng, tia hy vọng cuối cùng cũng biến mất rồi.

Anh vươn tay ra muốn an ủi cô, song lại bị cô tránh đi. Anh thu bàn tay trống không về. “Vậy chúng mình vào thôi!”

Cô đi vào theo anh.

Mấy đôi kia đã xử lý xong rất nhanh, cuối cùng họ đi vào. Đối phương nói gì họ có vẻ đều không rõ cho lắm, chỉ biết phải ký tên. Cô cầm bút, tay run rẩy không ngừng, còn anh thì dùng sức quá mạnh làm ngòi bút hỏng mất. Nhân viên xử lý nhìn hai người với vẻ ngờ vực, sau đó đổi sang chiếc bút khác. “Hai anh chị có cần suy nghĩ lại không, suy nghĩ kĩ rồi lại đến?”

Tô Tử Quân buông cây bút trong tay, sau đó như thở phào một hơi.

Tô Diệc Mân cầm bút, nhưng lại như đã hạ quyết tâm. “Không cần. Dù sao sớm muộn đều là một kết cục.”

Cô cắn môi, lại một lần nữa cầm bút lên.

Anh vẫn không hiểu, một câu nói thật lòng có thể đổi lấy tất cả.

Ký tên xong, sau đó đổi lấy một tờ giấy chứng nhận ly hôn màu xanh. Màu xanh, quả nhiên là màu sắc chẳng lành cho hôn nhân. Dùng tờ chứng nhận kết hôn màu đỏ đổi lấy tờ chứng nhận ly hôn màu xanh, đúng là một sự trao đổi tương đương.

“Anh đưa em về.” Tô Diệc Mân nói.

“Không cần.” Cô từ chối.

Anh hé miệng, song lại nói ra một câu trái ngược với suy nghĩ trong lòng. “Vậy được. Em cẩn thận chút.”

“Cảm ơn đã quan tâm.”

Mấy chữ này lại khiến anh đau âm ỉ như bị kim châm.

Cô xoay người, đột nhiên nhớ tới “đi sang trái, bước sang phải”, cảnh tượng này có cảm giác biết mấy. Cuối cùng, nước mắt lăn dài từ khóe mắt cô.

Hồi mới kết hôn, họ có một quãng thời gian chung đụng vô cùng hòa hợp, chuyện mà mỗi ngày anh thường làm sau khi trở về là giày vò cô, hơn nữa anh còn chơi mãi không chán. Ngày hôm sau trong tình trạng tinh thần không phấn chấn, anh còn không biết ngượng mà chỉ trích cô làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.

Cô phản đối, anh bác bỏ, sau đó hung ác bắt cô viết một tờ giấy nợ.

Tô Tử Quân tôi vì nợ Tô Diệc Mân giấc ngủ 100 năm, cho nên bây giờ bồi thường giấc ngủ, quyết định ngủ cùng 100 năm, viết giấy nợ này ở đây.

Giấc ngủ 100 năm, nhưng lúc này, châm chọc biết mấy.

Cô bước từng bước một, không muốn quay đầu lại nữa.

Cuối cùng, những giọt nước mắt từ đáy lòng trào ra. Cuối cùng, cánh cửa trái tim phải đóng lại. Cuối cùng, chúng ta trở thành người xa lạ. Cuối cùng, chúng ta không còn là ai của ai nữa.

Chỉ là, cô không biết, anh vẫn đứng mãi tại chỗ, đứng im lìm như một bức tượng. Tầm mắt anh rơi lên người cô, song anh lại không có can đảm đuổi theo. Tờ giấy chứng nhận ly hôn màu xanh trong tay bị anh vo lại, biến thành vô số nếp nhăn. Anh vẫn không nhúc nhích, tựa như đây sẽ là kỳ vọng duy nhất.

Cô không biết, anh đã yêu cô sớm như vậy.

Anh không biết, thực ra cô cũng đã động lòng sớm như thế.

Cô không biết, trái tim anh trước giờ luôn chỉ có mình cô.

Anh không biết, điều cô một mực chờ đợi chẳng qua chỉ là một chiếc ôm của anh.

Cô biết, anh yêu cô.

Anh không biết, cô đã biết.

Nhưng cô, vẫn lựa chọn rời xa.

Anh, lựa chọn buông bỏ.

Đi vào một cánh rừng không lối, sau đó đều lạc đường, đều chẳng thể đi ra, bước đi theo con đường mà mình nghĩ, lại không biết vào lúc này, ý thức chủ quan mãi mãi chẳng thể giúp mình bước ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi