EM, ANH VÀ CHÚNG TA

Tô Diệc Mân ngồi trên máy bay, khuôn mặt thấp thoáng ý cười, cầm chiếc di động đã thiết lập chế độ đang bay. Anh nằm trên ghế, tất cả, hoàn toàn nhất trí với kỳ vọng của anh, như vô số lần anh đã tưởng tượng. Nhưng vào giây này, mắt anh cứ máy không ngừng, lòng trào lên thứ cảm giác hoảng sợ khó hiểu. Anh nhìn di động, hơi bất lực. Luôn phải tuân theo một vài quy tắc, luôn phải tuân theo.

Anh yên lặng nhắm mắt, để bản thân bình tĩnh lại.

Anh mơ một giấc mơ nhẹ nhàng. Trong giấc mơ, anh và Tử Quân vẫn còn nhỏ. Cánh tay nhỏ bé, bàn chân nhỏ xíu. Anh trông thấy mình nhỏ bé đang tắm cho cô nhỏ xíu. Cô mở to mắt nhìn mình, sau đó bắt đầu ê a nói những lời anh nghe không hiểu. Đó là thời thơ ấu chung thuộc về họ.

Cảnh trong mơ chân thực như thế, đẹp đẽ là thế.

Hai người họ, anh và cô.

Chỉ có hai người.

Anh và cô, cũng là “chúng mình” trong lòng anh.

Anh mở mắt, trái tim thổn thức.

Đột nhiên, anh cười khẽ, thuần khiết mà chẳng có bất cứ lý do nào. Tiếp viên đang đi đến thấy nụ cười của anh thì ngây ngẩn nhìn mấy phút rồi mới đỏ mặt đi ra.

Xuống máy bay, anh lấy di động ra, chỉnh lại chế độ chuẩn bị quay số. Nhưng ngón tay anh linh hoạt di chuyển, rồi lại đặt di động vào trong túi.

Đánh úp bất ngờ?

Anh vốn không phải người vô vị như thế, cũng không thích làm loại chuyện không có bất cứ dĩnh dưỡng nào, nhưng đối tượng đổi thành ai kia thì có vẻ cảm giác cũng rất tốt.

Anh gọi thẳng xe đến giáo đường, anh nhớ Tử Quân từng đề cập rằng hôn lễ của Khả Lạp và Lộ Tu Minh được tổ chức tại đó.

Vừa đi vào giáo đường, mọi thứ trước mặt khiến anh khẽ nhíu mày. Mặt đất lộn xộn, mọi người đều ùa ra. Cảnh sát bên ngoài lập tức xông vào, còn có y tá và bác sĩ đến, bước chân họ vội vã.

Tô Diệc Mân nhìn xung quanh, không tìm thấy người anh muốn tìm.

Ở đây đã xảy ra chuyện gì, Tử Quân đâu?

Tô Diệc Mân lao qua đám đông hoảng loạn, mặt đất lênh láng máu, còn chú rể thì nằm trên nền. Lúc này, mấy nhân viên y tế đang đỡ thi thể Lộ Tu Minh lên cáng, còn Lộ Tu Viễn đứng một bên sắc mặt trắng bệch, bàn tay anh ta siết chặt lại. Tô Diệc Mân tiến lên, anh vốn muốn an ủi Lộ Tu Viễn mấy câu, nhưng hé miệng ra lại chỉ nói một câu khác: “Tử Quân đâu?”

Đôi mắt Lộ Tu Viễn lóe lên, nhưng nghe thấy câu này xong, anh ta đột ngột nhìn sang Khả Lạp đã hồn bay phách lạc.

Trước hôn lễ, anh ta nhớ anh ta từng hỏi Khả Lạp tại sao Tô Tử Quân không đến, câu trả lời của Khả Lạp là Tô Tử Quân đến sân bay đón Tô Diệc Mân rồi.

Tô Diệc Mân thấy Lộ Tu Viễn không nói gì thì cảm thấy mình cũng không nên làm phiền vào lúc này, nhưng sự bất an và nỗi sợ trong lòng anh lại tăng thêm.

Khi suy nghĩ như vậy chợt lóe lên, di động của anh đột ngột kêu, lòng anh vui hẳn. Vừa nhìn thấy số điện thoại, chút niềm vui đó lập tức tan biến, bởi vì cuộc gọi đến từ một dãy số lạ.

Anh ngắt cuộc gọi, chạy như bay ra ngoài, sau đó lập tức gọi xe.

Trong điện thoại, Trang Thần chỉ nói một câu: Muốn biết vợ cũ của mày đang ở đâu thì đến kho XX.

Đến mà chẳng mảy may do dự, tay phải của anh nắm chặt tay trái, sắc mặt anh trấn tĩnh, song lại trĩu nặng. Anh biết, anh đang sợ, chưa bao giờ sợ như thế. Cho dù khi cô rời đi, anh cững chưa từng sợ, bởi vì anh biết, cô là của anh. Anh tự tin như vậy.

Anh tin cô, vẫn luôn tin.

Nhưng, điều ngoài ý muốn do kẻ thứ ba khác gây ra lại khiến sự tự tin của anh biến thành con số âm.

Di động lại vang lên. “Bây giờ căng thẳng lắm phỏng?”

“Cô ấy mà có chuyện gì, tao nhất định sẽ không tha cho mày.”

“Tao sợ quá cơ!” Trang Thần cười lớn ở bên kia.

Tô Diệc Mân nắm chặt di động, gần như lõm hẳn vào da thịt. “Rốt cuộc mày muốn thế nào?”

Trang Thần thở dài một hơi. “Nếu mày đã không muốn giao đồ ra, vậy tao cũng chỉ đành mời vợ cũ của mày đến quây quần thôi.”

“Đừng động vào cô ấy.”

Trang Thần cười lạnh. “Mày đã mất tư cách nói câu này rồi, trước đó tao đã cho mày cơ hội.”

Tô Diệc Mân nhìn di động đã bị ngắt cuộc gọi, ấn mạnh nút gọi lại, nhưng điện thoại của đối phương đã tắt máy. Mọi sự bất lực trong sinh mệnh đều cạn kiệt vào lúc này, anh đập mạnh vào ghế, sau đó gầm lên: “Lái nhanh lên cho tôi, nhanh lên…”

Tài xế dừng lại ở cột đèn giao thông trước mặt, lúc này người đi bộ đang băng qua đường.

“Lái xe.” Tô Diệc Mân gào lên.

“Sẽ vi phạm luật giao thông…”

Tài xế còn chưa nói hết lời nghiêm trang thì đã bị Tô Diệc Mân vươn tay lên từ phía sau túm áo. “Bây giờ anh không vi phạm thì tôi sẽ khiến cả đời này anh không có cơ hội vi phạm nữa.”

“Được được được…”

Tô Diệc Mân lại ngồi xuống, lúc này, vậy mà anh muốn khóc, muốc khóc to một trận.

Cuối cùng cũng đến kho đã hẹn, anh xuống xe, xông thẳng vào. Nơi này rất hoang vắng, khắp nơi đều là cỏ dại, bên trong cũng dày rịt bụi.

Trông không giống nơi có hơi người chút nào, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân mình và tiếng của bụi.

Anh đột nhiên sợ hãi mà dừng bước, cánh cửa mốc meo phía trước, vậy mà anh không dám mở ra.

Nhưng, anh vẫn bước từng bước đến, đẩy cửa ra.

Con ngươi của anh bỗng trợn to.

Tay anh siết chặt.

Di động lại vang lên, nhưng lúc này nó như thứ bùa đòi mạng. “Tô Diệc Mân, quà gặp mặt tao tặng mày thế nào? Lo sợ vì được yêu thương lắm đúng không?”

Anh đập mạnh di động, nước mắt cứ thế tí tách rơi.

Anh bước từng bước đến, cả thế giới dường như chỉ nghe thấy tiếng nước mắt anh rơi.

Khoảng đất trống phía trước đều là máu, khắp mặt đất là những mảnh vải vụn bị xé rách. Còn bên cạnh cây cột gỗ, Tô Tử Quân nằm đó đầy máu.

Đôi mắt cô rõ ràng mở ra, song con ngươi lại chẳng động đậy, như đã bị yểm bùa.

Ánh mắt cô không có bất cứ tiêu điểm nào.

Hạ thân trần trụi của cô vẫn còn đang chảy máu nhỏ giọt, như chất độc trong đêm tối, cứ thế chảy vào trái tim anh.

Bị đâm đau nhói, anh ngồi xổm cuống, tay vừa vươn ra, liền nghe thấy cô gào lên như tê tâm liệt phế: “Đừng động vào tôi, đừng động vào tôi…”

Cô gào thét, vùng vẫy, nhưng đám người đó vẫn không chịu tha cho cô, vẫn không chịu.

Tại sao phải làm thế với cô, cô đánh cô đá, cô thét gào, nhưng không ai dừng lại. Bàn tay bẩn thỉu của chúng xé quần áo cô, cái miệng chúng nhả ra vô số lời bẩn thỉu, chúng cười lớn thưởng thức cảnh cô gào khản giọng.

Cô hét lớn, gào to.

Cô hy vọng biết bao anh có thể xuất hiện vào lúc này. Cô hy vọng biết bao anh có thể tới dẫn cô đi.

Nhưng, chỉ có bản thân cô.

Chúng bịt miệng cô, trói tay cô bằng dây thừng, bàn tay chúng dạo chơi trên cơ thể cô.

Tại sao, tại sao cô không chết, tại sao vẫn còn phải sống?

Tại sao vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh, tại sao còn có thể hít thở.

Tại sao mình vẫn phải sống.

Tô Diệc Mân cởi áo khoác ngoài của mình ra, sau đó bao bọc cô. “Tử Quân…”

“Đừng động vào tôi, đừng động vào tôi…”

Tô Diệc Mân không buông ra, ôm cô thật chặt, như một bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể mình. Giọng anh rất nhẹ, rất khẽ: “Tử Quân, chúng mình về nhà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi