Editor: Tây An
“Anh hi vọng em có thể được yêu, cũng hi vọng em có thể yêu.”
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Nam Hạnh nhập vào nhân vật.
Anh nắm chặt tay cô hơi dùng sức, ánh mắt dường như biết nói chuyện, truyền lại cho cô thâm tình của người yêu. Còn nói ra lời thoại kia, còn ấm áp hơn lời thoại trong kịch bản.
Nội tâm Nguyễn Túy như bị thứ gì hung hăng kéo một cái, hai mắt cô lấp lóe, ngơ ngẩn.
“Có thể tiếp nhận không?” Thẩm Nam Hạnh ôn hòa hỏi cô, “Hoặc nói, vẫn chưa xác định ư?”
Nguyễn Túy nói không ra lời, cô đã bị một Thẩm Nam Hạnh thế này làm cứng đờ toàn tập.
“Còn một cảnh có thể tiếp nhận không?” hình như Thẩm Nam Hạnh không nhìn thấy phản ứng của cô, vẫn ôn hòa hỏi cô như cũ, cơ thể cũng đã có động tác, thể hiện ra xem màn tiếp theo nên làm như thế nào.
Chỉ thấy anh chậm rãi đứng dậy, tay thoát ly khỏi bàn tay bị nắm của cô, chậm rãi di chuyển đến gương mặt mềm mại rồi ôm lấy, ôm lấy gương mặt của cô hơi nhấc lên.
Nguyễn Túy bị ép nhìn thẳng anh, ngẩng đầu một cái là đụng phải thâm tình chứa chan trong mắt anh.
Động tác của anh rất nhu hòa, ánh mắt của anh vô ngần chuyên chú, đầu hơi cúi một chút xíu, cơ thể cũng cong xuống chút xíu, cách gương mặt của cô càng ngày càng gần.
Trong quá trình đó Thẩm Nam Hạnh kéo dài thời gian, giống như hai người yêu nhau lưu luyến không rời cuối cùng vẫn phải tách rời, diễn sự lưu luyến đến cực hạn, cuối cùng dừng lại bên môi Nguyễn Túy.
Khoảng cách giữa môi và môi rất ngắn, nhưng lại chừa ra chút không gian tiếp xúc không khí.
Thẩm Nam Hạnh dừng lại bất động ở khoảng cách này.
Ánh mắt của anh chuyển từ trên môi qua đôi mắt khiếp sợ của Nguyễn Túy, hỏi tiếp: “Có thể tiếp nhận không?”
Màn đêm chìm bốn phía, cái cây bên ngoài bị gió thu thổi đến cành lá lắc lư.
Nguyễn Túy nhẹ nhàng nuốt một cái, không phát ra âm thanh nào.
Thẩm Nam Hạnh nghiêm túc nhìn cô, cuối cùng hình như xác định cái gì đó, khóe miệng lơ đãng nhấc lên.
Ảnh chụp hôm nay Phương Tranh Nhuận gửi tới quả thực kích thích anh, anh vẫn luôn chờ cô hiểu rõ, nhưng nếu như chính anh không chủ động, cô cũng không bao giờ hiểu rõ nổi.
Nếu như là đã vậy, thì anh đành phải chủ động xuất kích.
Tình cảm là thứ thần kỳ, Thẩm Nam Hạnh không biết mình làm sao lại nhiễm phải nó, nhưng anh rất tình nguyện tiếp nhận. Đầu anh nhấc lên một tí, rời môi Nguyễn Túy một xíu xiu.
Nhưng lại rời tới bên mặt cô, khóe môi lướt qua hai má cô ôm lấy lưng của cô.
Nguyễn Túy chỉ cảm thấy hai gò má có hơi quái dị, sau mới biết được quái dị ở chỗ nào.
Cô trừng to mắt không thể tin, giống như không nguyện ý tin tưởng chuyện khác người này là do một Thẩm Nam Hạnh rất tôn trọng khoảng cách lễ độ làm ra.
Thế nhưng cô hoàn toàn quên mất chuyện hôm nay của cô và Phương Tranh Nhuận làm anh tức giận.
Dù cho thong dong như Thẩm Nam Hạnh, cũng sẽ có rối bời trong bình thản, sợ hãi mất đi.
“Nguyễn Túy, em có thể tiếp nhận không?”
Giọng Thẩm Nam Hạnh vang lên từ phía sau lưng.
Nguyễn Túy lại cảm thấy anh không phải đang hỏi trong kịch bản, mà là đang hỏi —— Nguyễn Túy, em có thể tiếp nhận anh không?
Nguyễn Túy, em có thể tiếp nhận sự thân mật của anh với em không?
Đại não Nguyễn Túy nổ tung bật ra hỏa diễm đếm khôn kể, sắp thiêu đốt chính cô.
Thẩm Nam Hạnh không chờ cô trả lời, bởi vì Nguyễn Túy im lặng không thích nói chuyện đã dùng hành động thực tế nói với anh, thật ra cô có thể tiếp nhận.
Nếu không cô sẽ lập tức đẩy anh ra ngay, chứ không phải mặc anh làm xằng làm bậy.
Đối với điều này Thẩm Nam Hạnh rất vui vẻ, anh nói: “Nếu em không cất tiếng, vậy anh coi như em đồng ý đó.”
Anh nói đoạn, ôm cô càng chặt.
——
Vào cuối thu, sân trường càng đìu hiu, nhưng sức sống của đám sinh viên hoàn toàn là lực đối kháng với đìu hiu, ngày ngày đều bừng bừng nhựa sống.
Nguyễn Túy ngồi trước bàn sách, đọc sách một lúc, trong đầu đột nhiên nhớ lại câu nói của Thẩm Nam Hạnh.
“Nguyễn Túy, em có thể tiếp nhận không?”
Ngày đó cô lại chạy như ma đuổi.
Nguyễn Túy vẫn lắc đầu, đưa tay xoa xoa hai mắt cay cay, không nghĩ những thứ này nữa, mà là thu dọn sách vở chuẩn bị đi ăn cơm.
Lúc cô xuống cầu thang lại nghĩ tới hình tượng cô và Thẩm Nam Hạnh cùng đi dưới trời mưa, cảm thấy mình hành động điên rồ.
Chuông điện thoại di động bắt đầu vang lên không ngừng, Nguyễn Túy lấy ra mở ra, thông báo người gọi đến hiện ra rõ ràng mấy chữ Thẩm Nam Hạnh.
Ý lạnh tiến vào cổ cô, Nguyễn Túy chỉ suy nghĩ một lát, liền nhận điện thoại.
“Alo?”
“Nguyễn Túy, có thời gian không?”
Nguyễn Túy động đậy bờ môi, thở gấp xoay người: “Em* không có thời gian tập luyện.”
*Đổi cách xưng hô ha, tỏ tình rồi mà còn tôi nữa thì phim con tim sắt đá nên đổi nam chính từ khun Sila thành Nguyễn Túy.
Thẩm Nam Hạnh bên kia hình như cười, anh nói: “Giờ không phải chuyện tập luyện, cuộc thi tranh biện của chúng mình nên diễn tập thử.”
“…”
Nguyễn Túy lạch cạch một tiếng là cúp điện thoại.
Sau khi cơm nước xong, Nguyễn Túy đúng giờ tới câu lạc bộ tranh biện, cô không dám nhìn Thẩm Nam Hạnh, trên mặt lại có phần khó chịu không nhịn được, dứt khoát cúi đầu nhìn chằm chằm máy tính.
Sau khi Thẩm Nam Hạnh chủ động quả thực giống biến thành người khác.
Sau khi anh đi vào đi thẳng tới chỗ bên cạnh Nguyễn Túy ngồi xuống, không để ý ánh mắt kinh ngạc của hai nam sinh bên cạnh, mặt cười nhẹ nhàng.
Bốn người tụ tập cùng rồi bắt đầu diễn tập tình huống ngày thi tranh biện, mỗi người thể hiện phần của riêng mình, lại đưa ra chỗ tốt và không tốt của biện hữu.
Sau khi xong phần này chính là một tổ hai hai cùng tranh biện vấn đề của đối phương, trong đó một người làm biện hữu phe đối lập, từ góc độ của mình để phân tích biện hữu phe kia sẽ phản bác như thế nào, mà mình thì nên tìm ra luận chứng hữu lực như thế nào để tiến hành phản bác lần nữa.
Nguyễn Túy bất ngờ cùng một tổ với Thẩm Nam Hạnh, Thẩm Nam Hạnh liệt mấy vấn đề bản thân sẽ đặt câu hỏi, để Nguyễn Túy làm biện hữu đối nghịch tiến hành phản bác.
Trong quá trình hỏi Nguyễn Túy vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Nam Hạnh, từ đầu đến cuối cô cúi đầu, vẻ mặt khô khan cực kì.
Thẩm Nam Hạnh hỏi xong sẽ hỏi cô: “Có phản bác không?”
Nguyễn Túy thanh tỉnh đầu óc nghĩ ngợi, chọn mấy điểm tiến hành phản bác, nhưng đều bị anh phản bác lại về.
Cô chưa nói, đã trực tiếp cạn lời.
Phần mệt mỏi này kết rất nhanh thúc, tới cô hỏi anh phản bác.
Theo thường lệ Nguyễn Túy đọc vấn đề cho anh nghe, nghe anh phản bác.
Nhưng Thẩm Nam Hạnh không có phản bác, quanh mình ngoài tiếng tổ khác đang kích liệt biện luận, chỗ họ rất yên tĩnh.
Thẩm Nam Hạnh phát hiện Nguyễn Túy chưa từng thật sự cùng anh đối mặt một tí nào, anh không khỏi nói: “Nguyễn Túy, nhìn anh.”
Nguyễn Túy giương mắt, kiểu như giả vờ bình tĩnh.
Thẩm Nam Hạnh phút chốc sững sờ, ánh mắt của anh lưu luyến đến vẻ mặt cô cứng ngắc, hình như nghĩ đến cái gì đó, trong mắt có một thoáng hiểu rõ.
Lần đầu tiên Nguyễn Túy trừng mắt liếc anh một cái, cầm trang giấy ngăn giữa cô và Thẩm Nam Hạnh, ngăn khuôn mặt khó mà miêu tả của mình.
“Thẩm Nam Hạnh.” cách trang giấy trắng Nguyễn Túy gọi tên anh, “Xin phản bác.”
Giọng Thẩm Nam Hạnh cách một hồi lâu mới truyền tới.
“Xin hỏi bên tán thành, nên nói thế nào với một cô gái, rằng tôi thích em ấy.”
Tay Nguyễn Túy cầm giấy run run.
Cô cảm thấy không phải mình điên.
Thì là Thẩm Nam Hạnh điên.
——
Thời gian vẫn trôi qua rất nhanh như cũ, đêm trước khi thi tranh biện sắp cử hành, Nguyễn Túy bị Dư Lan lôi tới câu lạc bộ kịch tập luyện.
Nguyễn Túy nghĩ chuyện này nhất định là ý của Thẩm Nam Hạnh, anh càng thêm trắng trợn hơn trước kia.
Phương Tranh Nhuận cũng rất kỳ quái, thi thoảng đột nhiên xuất hiện gửi tin nhắn cho Nguyễn Túy, thỉnh thoảng lại có thời gian lâu lâu không gửi, anh ta còn khó đoán hơn đứa bé không biết khóc bao giờ.
Đi tới câu lạc bộ kịch, tất cả mọi người đang bận bịu việc mình, Thẩm Nam Hạnh đang ngồi biểu diễn một chiếc ghế dưới đài, cúi đầu đọc kịch bản.
Nghe thấy tiếng Dư Lan gọi anh, Thẩm Nam Hạnh ngẩng đầu hướng nhìn chỗ họ, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Anh thật sự là người rất dịu dàng, chưa từng khiến người ta cảm thấy không ổn bao giờ.
Nguyễn Túy rất hối hận mình đồng ý thỉnh cầu của Thẩm Nam Hạnh, cô nhấc cái khẩu trang thú mỏ vịt lên, lại kéo mũ áo xuống thấp, chỉ để lại một đôi mắt đối mặt với mọi người.
Thẩm Nam Hạnh buông kịch bản xuống đi tới chỗ họ, Dư Lan đã mở miệng trước: “Anh Thẩm, nơi này náo nhiệt ghê.”
Anh mỉm cười, lời nói vui vẻ: “Không có việc gì có thể đến đây chơi. Đúng rồi, Bắc Đường cũng ở đây.”
Nguyễn Túy cũng không rõ sao Thẩm Nam Hạnh cố ý nhắc tới Lục Bắc Đường trước mặt Dư Lan, nhưng Dư Lan cứ như chim sợ cành cong.
Vừa nói đến Lục Bắc Đường, Lục Bắc Đường bèn xốc màn cửa tơ vàng từ một cái xó xỉnh nào đó đi ra.
Khi Dư Lan nhìn đến Lục Bắc Đường, vèo một cái bèn kéo tay Nguyễn Túy ra, run rẩy nói với Nguyễn Túy: “Túy Túy, tớ… phắn trước đây.”
Không đợi Nguyễn Túy nói xong, Dư Lan bèn định chuồn đi, mà Lục Bắc Đường phát hiện ra cô ấy lập tức co cẳng đuổi theo, vừa đuổi vừa gào: “Dư bộ Thủy*! Đừng chạy!”
*Bộ Thủy là [氵]; tên Dư Lan là [余澜] chữ Lan bộ Thủy, Lan này nghĩa là cơn sóng lớn. Còn một chữ Lan khác hay được lấy làm tên là [兰 ] bộ Bát, Lan này là hoa lan
Hai người chính là một cơn gió ầm ĩ.
Dư Lan đi rồi, sân bãi không còn người quen, Nguyễn Túy nhìn sang Thẩm Nam Hạnh, quay người đi vào trong, chuẩn bị đi lấy kịch bản đặt ở hậu trường.
Lúc vòng qua Thẩm Nam Hạnh về phía sau đài, Thẩm Nam Hạnh đưa tay xốc cái mũ áo lên khiến Nguyễn Túy không thể nào kéo xuống nữa, đối đầu với đôi mắt kinh ngạc của cô nói: “Kịch bản em ở chỗ anh này.”
Nguyễn Túy cố chấp lại đội mũ áo về một lần nữa, vừa đội vừa dùng ánh mắt hỏi thăm anh: “Vậy anh vén mũ em làm gì?”
Nhưng Nguyễn Túy không ngờ Thẩm Nam Hạnh càng thêm làm xằng làm bậy, anh trực tiếp đi lên cởi cả khẩu trang của cô.
Đây quả thực là hoang đường quá.
Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Túy hoàn toàn đối mặt anh, trong lòng toàn là cục tức.
Rõ ràng trước nay cô không tức giận, thậm chí còn cảm thấy không quan trọng, nhưng lần nào Thẩm Nam Hạnh cũng có thể khiến cảm xúc cô chập trùng rất nhiều.
Thẩm Nam Hạnh cầm khẩu trang thả vào trong tay mình gập lại, cầm lấy tay cô trả lại cho cô một lần nữa, “Tập luyện kịch bản cần biểu cảm phụ trợ.”
“Mà, ” Thẩm Nam Hạnh giương mắt nhìn cô, cười khẽ, “Trông em rất xinh, không cần phải giấu.”
Nguyễn Túy hất tay Thẩm Nam Hạnh ra, không biết nên nói cái gì để phản bác anh, cuối cùng cô đáp câu giận dỗi rất không phù hợp mình: “Em bằng lòng.”
“Được.”
Thẩm Nam Hạnh trả lời như vậy, sau đó lại cầm cái khẩu trang Nguyễn Túy cầm trong tay, mở khẩu trang ra một lần nữa đeo lên cho cô.
Hai tay anh đặt ở sau tai cô, móc khẩu trang trên lỗ tai cô, che lên toàn bộ khẩu trang.
Làm xong hết, Thẩm Nam Hạnh hỏi cô: “Giờ chúng mình đi tập luyện được rồi.”
Nguyễn Túy cảm thấy thế này càng hoang đường.
“Ei, hai bạn trẻ ơi yêu đương cũng phải chọn chỗ hợp hợp chứ?”
Sau lưng, có ai đó đột nhiên nói.
Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh nhìn về sau, nhìn thấy Lục Bắc Đường đã lại quay lại.
Ờ, còn có Dư Lan.
Dư Lan bị Lục Bắc Đường cầm cánh tay ôm lấy đầu, hướng hết về trước ngực của anh ấy, trông kiểu bi thảm bé thảm quá bé bị ép ai cứu bé với.
Nhưng thần kỳ là, không có một ai phản ứng lại cô ấy.
Nguyễn Túy hoàn toàn không biết Dư Lan và Lục Bắc Đường làm sao lại tán được nhau.
Cũng như như cô không biết sau đó Lục Bắc Đường lại nói với Thẩm Nam Hạnh một câu có ý gì: “Đúng rồi, Nguyên đại tiểu thư biết mày sắp diễn kịch, cố ý chạy tới tham gia náo nhiệt này.”