EM ẤY THẬT LẠNH NHẠT

Editor: Tây An

“Thẩm Nam Hạnh.”

Nguyễn Túy nhìn anh chằm chằm, vừa đi vào vừa gọi tên anh.

“Anh thấy túi của em không?”

Nguyễn Túy hơi vội vàng, đây có lẽ là sự vội vàng hiếm hoi khi mà cô vốn gặp biến không sợ.

Thẩm Nam Hạnh thu lại thâm ý trong ánh mắt, cười một tiếng với cô: “Nơi này có cái túi, em có muốn xem không?”

Cái túi nằm trên ghế lập tức bèn bị Nguyễn Túy trông thấy, cô tiến lên mấy bước cầm túi từ trên ghế, chờ khi khoác túi lên trên vai lúc mới ý thức được hành động vừa rồi của mình quá xúc động, nhưng cô cũng bó tay, túi luôn luôn phải cầm.

Bên ngoài vẫn đổ mưa to, Thẩm Nam Hạnh chú ý thấy tóc Nguyễn Túy ẩm ướt, tóc mái ngang trán rũ xuống hai bên, quần áo cũng ẩm không ít, gió lạnh theo khe hở cửa sổ tiến vào cổ cô.

Cô hơi run rẩy.

Trong lòng Thẩm Nam Hạnh có rất nhiều ý nghĩ, nhưng cuối cùng anh không có hỏi gì.

Phản ứng đầu tiên khi Nguyễn Túy cầm túi về chính là nhìn trong đó, túi hồ sơ bắt mắt như vậy, nếu như không phải có anh, cô sẽ lấy ra.

Nhưng cô không có, mà biểu cảm còn là sự nhẹ nhõm chưa bao giờ có, cứ như một hơi nhấc đến tận cổ họng, cuối cùng đè xuống từng lớp.

“Sao không đội ô vậy?”

Thẩm Nam Hạnh bình tĩnh giương mắt nhìn Nguyễn Túy, không hỏi chuyện anh không nên hỏi.

Ngay từ đầu Nguyễn Túy cũng không lạnh, cô chạy suốt đường tới thậm chí còn hơi nóng, mà khi yên tĩnh lại mới phát hiện hơi lạnh toàn thân đang dâng lên.

“Không có sao.” Cô cúi đầu thuận miệng hơi mập mờ.

“Nguyễn Túy, em có thể học cách không giả kiên cường.” Thẩm Nam Hạnh cởi áo khoác của mình che trên người cô, hai tay cầm vạt áo dém lại, dừng lại.

Trong ánh mắt của anh trộn lẫn điều mà Nguyễn Túy nhìn không hiểu, thứ này và việc anh đột nhiên ôm cô cùng khiến người ta không rõ như nhau.

Thẩm Nam Hạnh ôm cô thật sâu vào trong ngực, khuỷu tay ấm áp.

Cái ôm này khiến Nguyễn Túy chắng hiểu sao nhớ mười mấy năm trước trước khi đi mẹ cho cô một cái ôm, cũng là một đêm mưa to, mẹ ngồi xổm xuống quấn cô trong khuỷu tay ấm áp, cho cô một cái ôm to lớn.

Sau đó nói: “Túy Túy, mẹ đi đây, con đi theo bố phải thật ngoan.”

Ánh mắt Nguyễn Túy từ trong khuỷu tay ấm áp của Thẩm Nam Hạnh xuyên thấu đến cơn gió bắt đầu thổi ngoài cửa sổ, con đường tí tách tí tách, tiếng gió cô độc.

Tiếng Thẩm Nam Hạnh lẩm bẩm truyền đến lỗ tai cô: “Nguyễn Túy, còn lạnh không?”

Bờ môi Nguyễn Túy nhúc nhích: “Không lạnh nữa.”

“Không lạnh là tốt.” Thẩm Nam Hạnh ôm cô càng chặt, suy nghĩ nặng nề cũng đặt trên áo khoác.

Ngày kế tiếp, Thẩm Nam Hạnh đồng ý với lời mời của dì Ngọc lại đến nhà Nguyễn Túy làm khách.

Đối với việc anh đến dì Ngọc cảm thấy rất được trấn an, làm trước nhiều đồ ăn ngon, đến rồi chuyện thứ nhất chính là ăn no bụng trước, chuyện khác bàn sau.

Một già một trẻ hình như có dự mưu, lúc cần chính sự cố ý đẩy Nguyễn Túy ra, để cô đi mua cá về nấu cơm.

Nguyễn Túy cầm tiền đi ra ngoài, lúc đóng cửa thì liếc mắt nhìn, Thẩm Nam Hạnh và dì Ngọc chỉ đang làm việc nhà, không nói gì khác.

Cô yên lòng, rút chìa khoá rời đi.

Chờ khi Nguyễn Túy rời đi rồi, tiếng đàm luận bên trong liền bắt đầu.

“Mua cá chắc là về nhanh ạ?”

“Không đâu, phải mất một hồi.”

“Thời gian cũng đủ.” Thẩm Nam Hạnh cười.

Dì Ngọc muốn ăn cá ngát*, ít gai, Nguyễn Túy đứng một ở một cửa ngõ, cuối cùng chọn một con đường không thường đi.

*Cá ngát từa tựa cá trê nhưng nhiều râu hơn, chứa nhiều sắt, canxi, omega-3, phốt pho, các loại vitamin… cũng như phần thịt chắc, ngọt và béo. 

——

“Ôi, chuyện đại khái chính là vậy đó, Tiểu Thẩm à, dì nói cháu những chuyện này nhưng cháu tuyệt đối đừng tiết lộ cho Túy Túy, nếu nó biết là dì kể chuyện này cho cháu, hai ta thảm lắm.”

Thẩm Nam Hạnh ngước mắt: “Vậy dì… sao còn chọn nói với cháu?”

“Nó không rõ, nhưng dì thấy rõ, một mình quá cực khổ, Tiểu Thẩm, thật sự cực quá. Cháu là đứa bé tốt, dì Ngọc nhìn ra được, dì nhìn người sẽ không sai, nên mới nói với cháu.”

Dì Ngọc thở ra một ngụm hơi thật dài, cả người nhẹ nhõm đi rất nhiều, dì chuẩn bị trò chuyện với Thẩm Nam Hạnh tiếp vài câu, tay cầm cửa lại truyền đến tiếng vang động.

Dì Ngọc vội vàng xuỵt vài tiếng với Thẩm Nam Hạnh, mặt lại đổi vẻ.

“Tiểu Thẩm à, cháu không biết thôi, cá kia ăn ngon đáo để!”

Thẩm Nam Hạnh liếc cánh cửa mở một đường nhỏ, cười đáp: “Vậy đương nhiên dì phải ăn thêm một ít ạ.”

Dì Ngọc nghiêng mắt mắt nhìn cạnh cửa: “Đúng vậy đúng vậy!”

Lúc Nguyễn Túy đi vào yên tĩnh, mặt cô từ đầu đến cuối đưa lưng về phía dì Ngọc và Thẩm Nam Hạnh, cầm theo túi cá vào phòng bếp.

Trong phòng bếp rất sạch sẽ, Nguyễn Túy tìm cái chậu nhỏ bỏ cá vào, mở nước, mặc cho nước đánh vào trên mình cá.

Cá vẫn còn sống, bị dòng nước xối xả xối vào thì tránh sang cạnh, cái đuôi vung ra một đường bọt nước.

Tiếng cười nói chuyện phiếm bên ngoài vẫn còn tiếp tục, rất khoa trương, giống như là cố ý cười cho cô nghe.

Hai tay Nguyễn Túy chống bên cạnh bồn, tỉnh táo nhìn cá trong nước, nhưng ánh mắt giống như không thể tập trung, chậm rãi trở nên mơ hồ, lại mơ hồ…

Dì Ngọc thấy Nguyễn Túy mãi không ra, trong lòng có hơi nóng nảy, trong bụng dì dần thấy khó hiểu.

Không ai có cách nào cam đoan rốt cuộc Nguyễn Túy có nghe thấy hay không.

Thẩm Nam Hạnh để chén trà trong tay xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Đứng cạnh cửa phòng bếp, Thẩm Nam Hạnh trông thấy Nguyễn Túy chống bên cạnh bồn không nhúc nhích, nước trong chậu đã sớm đầy, còn một chút xíu nữa là tràn bên ngoài.

Lòng bàn tay anh chấn động, sự rõ ràng như đã đến gần.

“Nguyễn Túy?”

Thẩm Nam Hạnh gọi tên cô một cách không xác định.

“Hả?” Nguyễn Túy nhanh chóng xoay đầu lại, mặt vẫn ổn, còn nở một nụ cười với Thẩm Nam Hạnh, “Làm sao thế?”

Thẩm Nam Hạnh nhìn cô chằm chằm: “Nước đầy.”

Cuối cùng hai người không ăn cơm chiều ở nhà, lấy cớ trường có việc rời đi trước.

Khi chiếc SUV đi đến một chỗ đặc biệt bên bờ sông rồi đậu, Thẩm Nam Hạnh và Nguyễn Túy bước xuống từ trên xe.

Bên bờ sông có cây đại thụ, dưới cây có một băng ghế dài, trời chiều chiếu vào ghế dài, bóng kéo qua cỏ dại.

Nguyễn Túy đi tới ngồi xuống ghế dài, nhìn thấy một cặp cha mẹ dẫn con chơi đùa bên bờ sông, tiếng cười vui sướng.

Thẩm Nam Hạnh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi thăm: “Nguyễn Túy, có phải em nghe thấy rồi không?”

Nguyễn Túy trông rất bình tĩnh, còn thêm mấy phần bình tĩnh hơn dĩ vãng: “Nghe rồi.”

Không nghe hết toàn bộ, nhưng biết có quan hệ với cô, huống chi dì Ngọc đã chọn nói cho người khác biết, thì tuyệt sẽ không nói một nửa giữ một nửa.

Thẩm Nam Hạnh hít sâu một hơi, cảm thấy tim hơi đau, nếu như không có dì Ngọc nói với anh thân thế liên quan tới Nguyễn Túy, có phải anh sẽ mãi mãi không biết hay không?

Dưới trời chiều cặp cha mẹ ngồi trên đồng cỏ nghỉ ngơi, con họ chạy tới bên này, Thẩm Nam Hạnh nhìn nụ cười bọn nhỏ sáng rỡ trên mặt, lại nhìn về phía Nguyễn Túy, ánh mắt của cô cũng dừng trên đứa bé.

Lúc đứa bé đi qua họ cố ý dừng lại một lúc, trên mặt mang vẻ non nớt ngây thơ, tò mò nhìn họ chằm chằm.

Đây là một đôi thai long phượng, bé trai gan hơn bé gái, chớp chớp con mắt tròn vo hỏi: “Anh chị cũng giống… bố mẹ ạ?”

Thẩm Nam Hạnh cúi mình xuống, đối diện với đôi mắt sáng tỏ của hai bé: “Đúng.”

“Oa.” Bé trai rất khiếp sợ, “Nói vậy anh chị đã kết hôn rồi ạ?”

“Chưa, nhưng mà…” Thẩm Nam Hạnh mỉm cười, “Sẽ.”

Câu trả lời ngắn gọn của Thẩm Nam Hạnh tựa như vượt qua phạm vi hiểu biết của những đứa trẻ, bé trai gãi gãi mặt, nghiêng một chân hỏi: “Sẽ hôn ý ạ?”

Chúng thường thấy bố mẹ hôn nhau, nên bé cũng rất muốn bảo chị gái xinh xinh này hôn đó.

Đôi mắt đẹp của bé trai mắt nhìn Nguyễn Túy trông đáng yêu, tư duy nảy số rất nhanh: “Chị ơi, em hôn chị một cái được không?”

Bé trai tiếp tục phát động cuộc công kích giả ngây thơ.

Đối mặt với đứa trẻ, Nguyễn Túy không biết làm sao, muốn nói được, một chữ “được” lượn vòng mãi trong miệng, không ra được.

“Được, nhưng em phải chờ, có được không?” Nguyễn Túy không trả lời, Thẩm Nam Hạnh lại vượt trước trả lời.

Thằng bé mặc kệ cướp hay không cướp gì gì đó, ánh mắt bé sáng lóng lánh, lòng nghĩ chính vì được hôn chị đẹp, thích lắm thích lắm, nên nói gì em cũng nghe.

Nhưng, sao phải chờ một chút nhỉ?

Bé trai trông thấy anh trai trước mắt đột nhiên quay đầu hôn một cái lên mặt chị đẹp.

“Anh muốn là người đầu tiên hôn chị ấy nhé.”

Anh trai dịu dàng nói.

Tim Nguyễn Túy như hồ nước bị ném xuống một cục đá, tạo nên gợn sóng lớn.

Cô quay đầu phản ứng chậm nửa nhịp, nhìn ánh mắt Thẩm Nam Hạnh không thể tin.

Thẩm Nam Hạnh cười nhìn bé trai: “Em hôn được rồi.”

Nét mặt của anh rất bình thường, nhưng bàn tay giấu ở phía dưới lại hơi run.

Bé trai uốn éo một cái đi qua đến muốn hôn chị đẹp, hai tay mập mạp của bé rất lưu loát ôm cơ thể thể cứng nhắc của chị đẹp, lúc chuẩn bị đáp lên miệng, bị người ta ôm chặn ngang một cái, rơi xuống.

“Xin lỗi nha, thằng bé này từ nhỏ đã không thành thật, xin lỗi.”

Mẹ bé đi tới ôm bé trai thật chặt, tay vừa ra sức vừa cười híp mắt nói xin lỗi Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh.

Xin lỗi xong, mẹ bé kéo mình bé trai rời đi, miệng còn lẩm bẩm: “Cái đồ háo sắc nhà con, còn phải để bố con đánh con một chầu!”

“Oa a a, con muốn hôn chị gái!”

“Hôn cái gì mà hôn! Mặt mũi con đâu!”

Chờ họ đi rồi, Thẩm Nam Hạnh cười ra tiếng, anh hỏi Nguyễn Túy: “Có phải rất thú vị không?”

Không đợi được câu trả lời, Nguyễn Túy vẫn đang dùng cùng ánh mắt kia nhìn anh.

Chuẩn xác mà nói, đang im lặng hỏi anh.

Thẩm Nam Hạnh quay đầu, vừa hay đối diện với câu hỏi thăm thinh lặng của Nguyễn Túy.

“Vừa rồi anh làm cái gì thế?” Nguyễn Túy cảm thấy hoang đường.

“Hôn em.”

“Sao anh nói ra thế được?” Nguyễn Túy cảm thấy Thẩm Nam Hạnh có thể nói ra như vậy, càng hoang đường.

“Bởi vì đó là em.” Thẩm Nam Hạnh nâng hai tay lên ôm lấy mặt Nguyễn Túy, hỏi thăm dưới vẻ mặt hoang đường của cô, “Nguyễn Túy, nếu mà giờ anh hôn em, em đồng ý không?”

Trán của anh chống trên trán cô, khóe miệng cong lên, trông như hỏi thăm, thực ra là thông báo.

Nguyễn Túy không chịu nổi khoảng cách gần với anh như vậy, hé miệng muốn phản bác. Nhưng khoảnh khắc hé mồm, Thẩm Nam Hạnh thuận thế dựa tới.

Ngẩng đầu, hôn môi, bịt miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi