EM ẤY THẬT LẠNH NHẠT

Editor: Tây An

Trên sân khấu đã bắt đầu đọc lời chào mừng tết Nguyên Đán, giọng Thẩm Nam Hạnh trơn tru, ôn hòa khắc vào lòng người.

Nguyễn Túy cúi đầu kéo váy, nghe một con nai đang cổ động cào cào trong lòng, nó cào mạnh đến vậy, không thể bỏ qua đến thế.

Dư Lan nắm lấy cánh tay cô lắc lư điên cuồng, hai tay khum chặt thành một đóa hoa nhỏ, high vô cùng.

“Mời ăn cơm! Sau đó nhất định anh Thẩm phải mời ăn cơm!”

Nguyễn Túy nói xong, hình như cũng không có nghe rõ điều Dư Lan nói đúng là cái gì.

Có lẽ cũng chỉ có chính cô biết, trong lòng cô không ổn.

Tiết mục thứ nhất là bài nhảy rất mode, chính là để đẩy cảm xúc quần chúng lên cao trào, Dư Lan vung vẩy đèn huỳnh quang trong tay, trở thành người tích cực nhất trên trận, người xem nhiệt liệt nhất.

Bởi vì Nguyễn Túy đã xem rất nhiều lần, nên không có cảm giác đặc biệt gì khác, tầm mắt của cô không giới hạn đi từ giữa sân khấu đến nơi khác.

Sau đó dừng tại nơi nào đó.

Sân khấu và hậu trường kề nhau, một tấm màn sân khấu che lại, hậu trường bị ai đó mở ra một cái khe nhỏ, từ cái khe nhỏ này Nguyễn Túy nhìn thấy Thẩm Nam Hạnh mở bình nước giữ ấm ra uống.

Nước hình như hơi bỏng, động tác anh ngửa đầu dừng một lát.

Đường cong ưu việt hạ thấp xuống, anh cúi mình xoay người lấy cái chén nước từ bàn trước mặt, đổ nước vào một cốc nước dùng một lần.

Đứng ở bên cạnh chờ nguội, mình thì cầm bản thảo diễn thuyết ngưng thần đọc.

Bạn sẽ phát hiện mỗi động tác của anh đều rất nghiêm túc, người ngoài quấy rầy anh không nổi.

Lần đầu Nguyễn Túy nhìn anh như vậy, dường như cô trông thấy một Thẩm Nam Hạnh không giống trước, còn định nhìn tí nữa, hình như Thẩm Nam Hạnh có phát hiện nên hơi dừng, sau đó quay đầu sang.

Nguyễn Túy vô thức bày dáng ngay ngắn, chỉ nghe thấy Dư Lan nói bên tai cô: “Túy Túy, cậu nhìn anh Thẩm lâu lắm ý.”

Dư Lan rất tủi thân, rất khó chịu, anh Thẩm lấy đi tình yêu chẳng thừa mấy của Nguyễn Túy dành cho cô ấy mất rồi.

Nguyễn Túy trừng mắt nhìn, hơi mất tự nhiên, ánh mắt của cô chỉ sân khấu, nói với Dư Lan: “Xem tiết mục đi.”

Dư Lan: “…”

Tiết mục sau đó đều phấn khích, Nguyễn Túy cúi đầu che miệng ngáp dài, tiện tay lật list tiết mục, sắp đến cô.

Một đường màn sân khấu nhỏ từ hậu trường lúc này bị người ta xốc lên từ bên trong, Thẩm Nam Hạnh chân dài dài tay đi tới, anh nhìn khán đài, sau đó từ thông đạo đi tới một bên hậu trường khác.

Dư Lan chú ý thấy động tác của Thẩm Nam Hạnh, trợn lớn hai mắt.

Sau khi Thẩm Nam Hạnh đi từ hậu trường bên này ra ngoài đi thẳng tắp đến chỗ cô ấy và Nguyễn Túy bên đây.

Dư Lan kích động nắm lấy tay Nguyễn Túy.

Miệng run rẩy: “Anh ấy tới, tới kìa!”

Nguyễn Túy không hiểu nhìn lại theo hướng ngón tay Dư Lan, phát hiện Thẩm Nam Hạnh đang vòng qua đám người đi đến chỗ họ.

Giữa đám người anh trông rất cao, có không ít người cố ý quay đầu xem anh, trong mắt có ngưỡng mộ.

Mà một người như vậy cứ đi đến trước mặt cô, cười ngồi xuống, một tay nhẹ nhàng khoác lên lưng cô, ngẩng đầu lên chậm rãi nói: “Túy Túy, chúng mình phải đi đợi để lên sân khấu.”

Nguyễn Túy chỉ cảm thấy mu bàn tay bị người vỗ nhẹ, sau đó có giọng nói dịu dàng đang gọi cô.

Cô ngu ngơ mà nhìn Thẩm Nam Hạnh, con nai con lại bắt đầu cào cào, cào nát xác ngoài cứng rắn của cô.

“Anh Thẩm, anh chú ý tí được không, chỗ này còn có người.” Dư Lan miết miệng, yên lặng nhắc nhở.

Thẩm Nam Hạnh không thèm nhìn cô ấy tí nào, trong mắt của anh chỉ có người trong lòng là Nguyễn Túy, Dư Lan cho thấy mình bị tổn thương ghê gớm.

Thẩm Nam Hạnh hình như mới chú ý tới cô ấy, nói ra câu mà khiến Dư Lan muốn đi đường quyền với anh.

“Dư Lan, em cũng ở đây à?”

Dư Lan muốn nhìn trộm được một thoáng trêu chọc từ trên mặt Thẩm Nam Hạnh, nhưng hình như không có, anh thật sự không hề chú ý tới cô ấy.

Hơi thất bại, Dư Lan dứt khoát nói: “Đi đi đi đi, hai người đi mau đi!”

Thẩm Nam Hạnh cười khẽ một tiếng, kéo tay Nguyễn Túy nắm chặt.

Anh đang ngồi rồi đứng lên, chân dài thẳng tắp và quần Tây tôn lẫn nhau, nhưng không đứng thẳng người, mà hơi xoay người nâng tay Nguyễn Túy lên, như một kỵ sĩ đối xử với công chúa, mời cô.

Ngàn vạn ánh mắt ngưng tụ bên này, Nguyễn Túy nâng váy đứng lên, không nhịn được nói một câu: “Em tự đi được.”

Nhiều người đang nhìn thế, Nguyễn Túy cảm thấy mặt mình đang bị lửa đốt.

Hai người vòng qua đám người đi lên phía trước, Thẩm Nam Hạnh để tay sau lưng Nguyễn Túy cách một đoạn ngắn ôm lấy, xích lại gần mắt cô khẽ nói: “Anh sợ em không biết đường.”

Nguyễn Túy cẩn thận đi lên phía trước, phản bác: “Sao thế được?”

Thẩm Nam Hạnh mỉm cười, tiếng cười vui vẻ: “Là anh muốn đến đón em.”

Nguyễn Túy đỏ mặt, không nói lời nào.

Bóng lưng của họ hợp nhau lại càng thêm sức mạnh, người sau lưng nhìn thấy cặp đôi trứ danh của đại học A rất giống cặp vợ chồng già, cười nhạo lẫn nhau đi qua.

Nữ vai mỏng eo nhỏ, nam vai rộng hẹp eo, tôn lên lẫn nhau như thế.

Dư Lan sờ cằm chậc mấy tiếng, vị chua sắp hun chết cô ấy, lúc đó chỗ trống bên cạnh đột nhiên có một người ngồi lên.

Người đó lại gần bên tai cô hỏi: “Họ là đôi với nhau à?”

Dư Lan vô thức trả lời: “Không phải đôi với nhau mà thế được à?”

Toàn thân đều bay bong bóng hồng ý chứ.

Trả lời xong, lúc này Dư Lan mới ý thức được không ổn, sao cô cảm thấy… giọng hơi quen nhỉ.

Không, giọng này có một thời gian cô không nghe thấy, nhớ kỹ lần trước nghe thấy là ở bữa tiệc gia đình.

Dư Lan máy móc quay đầu, một mỹ nữ ném ánh mắt rù quến với cô.

Dư Lan: “…”

Trái tim nhỏ bé của cô ấy chịu không nổi.

“Chị… Chị Thẩm.” khí thế của Dư Lan lập tức héo hon, cô ấy cười thảm thiết, trong lòng vẫn đang nghĩ giờ cũng là người kết hôn sinh con rồi, còn sức thế sao?

Thẩm Nam Ca trêu chọc cô ấy đang đứng dưới cơn sóng lớn, mắt nhìn về phía sân khấu: “Ông cụ cũng biết, em chị thích một cô bé thích không chịu được luôn.”

Mí mắt Dư Lan giật giật: “Thế chị Thẩm, chị tới làm gì?”

Chia rẽ uyên ương?

Thẩm Nam Ca móc gương ra nhìn lớp trang điểm của mình, tâm tư hoàn toàn không có đặt tại vấn đề của Dư Lan.

“Nhớ quá nhớ quá đi, bà đây rất lâu rồi không có tham gia tiệc tối tết Nguyên Đán, đêm nay nhân lúc anh rể em không ở đây, chị nhất định phải cuồng hoan.”

Dư Lan yên lặng nhìn, lòng ung dung thở dài một hơi.

Thẩm Nam Ca, lại thế này.

Dư Lan một lần nữa tung ánh mắt về đến sân, MC đang giới thiệu chương trình, đang báo tên của Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh.

Nghe thấy tên em trai nhà mình, Thẩm Nam Ca lập tức cướp lấy đèn huỳnh quang trong tay Dư Lan phất cờ hò reo, vì anh.

Khi MC báo xong tên, sân khấu rơi vào một màu đen kịt, đỉnh đầu chiểu nghiêng một chùm đèn chiếu, chiếu vào bóng lưng lộ ra trên mình Nguyễn Túy.

Đồng thời một bên khác đối xứng cô, một ngọn đèn khác chiếu vào người Thẩm Nam Hạnh, kịch trường của hai người chậm rãi mở màn.

Kịch bản nói về một cặp yêu nhau, chia xa, lại yêu nhau lần nữa, với người xem bên dưới thì nhất cử nhất động của hai người xem ra chính là hiện trường giết chó cỡ lớn.

“Thế này là chính chủ tự đẩy thuyền à?”

Có người yên lặng đặt câu hỏi.

Thẩm Nam Ca lấy điện thoại di động ra chụp như điên, không ngừng chụp cảnh hai người cầm tay.

Dư Lan nhỏ giọng hỏi: “Chị Thẩm, chị chụp nhiều như vậy làm gì?”

“Chị đi giao nộp.” Thẩm Nam Ca nhìn chất lượng ảnh, cũng không tệ lắm, chị vui vẻ dùng đốt ngón tay gõ xuống điện thoại, “Ông cụ muốn chị chụp cho ông xem thử, xem ai bắt cóc cháu trai ông.”

Dư Lan cái hiểu cái không trợn mắt nhìn, trong lòng nổi lên sầu lo: “Ông nội Thẩm… có thái độ gì ạ?”

Thứ Dư Lan lo lắng chính là điều này.

“Ông cụ không có nói rõ, bọn chị cũng không dám đoán.” Thẩm Nam Ca lắc đầu, cho thấy mình cũng không biết.

Đang nói chuyện, ánh mắt của chị cứ dừng trên sân khấu, sau đó chấn kinh lên tiếng: “Wow, Thẩm Nam Hạnh trâu thế, thế là định hôn luôn à?”

Dư Lan nhìn mắt lên, phát hiện kịch bản đã bất tri bất giác đến màn cuối cùng.

Màn cuối là cảnh Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh cách nhau mấy mét nhìn nhau, sau đó Thẩm Nam Hạnh đi xuống từ bục tròn, chủ động đi đến trước mặt Nguyễn Túy, hai tay ôm lấy mặt của cô, rồi hôn.

Khoảnh khắc môi và môi chậm rãi tới gần, toàn trường sôi trào.

Tất cả mọi người đang đoán là hôn thật hay là hôn vờ, còn kích động hơn chính chủ.

“Chắc cú là hôn thật, dù sao hai người là đôi với nhau mờ!” thiếu nữ đội băng tóc phát sáng nói lời son sắt.

Cô ấy vừa nói giải thích xong, ghế bèn bị người ta đá một cái.

Thật là không có lễ phép, thiếu nữ khó chịu ngẩng đầu, đang chuẩn bị giáo dục một trận, nhìn thấy khuôn mặt đối phương, yên lặng đóng chặt miệng.

Sau đó hai mắt hóa thành cong cong: “Học trưởng Phương.”

Phương Tranh Nhuận không nhìn cô ấy, trong lòng anh ta hơi phiền, bèn đốt một điếu thuốc.

Kết quả khiến nhân viên quản lý sân bãi đi tới, rất lễ phép nói với anh ta: “Chào bạn, nơi này cấm hút thuốc.”

Anh ta càng thêm phiền, buồn phiền trong lòng làm thế nào cũng không tiết ra được, ngẩng đầu lại nhìn thấy Thẩm Nam Hạnh hôn thật, hung hăng bóp tắt điếu thuốc trực tiếp nhanh chân rời đi từ cửa sau.

Anh ta vừa rời đi chưa được hai bước, sau lưng truyền đến tiếng thét chói tai mãnh liệt, một tiếng lại thêm một tiếng.

Thẩm Nam Ca kinh sợ, Dư Lan cũng kinh hoàng.

Kinh hoàng không chỉ có hai cô, có một người bên trên cũng thế.

Con ngươi Nguyễn Túy dậy sóng, đôi môi mềm mại của Thẩm Nam Hạnh che trên môi cô, không có bất kỳ thứ gì che đậy.

Dù chỉ có ngắn ngủi một giây, Nguyễn Túy lại thực sự sửng sốt.

Mà lúc đó cô cũng chú ý thấy thứ cài trên ngực Thẩm Nam Hạnh, là một con bướm trắng, chính là một đôi với cái trên đầu cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi