EM ẤY THUỘC VỀ TÔI

Khoảnh khắc đó, mũi của Khương Từ tràn ngập mùi hương quen thuộc trên cơ thể của Lộc Hành Tuyết, cô quên luôn hô hấp, dường như máu đã ngừng chảy, đôi môi liên tục truyền đến cảm xúc ấm áp, nhắc nhở cô hiện tại đang trải qua chuyện gì.

Những ngón tay cứng đờ khẽ cong lại, động tác này dường như đang muốn bật một công tắc bí ẩn nào đó, và cảm giác xấu hổ tràn qua!

"Cô... ưm!" Khương Từ định đẩy Lộc Hành Tuyết ra, nhưng Lộc Hành Tuyết đã sớm chuẩn bị trước, nàng ôm mặt Khương Từ, cố chấp hôn sâu hơn.

Lộc Hành Tuyết vốn luôn nho nhã lịch sự, thế nhưng lại có tính xâm chiếm mạnh như vậy, Khương Từ vừa tránh vừa giãy giụa, Lộc Hành Tuyết không hề dao động, không có ý định dừng lại.

Hô hấp hỗn loạn, nhịp tim quá tải, hành động cường thế của Lộc Hành Tuyết cuối cùng cũng khiến Khương Từ chậm rãi từ bỏ phản kháng.

—— cô thích nàng, thật sự có thể từ chối nàng sao?

Khi Khương Từ mềm đi, Lộc Hành Tuyết lập tức nhận ra điều đó, nàng dừng lại, hơi thở nóng bỏng của hai người quyện vào nhau.

"... Thật xin lỗi." Lộc Hành Tuyết nói nhỏ, sau đó nâng cằm Khương Từ lên và hôn cô một lần nữa.

Hạt mưa đang gột rửa thân xe sáng bóng, trên kính cửa sổ xe còn đọng hơi nước.

Lộc Hành Tuyết đỡ lấy vai của Khương Từ, vài phút sau hai người mới hoàn toàn tách ra.

Đôi mắt của Khương Từ hồng hồng, từ lỗ tai đến mặt, rồi lại đến cổ, tất cả đều đỏ hết.

"Thật xin lỗi." Lộc Hành Tuyết lại nói lần nữa, hô hấp của nàng vẫn chưa quá ổn định, nhưng nàng đã khôi phục lại vẻ văn nhã thường ngày:

"Tôi đã hôn em mà không có sự đồng ý trước của em."

"....." Khương Từ không biết trả lời nàng như thế nào, trả lời như thế nào cũng đều không thích hợp, cho nên chỉ có thể biệt nữu không để ý đến nàng.

"Tôi đối với Uông Viện Viện không có bất cứ ý nghĩ vượt tường nào cả." Lộc Hành Tuyết lướt qua mặt Khương Từ, nhìn vào mắt cô, hoàn toàn xé nát lớp giấy cuối cùng giữa hai người:

"Em là vợ của tôi, tôi muốn ở bên cạnh em suốt quãng đời còn lại, trong lòng tôi chỉ có em, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ phản bội em. "

Lời nói yêu thương động lòng người như vậy, đặc biệt là từ miệng Lộc Hành Tuyết nói ra, Khương Từ thẹn thùng, nhưng nguyên nhân vẫn còn ở đó: ".....cho nên còn lời giải thích thì sao?"

Lộc Hành Tuyết mỉm cười: "Em chính là đang ghen, phải không?"

Khương Từ: "......"

Lộc Hành Tuyết nói không sai, với những cảm xúc phập phồng mạnh liệt như vậy, cô thật sự là đang ghen. Cô không thể chấp nhận khi Lộc Hành Tuyết đối xử tốt với người khác, càng không thích Uông Viện Viện trong lòng mang quỷ tiếp cận với Lộc Hành Tuyết.

Lộc Hành Tuyết ôn nhu nói: "Chờ tôi một chút."

Nàng lấy điện thoại di động ra liên lạc với Vạn Văn, cho đến khi âm báo chờ kết thúc, Vạn Văn vẫn không có trả lời.

"Tôi không có đem chuyện hiệp nghị hôn nhân của chúng ta nói với bất kỳ ai, nhưng Vạn Văn với tư cách là luật sư riêng của tôi, hiệp nghị hôn nhân ban đầu là do cô ấy soạn thảo." Lộc Hành Tuyết đặt điện thoại xuống:

"Nhưng hôm nay cô ấy không đến dự tiệc tất niên của công ty, điện thoại cũng không nghe, trước hết tôi cần phải nghe cô ấy nói đã, rồi mới đưa ra kết luận được. "

"Về phần dị ứng,... Uông Viện Viện hỏi tôi có phải đã ăn thứ không nên ăn không. Lúc đó tôi cũng không để ý. Có lẽ em ấy bởi vì chuyện này mới suy đoán ra được?"

Lộc Hành Tuyết: "Tôi giải thích như vậy, em nguyện ý tin tưởng tôi không?"

Lúc đầu Khương Từ bị tức giận làm cho mờ mắt, bây giờ nghĩ lại, nếu Uông Viện Viện thật sự có Lộc Hành Tuyết chống lưng, tại sao lại thất thố thành như vậy?

"....." Nhớ lại hành động vừa rồi của mình, Khương Từ chỉ hy vọng thời gian có thể quay ngược lại.

Lộc Hành Tuyết: "Còn chưa nguôi giận sao?"

Khương Từ căng da đầu biện giải: "Tôi không có tức giận."

Lộc Hành Tuyết đã sớm nhìn thấu Khương Từ là khẩu thị tâm phi, nàng mỉm cười tiến đến gần cô:

"Son môi đều trôi ra hết rồi."

Nàng lấy đầu ngón tay lau cho cô, khoảng cách gần như vậy, hai người các nàng chỉ có thể nhìn thấy nhau trong mắt.

Lộc Hành Tuyết cúi đầu, môi dán môi, thật cẩn thận hôn cô lần nữa.

Khương Từ: "......"

Khương Từ lùi lại: "Lộc Hành Tuyết."

Vẻ ngượng ngùng trên mặt Khương Từ mờ đi, giữa lông mày thoáng qua một chút do dự cùng bất an

Lộc Hành Tuyết: "Sao vậy?"

Cuối cùng Khương Từ vẫn nên là chọn cách thẳng thắn:

"Hiện tại em không thể yên tâm thoải mái mà đáp lại chị,... Em không nên giấu chuyện này với chị, em cùng Ôn Niệm... Đây là một câu chuyện cũ rất dài, chờ khi tiệc tất niên kết thúc, em sẽ kể từ đầu đến cuối với chị. "

Lộc Hành Tuyết nhìn Khương Từ không chớp mắt, nàng nắm lấy tay cô, ánh mắt sáng lên, cười nhẹ:

"Em không cần nói với tôi."

"Đại khái tôi cũng đoán được chuyện em đang định nói chính là chuyện gì." Lộc Hành Tuyết dịu dàng nói:

"Đó là chuyện cũ thuộc về em và cô ấy. Những năm tháng tôi vắng mặt, chắc hẳn cô ấy đã mang đến cho em sự ấm áp không gì thay thế được, em dao động, do dự, đối với cô ấy khó có thể dứt bỏ, tôi đều hiểu được, cũng tôn trọng em. "

Khương Từ: "Lộc Hành Tuyết......"

Lộc Hành Tuyết: "Tôi sẽ chờ em xử lý tốt."

Khương Từ cảm động đến chảy nước mắt, lại ngo ngoe cử động, cô liền hít cái mũi nói sang chuyện khác:

"Em muốn trang điểm lại."

Lộc Hành Tuyết: "Còn muốn đi vào sao?"

Khương Từ: "Em chỉ là ra ngoài hít thở không khí, không có ý định rời đi."

.........

Sau khi tiệc tất niên kết thúc thì đêm đã khuya. Khi hai người về đến nhà không lâu, Vạn Văn gọi lại cho Lộc Hành Tuyết.

Quả nhiên như Lộc Hành Tuyết dự liệu, là Vạn Văn mở miệng nói với Uông Viện Viện.

"Cậu là luật sư, làm gì có chuyện tiết lộ chuyện riêng tư của thân chủ? Làm việc không chuyên nghiệp như vậy, chẳng lẽ bởi vì mình và Uông Viện Viện có quan hệ thân thích, nên có thể làm như vậy sao?" Giọng của Lộc Hành Tuyết rất bình tĩnh, nhưng ý tứ trong lời nói rất nặng nề.

Điện thoại mở loa ngoài, Vạn Văn đầu dây bên kia im lặng một hồi, Khương Từ nghe thấy cô ấy hỏi Lộc Hành Tuyết:

"Cậu có biết Uông Viện Viện thích cậu hay không?"

Lộc Hành Tuyết: "Đây là lý do của cậu?"

Vặn Văn: "Ba người chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy. Em ấy có bao nhiêu nỗ lực, mình vẫn luôn xem ở trong mắt. Nếu sớm muộn gì cậu cũng sẽ ly hôn, mình liền..."

Lộc Hành Tuyết: "Mình nhớ rõ lần trước khi đến quán cà phê lấy bánh mình đã nhắc nhở cậu, không cần ở trước mặt mình nhắc lại mấy chữ hiệp ước hôn nhân này. Là do mình nói chưa đủ rõ ràng sao?"

"Đã biết. Mình sẽ xác nhận với cậu về công việc sau. Hiện tại Viện Viện đang ở chỗ của mình, tình trạng của em ấy không được tốt lắm" Vạn Văn kết thúc cuộc gọi trước.

Có thể nghe ra được cảm xúc của Vạn Văn rất lớn, Khương Từ nhìn Lộc Hành Tuyết, nhất thời không biết nên nói gì. Điện thoại di động có tiếng rung, hai người đều cúi đầu xuống, lần này là di động của Khương Từ, Ôn Niệm gọi đến.

"... Tôi lên lầu nghỉ ngơi." Lộc Hành Tuyết xoa xoa tóc của Khương Từ.

Khương Từ do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn nhấc máy.

Ôn Niệm không có lập tức mở miệng, sau khi Khương Từ gọi tên nàng, cả hai chìm vào im lặng. Khương Từ trong lòng nặng trĩu, cô chậm rãi đi dọc theo cầu thang về phòng, Ôn Niệm vẫn không nói lời nào, cô đành phải gọi lại:

"Niệm Niệm?"

Bên tai truyền đến một tiếng thở dài của Ôn Niệm:

"A Từ, đang bận sao?"

Khương Từ: "Hiện tại không bận, chị nói đi."

Ôn Niệm: "Chị muốn hẹn em ngày mai gặp mặt."

Khương Từ: "Được."

Ôn Niệm: "Vẫn là quán cà phê lần trước, hai giờ chiều có được không?"

Khương Từ: "Được, ngày mai gặp."

Cuộc gọi kết thúc chỉ trong vài câu ngắn ngủi, Khương Từ ngơ ngác ngồi ở mép giường với chiếc điện thoại di động của mình, Hoắc Trăn Trăn gọi video đến. Khương Từ không còn sức lực để ứng phó với nàng, cắt giọng ngã xuống giường hỏi nàng có chuyện gì.

Hoắc Trăn Trăn hưng phấn: "Cậu đã có quyết định?"

Khương Từ nhìn chằm chằm trần nhà: "Quyết định gì?"

Hoắc Trăn Trăn: " Không phải cậu đã đi tham gia tiệc tất niên của Forest sao? Bây giờ trên trời dưới đất đều tràn ngập hình ảnh nắm tay của hai người các cậu. Cảnh tượng đó còn lãng mạn hơn thảm đỏ hôn lễ nữa!"

"....." Khương Từ đột nhiên hiểu được nguyên nhân đêm nay Ôn Niệm gọi đến cho cô.

Hoắc Trăn Trăn: " Sau một hồi lâu cao hứng, nhưng bởi vì thời gian cũng không cách biệt lắm, mình liền chạy nhanh đến tìm hiểu tình huống càng nhanh càng tốt."

Khương Từ: "Không phải cậu trung lập sao?"

Hoắc Trăn Trăn: "Đứng ở lập trường của cậu thì mình trung lập, nhưng đứng ở lập trường của mình, mình cũng có khuynh hướng nghiêng về một phía, có được không? Người đã từng làm tổn thương cậu, cho dù cậu có thống khổ, cho dù cậu có đau buồn đến đâu nhưng cậu cũng không có phản bội, cho nên Ôn Niệm đối với mình đều là tiêu cực. "

Khương Từ hỏi nàng: "Lộc Hành Tuyết liền tốt như vậy?"

Hoắc Trăn Trăn: "Cậu hỏi như thế mình biết trả lời thế nào, cô ấy là bạn thân của mình và là ân nhân cứu mạng đối tượng của mình, mình có thể nói xấu cô ấy sao?"

Khương Từ thuận theo lời của Hoắc Trăn Trăn, hỏi:

"Điểm số cậu cho cô ấy lúc đầu là bao nhiêu?"

Hoắc Trăn Trăn nhạc nói: "Cho cô ấy một trăm điểm cũng không quá đáng."

Khương Từ cười rộ lên, rõ ràng cũng không quá buồn cười, chỉ là cô cười đến không dừng lại được.

Hoắc Trăn Trăn thử thăm dò nói: "Tiểu bảo bối, có phải mấy ngày nay cậu đau khổ đến buồn chán rồi sau? Cậu cứ tìm mình, gọi mình thì mình sẽ đến ngay."

Khương Từ chính mình nói: "Lộc Hành Tuyết chính là tốt như vậy."

Hoắc Trăn Trăn: "...... Ờ."

Khương Từ: "Chị ấy rất rất rất tốt, rất tốt!"

Hoắc Trăn Trăn khiếp sợ: "Cậu đây là chuẩn bị phát thẻ người tốt cho cô ấy sao?!"

Khương Từ: "......"

..........

Chiều ngày hôm sau, 1 giờ 30 Khương Từ đến quán cà phê đã ước định. Tuy nhiên, đến 2 giờ 30 phút Ôn Niệm vẫn chưa xuất hiện và cũng không thông báo cho Khương Từ rằng nàng sẽ đến muộn.

Khương Từ nâng cổ tay nhìn thời gian, chuẩn bị đợi thêm mười phút nữa, nếu Ôn Niệm không đến, cô sẽ rời đi.

Chuông điện thoại vang lên, Khương Từ còn tưởng rằng là Ôn Niệm, ai ngờ lại là Khương Lâm.

"A Từ, hiện tại con đến bệnh viện thành phố một chuyến, mẹ đang đợi con."

"Sao mẹ lại đến bệnh viện? Mẹ có chỗ nào không thoải mái?" Khương Từ vẫy tay với người phục vụ đến tính tiền.

Khương Lâm: "Không có việc gì, con đừng lo lắng, tay mẹ đau không tiện lái xe, muốn gọi con qua đây giúp một chút."

Hiếm khi Khương Lâm nói với Khương Từ với giọng điệu nhẹ nhàng và lịch sự như vậy, Khương Từ dù khó hiểu nhưng cô vẫn hứa:

"Vậy mẹ chờ con một lát."

Khương Lâm: "Tốt, bọn ta ở bãi đỗ xe chờ con."

Bọn ta? Còn ai khác ngoài Khương Lâm? Khương Từ chưa kịp hỏi, Khương Lâm đã cúp điện thoại.

Khương Từ chạy đến bệnh viện thành phố, tìm thấy xe của Khương Lâm ở bãi đậu xe, bước tới gõ cửa sổ.

Cửa sổ ghế sau hạ xuống, Khương Lâm cười nói với Khương Từ:

"Đến rồi."

"Mẹ." Khương Từ vừa nói vừa mở cửa điều khiển xe và ngồi lên đó.

Có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi ở ghế sau, trông rất xinh đẹp nhìn qua khoảng ngoài hai mươi tuổi, nhưng khí sắc trông không được tốt cho lắm.

Khương Lâm nói với cô gái kia: "Đây là con gái lớn của tôi, sang năm mới là 26 tuổi, lớn hơn Phan tiểu thư 2 tuổi. Hai đứa là người cùng trang lứa, hẳn là có rất nhiều đề tài để nói."

Phan tiểu thư nắm chặt các ngón tay, trên khuôn mặt tái nhợt đan xen ửng đỏ, giọng nói khàn khàn:

"Đồng tiểu thư, chào cô."

Khương Lâm sửa lại cho cô: "Con bé không phải họ Đồng. Con bé đi theo tôi ở bên ngoài hơn mười năm, lấy họ Khương của tôi."

Phan tiểu thư nghe xong, cúi đầu xuống, toàn bộ hành trình đều không có ánh mắt giao lưu với Khương Từ.

Khương Từ cảm thấy kỳ lạ, Khương Lâm chưa bao giờ muốn nhắc đến quá khứ không quanh vinh của mình trước mặt người ngoài. Làm sao bà ấy có thể nói với Phan tiểu thư này mà không chút cố kỵ nào?

Trong ấn tượng của cô, Khương Lâm cũng không có một người bạn nào trẻ tuổi như vậy.

Khương Từ đã nói tên của một tiểu khu, Phù Dung Hoa Viên, nói rằng Phan tiểu thư sống ở đó. Khương Từ không quen thuộc, khi hỏi về địa điểm cụ thể, Khương Lâm nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Ở gần công ty của ba con, con chỉ cần lái xe về hướng đó là được."

Editor: ai bị lỗi khi vào wattpad thì tải phần mềm 1.1.1.1 về rồi bật lên là ok hết.

Chương này đủ 80 bình chọn ngày kế tiếp em sẽ up chương tiếp theo

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi