EM ẤY YÊU TÔI ĐẾN VẬY

Thực sự là đuôi cá? Lương Hành Dã hoảng sợ đến nỗi gần như tê liệt.

Anh mơ hồ nhớ lại vài năm trước, có một đoàn điện ảnh truyền hình phóng sự tuyên bố chụp được mỹ nhân ngư. Họ còn đưa ra chứng cứ nhưng cái gọi là chứng cứ cũng chỉ là một bóng dáng mơ hồ, không thể phân tích ra hình ảnh cụ thể. Vào thời điểm đó, vấn đề này đã gây ra một làn sóng dư luận mãnh liệt, nhưng nó cũng đã sớm chìm nghỉm trong hàng ngàn tin tức xã hội xuất hiện ngùn ngụt hằng ngày.

Lương Hành Dã không hề do dự, lập tức gọi người đến xử lý. Một tay anh lần mò di động, tay còn lại đè trên đuôi Trì Ninh. Trì Ninh bị đè đến mức khó chịu, không nhịn được tung đuôi lên.

Lương Hành Dã hơi loạng choạng một chút, chiếc điện thoại cầm không chắc chắn bị rơi xuống. Anh vươn tay ngay lập tức, kịp thời đỡ lấy di động trước khi nó rơi xuống nước. Lương Hành Dã đứng thẳng người lên, mở khóa màn hình, liếc nhìn Trì Ninh trước khi bấm số.

Áo sơ mi của Lương Hành Dã chỉ che khuất một nửa khuôn mặt của Trì Ninh, lúc Trì Ninh tung đuôi, hai mắt đồng thời cũng mở to tròn xoe, thình lình đối diện với ánh mắt của Lương Hành Dã.

Trì Ninh vốn đã rất hoảng sợ. Khi nhìn thấy ánh mắt liếc nhìn của Lương Hành Dã, cậu lại càng thêm sợ hãi. Trong tiềm thức, cậu cảm thấy hành vi tiếp theo của Lương Hành Dã sẽ đe dọa đến mình. Vì vậy nhân lúc Lương Hành Dã quay đầu lại, cậu nhảy lên khỏi mặt nước, tung mạnh đuôi, hất điện thoại văng ra xa.

Lúc đầu chỉ định hất bay điện thoại nhưng cậu lại dùng lực quá mạnh, cho nên cả di động lẫn cơ thể đều ngã sõng soài. Chiếc đuôi cá đập mạnh vào góc tường “rầm” một tiếng, vài chiếc vảy cá bị ma sát rơi xuống đất.

Lương Hành Dã nhặt điện thoại lên, màn hình vỡ nát đến nỗi không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, biến thành một mảng đen kịt, bấm nút nguồn khởi động máy cũng không có phản ứng. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện phiền phức, tâm trạng Lương Hành Dã vô cùng nóng nảy, đi tới trước mặt Trì Ninh ngồi xổm xuống.

Trì Ninh quan sát biểu tình và đôi mắt của Lương Hành Dã ở khoảng cách gần, nhạy bén nhận ra được mối nguy hiểm trước mắt.

Cậu bám chặt vào tường, tim đập nhanh như trống đánh, phải làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Cậu đã từng đánh nhau trên biển cả. Mỹ nhân ngư thuộc nhóm động vật sống theo bầy đàn, những cá thể không có người lớn chăm sóc sẽ rất dễ dàng bị kẻ khác bắt nạt. Sau khi anh họ lên bờ cậu cũng bị ức hiếp một thời gian. Lúc đầu cậu còn nén giận vào lòng, nhưng sau đó thật sự không chịu được nữa bắt đầu phản kích.

Mặc dù có lúc thắng lúc thua, nhưng từ khi cậu phản kháng, số lượng nhân ngư bắt nạt cậu cũng ngày càng ít đi. Cậu chậm rãi tích lũy kinh nghiệm, đánh thắng hay không cũng không quan trọng, chỉ cần bản thân kịch liệt phản kháng, đối thủ ít nhiều cũng sẽ sinh ra kiêng kị.

Nghĩ đến đây, Trì Ninh thu hết can đảm trừng mắt nhìn Lương Hành Dã.

Lương Hành Dã không ngờ được Trì Ninh vừa mới hất bay điện thoại di động của mình, thế mà thái độ lại còn kiêu ngạo như vậy. Anh nhấc cằm Trì Ninh hỏi: “Cậu đến từ đâu?”

Trì Ninh nằm trong góc tường. Thân thể Lương Hành Dã vốn dĩ cao lớn, trên mặt anh lại còn có vết thương, hơn nữa anh đang đứng từ trên cao nhìn xuống, lại còn định ngồi xổm xuống cho nên cảm giác áp bách theo đó cũng đột nhiên bùng nổ.

Sức mạnh kiên cường muốn phản kháng trong lòng Trì Ninh lập tức bị dập tắt. Đánh nhau với mỹ nhân ngư trong tộc đàn không nguy hiểm đến tính mạng, đối mặt với tình huống có cảm giác bị nghiền nát như vậy, cậu đều cong đuôi bỏ trốn nhanh hơn bất cứ thứ gì.

Tuy nhiên, kỹ năng chạy trốn của cậu không thể sử dụng trên bờ, khi cậu vừa tung đuôi đã bị Lương Hành Dã bắt được. Cái đuôi cá bị Lương Hành Dã cầm trong tay không thể động đậy, Trì Ninh căng thẳng tột đỉnh, không ngừng suy nghĩ lung tung hỗn loạn.

Dùng sức giữ chặt cái đuôi như vậy, chẳng lẽ người này muốn ăn thịt cậu ư? Cậu chỉ mới vừa lên bờ, không muốn chết, nhưng cậu lại không biết tiếng người…

Nhìn thấy Lương Hành Dã chuẩn bị di chuyển, Trì Ninh cũng không dư thời gian nghĩ ngợi nhiều nữa, ôm lấy cổ anh, phun ra một cái bong bóng lớn.

Khi chiếc bong bóng lớn chạm vào chóp mũi của Lương Hành Dã, nó vỡ ra ngay lập tức, biến thành một chuỗi bong bóng nhỏ, bao quanh toàn bộ khuôn mặt anh. Tay Lương Hành Dã chậm rãi thả lỏng, anh rũ mi mắt xuống, suy nghĩ có chút choáng váng, mơ mơ màng màng tiến vào mộng ảo.

Trong giấc mộng, có một mỹ nhân ngư nhỏ nhắn xinh xắn đang co ro trong góc phòng tắm, chớp mắt nhìn anh, còn ngẩng đầu mỉm cười. Bản thân anh trong mộng cũng cười rộ lên, xoa xoa tóc mỹ nhân ngư, bế cậu vào trong bồn tắm, đổ đầy nước, sau đó đút cho cậu một nắm cơm.

Ngày này qua ngày khác, anh cứ lặp đi lặp lại hành động này, cho đến khi nhân ngư biến mất khỏi bồn tắm.

….

Bong bóng bao quanh mặt của Lương Hành Dã ngày càng ít đi, khi chiếc bong bóng cuối cùng biến mất, giấc mộng đột nhiên kết thúc.

Lương Hành Dã mở mắt ra, trước mặt anh là nhân ngư nhỏ đang co ro trong góc phòng tắm, chớp mắt nhìn anh, chẳng qua cậu ta vừa tung đuôi hất bay di động của anh. Hiện tại trên tay anh vẫn đang cầm chiếc điện thoại vỡ màn hình, mu bàn tay vẫn còn cảm giác bỏng rát.

Lương Hành Dã ngẩn người.

Giấc mơ quá mức chân thực, những hình ảnh sống cùng nhau ngày này qua đêm nọ thực đến mức giống như chính anh đã trải qua. Lúc này anh nhìn mỹ nhân ngư thế mà lại có một loại cảm giác thân thuộc khó tả.

Lương Hành Dã nghĩ đến một từ, mê hoặc.

Trì Ninh thấy Lương Hành Dã mở mắt, đưa tay về phía anh, ý muốn anh nâng cậu lên ôm vào bồn tắm nuôi nấng.

Lương Hành Dã không hề suy nghĩ lập tức cự tuyệt: “Không.”

Trì Ninh ngã ngửa, sao người này lại không mắc lừa?!

Tạo ra ảo cảnh là khả năng đặc biệt chỉ có ở mỹ nhân ngư, có thể gây ra ảo giác mạnh nhưng số lần thực hiện có hạn. Suy nghĩ duy nhất của cậu vừa rồi là giữ mạng trước rồi ổn định cuộc sống trên bờ, sau đó sẽ tìm hiểu tình hình và bắt đầu tìm anh trai. Nhưng tại sao người này không bị mê hoặc?

Trong lòng cậu tuyệt vọng, chậm rãi co rút lại một góc. Túi thủy thảo treo ở bên hông cấn vào người ngứa ngáy. Trong đầu Trì Ninh lóe sáng, ngọc trai, đúng vậy, cậu còn có ngọc trai.

Cậu lập tức lấy ra một nắm ngọc trai từ trong túi thủy tảo, đưa hai tay ra trước mặt Lương Hành Dã. Những viên ngọc to như viên bi, tròn nhẵn, phát sáng, hoàn mỹ, thuộc hàng cao cấp hiếm có.

Lương Hành Dã cầm một viên ngọc lên, ngón tay không ngừng xoa nắn.

Trì Ninh lập tức nhét những viên ngọc trai còn lại vào trong tay Lương Hành Dã, sau đó lấy ra một nắm đầy từ trong túi đưa cho anh.

Ngoài số ngọc trong túi còn có một thỏi vàng lớn do anh trai tặng, nếu ngọc trai vô dụng, cậu sẽ mua chuộc Lương Hành Dã bằng thỏi vàng.

Không đợi Lương Hành Dã kịp phản ứng, Trì Ninh đã chọc chọc ngón tay anh.

Trong tay Lương Hành Dã có quá nhiều ngọc trai, bị cậu chọc chọc không ít ngọc trai bị rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất. Lương Hành Dã hoàn hồn lại, đặt nắm ngọc trong tay vào túi Trì Ninh, khom lưng ôm lấy cậu.

Thân thể Trì Ninh trơn truột khó giữ, Lương Hành Dã lấy một bộ quần áo trên tường mặc vào cho Trì Ninh, vòng tay qua eo cậu kéo lên, một tay ôm vào phòng ngủ, ném lên giường, lấy khăn trải giường quấn chặt đuôi cá của cậu.

Hành động của Lương Hành Dã không quá dịu dàng, nhưng thái độ của anh so với lúc nãy thật sự là một trời một vực. Trì Ninh cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của anh, cho rằng Lương Hành Dã định nhận nuôi mình, toàn bộ quá trình cậu không hề phản kháng, thậm chí còn nâng đuôi lên để anh dễ buộc lại.

Nơi buộc lại tình cờ là chỗ nhạy cảm, Trì Ninh không nhịn nổi lăn một cái.

Lương Hành Dã giữ Trì Ninh lại, không cho cậu lộn xộn. Sau khi buộc lại xong, anh bế cậu lên trên không, ấn đầu cậu vào ngực mình. Trì Ninh muốn tránh nhưng lại không thể động đậy, trước mắt tối đen như mực, chỉ có thể cảm thấy bọn họ giống như đang di chuyển.

Xe của Lương Hành Dã đậu bên cạnh thang máy trên tầng hai. Ra khỏi thang máy, Lương Hành Dã bỏ Trì Ninh vào ghế sau, lôi ​​dây an toàn ra giúp cậu thắt chặt.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ lướt qua thật nhanh, Trì Ninh không biết Lương Hành Dã sẽ đưa mình đi đâu, đầu dựa vào cửa sổ, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Không bao lâu sau, từ khe cửa sổ, cậu bắt đầu ngửi thấy hơi gió biển ẩm ướt, mằn mặn, ngay sau đó là tiếng sóng biển dạt dào truyền đến, lại qua một lúc sau, biển cả vô tận hiện ra trong tầm mắt cậu.

Trì Ninh ngẩn người, Lương Hành Dã mở cửa xe, cởi khăn trải giường đang quấn trên người cậu xuống, bế cậu ra hướng bãi biển.

Đêm nay ánh trăng sáng trong, thỉnh thoảng có một vài con chim lướt trên mặt biển, xa xa từng đợt sóng dâng cao như thể thủy triều sắp lên. Đi bộ xuống biển được một lúc, mực nước biển dâng qua bắp chân lên đến đầu gối, Lương Hành Dã đặt Trì Ninh xuống nước, cởi quần áo khoác lên khuỷu tay, làm xong lập tức xoay người rời đi.

Trì Ninh không đi được, nhanh chóng ôm lấy chân anh.

Hành động của Trì Ninh hoàn toàn theo bản năng. Trong lòng cậu có chút sợ hãi, sợ Lương Hành Dã sẽ ném mình ở đây, nếu lại trở về đáy biển nhờ mỹ nhân ngư đuôi bạc đưa lên bờ lần nữa, bà ta sẽ nhân cơ hội tăng giá lên.

Nhưng Trì Ninh vẫn còn một số rối rắm, nếu Lương Hành Dã thực sự đưa cậu trở về, họ phải ở chung từ sáng đến tối, Lương Hành Dã lại quá hung dữ.

Chẳng qua cậu cũng không bối rối được lâu, Lương Hành Dã đã gỡ tay cậu ra.

Lương Hành Dã cúi xuống, đối mặt với Trì Ninh, nói: “Tôi không biết tại sao cậu lại đột nhiên xuất hiện trong nhà tôi, nhưng tôi sẽ không để cậu ở lại.”

Trì Ninh nghe hiểu. Cậu cảm thấy Lương Hành Dã rất hung dữ, Lương Hành Dã cũng không thích cậu, hiện tại cậu chỉ còn một con đường duy nhất, đó là quay lại biển cả.

Cậu vẫn luôn nhìn thẳng mặt với Lương Hành Dã. Trì Ninh rất ưa nhìn, đôi mắt là bộ phận đẹp nhất trên khuôn mặt, lúc cậu mở to mắt nhìn người khác, giống như mặt biển dưới ánh trăng, sóng nước trong suốt lấp lánh.

Đã quen thuộc với vẻ mặt này trong giấc mộng, giọng nói của Lương Hành Dã cũng hòa hoãn không ít: “Đừng nhìn tôi, từ đâu tới thì về chỗ đó đi.”

Anh quay người bước vào bờ, Trì Ninh bơi đến bên cạnh nắm lấy tay anh.

Gió biển rất mạnh, nước biển dâng cao tới đầu gối. Mấy ngày trước đài khí tượng đã đưa ra cảnh báo có bão lớn, ở trên biển lâu rất nguy hiểm, Lương Hành Dã không có ý định dây dưa với Trì Ninh, buông tay cậu ra.

Trì Ninh không từ bỏ, lấy ngọc trai từ trong túi ra nhét vào lòng bàn tay Lương Hành Dã, chần chờ vài giây lấy thêm thỏi vàng rồi nhét thêm vào.

Trì Ninh không phải nhân ngư không phân biệt được phải trái. Trải qua đêm nay quả thực vừa ly kỳ lại vừa mạo hiểm, nhưng Lương Hành Dã không hề tổn thương cậu, thậm chí còn đưa cậu trở về biển, những thứ này xem như là lễ vật báo đáp.

Trì Ninh bất đắc dĩ lưu luyến nhìn thỏi vàng, sợ mình sẽ đổi ý cho nên cậu bơi rất nhanh, vừa nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ngọc trai và thỏi vàng nằm lạnh lẽo trong tay Lương Hành Dã, có mấy viên ngọc từ kẽ hở ngón tay rơi xuống biển, bị tiếng sóng biển “dào dạt” cuốn lấy. Lương Hành Dã đứng đó một lúc rồi mới đi tiếp về phía trước. Anh vô cùng kinh ngạc, người cá kia sao lại ngây thơ như vậy, bị cự tuyệt mà vẫn còn muốn báo đáp.

Khi sắp vào đến bãi biển, Lương Hành Dã cảm giác quần áo của mình giống như bị ái đó kéo kéo. Anh quay đầu lại, nhìn thấy Trì Ninh lần nữa.

Ánh mắt Trì Ninh nhìn Lương Hành Dã tràn đầy hối lỗi, sau đó kéo ngón tay anh ra, nắm lấy thỏi vàng, xoay người lặn xuống biển rồi bơi mất hút.

Động tác của Trì Ninh quá nhanh, chờ cậu bơi đi rồi, Lương Hành Dã mới kịp phản ứng.

Sặc, hóa ra cậu ta cũng không ngây thơ đến mức đó.

Lương Hành Dã bật cười, ánh mắt rơi trên sống lưng đang lấp lánh dưới ánh trăng của Trì Ninh, cho đến khi cậu hoàn toàn hòa vào biển cả rồi biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi