EM ẤY YÊU TÔI ĐẾN VẬY

Đoàn Nghi ném điện thoại lên tủ đầu giường. Nhìn thấy ánh mắt Trì Kim Tự mơ màng, vầng trán gương mặt đỏ hồng, tâm tư muốn chất vấn y cũng đột nhiên tan biến, cậu ta ôm Trì Kim Tự từ phía sau: “Được rồi, anh ngủ đi.”

Trì Kim Tự rất sợ lạnh, tay chân lạnh ngắt, Đoàn Nghi giống như một cái bếp lò thừa nhiệt, ấm áp dễ chịu. Lưng của y kề sát vào lồng ngực Đoàn Nghi chậm rãi ấm lên.

Trì Kim Tự lại ho khan: “Tránh xa tôi ra.”

“Không được” Đoàn Nghi nói: “Tôi phải ôm anh ngủ.”

Có tiếng sột soạt phát ra từ chăn bông, ngay sau đó, Trì Kim Tự tát Đoàn Nghi một cái. Nói là tát nhưng bởi vì y đang bị bệnh nên thân thể khá yếu ớt, lực đánh không quá mạnh, tuy vậy cũng đủ khiến Đoàn Nghi bực mình.

Đoàn Nghi nghiến răng nghiến lợi: “Trì Kim Tự, anh đúng là một bước tới trời. Sống đến từng này tuổi còn chưa có ai dám đánh vào mặt tôi.”

“Vậy sao?” Trì Kim Tự nói.

Đoàn Nghi nghiến răng nghiến lợi: “Tôi hôn anh, anh tát tôi thì không nói, sờ anh một chút anh cũng tát. Mẹ nó anh có biết lý lẽ là gì không hả?”

Cậu ta ngậm lấy cổ Trì Kim Tự, vừa hôn vừa cắn, khiêu khích nói: “Tát đi, tiếp tục tát nữa đi, mặt không sưng lên thì đừng có ngừng tay.”

Sau gáy vừa đau vừa ngứa, Trì Kim Tự cong người lên ho sặc sụa. Y trở tay che mặt Đoàn Nghi lại, dùng sức đẩy ra, “Đoàn Nghi, đủ rồi.”

Đoàn Nghi bị đẩy ra nằm ngửa trên giường nghe Trì Kim Tự ho khan liên tục, một lúc sau mới nói: “Anh không giống như trước nữa.”

Đôi mắt Trì Kim Tự không thể mở nổi nữa. Phải liên tục đối phó với Đoàn Nghi mấy ngày nay đã khiến y kiệt sức. Trì Kim Tự chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, nhanh chóng kết thúc chuyến công tác ở đây sau đó về nước bình lặng an ổn sống cuộc sống như trước.

Nhưng Đoàn Nghi là kẻ sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu. Y bị cậu đeo bám đã kéo dài suốt hai ba tháng, lại chẳng biết sẽ còn kéo dài thêm bao lâu.

Trì Kim Tự thở dài, trở mình, tựa như lúc trước khi còn ở trên hòn đảo, nhẹ nhàng vuốt tóc Đoàn Nghi, giọng điệu trở nên dịu dàng: “Đoàn Nghi, có phải cậu vẫn cho rằng tôi còn đang trách cậu không?”

“Rõ ràng anh đang trách tôi.” Đoàn Nghi cọ vào cổ y, lẩm bẩm nói.

Món quà sinh nhật lần thứ mười tám của Đoàn Nghi là một hòn đảo. Hôm đó, cậu ta tìm thấy Trì Kim Tự đang bị thương. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ở cạnh nhau một thời gian dài hai người phát sinh đoạn tình cảm mờ ám. Sau đó đã xảy ra một tai nạn khiến Trì Kim Tự mất máu quá nhiều.

Đoàn Nghi không hiểu hậu quả nghiêm trọng nếu người cá mất quá nhiều máu, chỉ nghĩ rằng bởi vì y đang tức giận cho nên mới rời đi không lời từ biệt.

“Tôi chưa bao giờ trách cậu.” Trì Kim Tự sờ lên vết sẹo bỏng trên cổ tay mình. Vết sẹo không hề mờ nhạt theo thời gian, dùng sức ấn vào tựa hồ vẫn còn đau.

Y nói với Đoàn Nghi đang mờ mịt không biết gì: “Lúc trước cậu đã cứu tôi, giấu tôi, chữa lành vết thương cho tôi, dạy tôi nói chuyện, dùng xe lăn đẩy tôi đi dạo khắp nơi, tôi rất cảm kích, cũng rất thích cậu.”

“Nhưng bây giờ tôi muốn cái gì cũng đều có được. Đoàn Nghi, cậu quá lỗ mãng ấu trĩ. Tôi đã sống bảy năm trong xã hội con người, gặp qua muôn hình vạn trạng loại người, đối với tôi mà nói, cậu đã không còn sức hấp dẫn nữa.”

Sắc mặt Đoàn Nghi rất khó coi: “Không còn sức hấp dẫn nữa? Bây giờ anh không còn thích người nhỏ tuổi nữa đúng không? Không phải Lương Hành Dã cũng ngang tuổi với tôi sao?”

“Cậu ấy chỉ là bạn của tôi.” Trì Kim Tự nói: “Đưa điện thoại cho tôi”.

Đoàn Nghi phảng phất giống như không nghe thấy, Trì Kim Tự gằn giọng: “Đoàn Nghi.”

Đoàn Nghi ném điện thoại lên gối, nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa bước đi.

Trì Kim Tự mở giao diện trò chuyện. Trong hộp thoại xóa sạch tin nhắn chỉ còn lại mỗi Đoàn Nghi. Y tìm kiếm tên của Lương Hành Dã, nhấn vào, chọn gửi một tin nhắn thoại. Sau khi kết nối, y hỏi Lương Hành Dã: “Hành Dã, vừa rồi bận quá không tiện lắm, tìm anh có chuyện gì sao?”

“Muốn hỏi anh có quen một người không,” Lương Hành Dã nói, “Hiện tại đã xong rồi, anh bận gì cứ làm đi.”

Trì Ninh đang nghe Kỷ Tuyên giải thích ý nghĩa của những chữ đã gửi qua là ý gì, lúc vừa phát hiện giọng nói ở đầu dây bên kia rất quen thuộc thì Lương Hành Dã đã cúp máy.

Trì Ninh hỏi anh, “Anh đang nói chuyện với Kim Tự?”

“Ừ, sao vậy?”

“Hình như nghe có chút quen tai.”

“Quen tai gì chứ?” Kỷ Tuyên khoác vai Trì Ninh, “Anh ta nói không biết cậu”.

Lúc này Kỷ Tuyên mới nhớ lại, nói với Lương Hành Dã: “Trì Ninh và Kim Tự hẳn là chẳng liên quan gì đến nhau đâu. Mày nghĩ xem, nếu em trai của Kim Tự không còn nữa, anh ta còn có thể an tâm bình tĩnh đi công tác sao? Nếu thế thì đã sớm lên trời xuống đất tìm người rồi. ”

Ý tưởng của Lương Hành Dã vô cùng ăn ý với Kỷ Tuyên. Nhiều năm trước, lần đầu tiên anh hợp tác với Trì Kim Tự đã ngấm ngầm kiểm tra. Khi đó anh không để ý đến em trai y nhưng tất cả của Trì Kim Tự đều bình thường, trình độ học vấn, quan hệ cá nhân, toàn bộ đều rõ ràng thanh bạch.

Hơn nữa phong thái của Trì Kim Tự vô cùng hào phóng, từ hành động đến cách ăn nói đều thể hiện y là một người rất có giáo dục. Nếu là người không có tầm nhìn và kinh nghiệm ắt hẳn không thể có được khí chất như thế.

Lương Hành Dã nhìn về phía Trì Ninh: “Không sao đâu, tôi sẽ giúp cậu tìm anh trai.”

Gần đến giờ ăn tối, Lương Hành Dã bảo Kỷ Tuyên cùng xuống lầu ăn cùng. Kỷ Tuyên liếc nhìn thời gian, la toáng loạn cả lên, bảo nếu không trở về giám đốc bệnh viện sẽ đến xẻo hắn mất.

Hệ thống an ninh có thông tin của tất cả người dân. Lương Hành Dã nói với chú của mình về chuyện muốn tìm người, hơn nữa để tiết kiệm thời gian cùng sức lực, trước tiên lập tức loại trừ Trì Kim Tự. Chú của anh rất vui vẻ đáp ứng, hứa hẹn sẽ nhanh chóng tìm ra người.

Số lượng người có họ Trì rất ít, nếu không tính cái tên A Kim thì chỉ có một số cực ít người đáp ứng các điều kiện tương ứng. Một ngày sau, Lương Hành Dã nhận được kết quả. Anh gọi Trì Ninh đến phòng làm việc, bảo cậu phân biệt các hình ảnh chụp trên máy tính.

Trì Ninh chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, lắc đầu. Lương Hành Dã lật sang bức ảnh tiếp theo, Trì Ninh vẫn lắc đầu. Sau khi xem xong bức cuối cùng, cậu nhìn Lương Hành Dã, chưa nản lòng hỏi: “Không còn nữa sao?”

“Những người có thể tìm thấy đều ở đây cả, nếu trên đây không có chỉ còn lại có ba khả năng: “Anh trai cậu không có hộ khẩu, anh trai cậu không phải họ Trì, anh ta ở quốc gia khác.” Lương Hành Dã nói, “Không cần biết là khả năng nào, trên cơ bản, không có hy vọng tìm được anh ta. ”

Trì Ninh thả con chuột ra, cúi đầu, thất vọng nói: “Tôi hiểu rồi.”

“Là anh ruột của cậu sao?”

Trì Ninh gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Anh họ.”

Lương Hành Dã tự động liên tưởng tới những người anh em họ một năm cũng chẳng thấy mặt nhau được bao nhiêu lần, nói: “Tìm không được thì thôi vậy.”

Không cam lòng thì cũng chẳng còn biện pháp gì cả, Trì Ninh tuyệt vọng “Ừm” một tiếng.

Chuyện Trì Ninh có một người anh họ ở trên bờ khiến Lương Hành Dã vô cùng kinh ngạc. Anh hỏi: “Tất cả người cá đều có thể lên bờ được sao? Có bao nhiêu kẻ ẩn giấu trong loài người?”

“Không đâu, chỉ có tôi và anh trai.”

“Vậy tại sao các cậu có thể rời khỏi biển?” Lương Hành Dã càng ngạc nhiên hơn.

Trì Ninh tránh né ánh mắt của anh, bất giác gảy ngón tay, “Tôi muốn đi tắm.”

Nói xong, cậu vội vàng bước ra khỏi phòng làm việc.

Trì Ninh ngâm mình trong bồn tắm, ngửa đầu ngây ngẩn. Đuôi cá ở thân dưới không ngừng vỗ trên mặt nước, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Cậu lau mặt, xoay người, chống cằm vào thành bồn tắm.

Lương Hành Dã giải thích cho cậu về vai trò và tác dụng của hệ thống an ninh công cộng và hộ khẩu. Nếu Lương Hành Dã đã giúp đỡ nhưng vẫn không tìm được thì dựa vào chính bản thân mình lại càng hy vọng xa vời. Trì Ninh gục đầu xuống, hai tay buông thõng bên ngoài bồn tắm, lơ đễnh nhìn những khe hở trên sàn nhà.

Thật ra lúc ở dưới biển, cậu đã chuẩn bị tốt tinh thần rời xa anh trai. Sau khi anh trai thành người, thời gian duy trì được đuôi cá càng ngày càng ngắn, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày anh ấy không trở lại biển cả được nữa.

Cậu phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới chấp nhận được sự thật này. Khi lên bờ Trì Ninh những tưởng hai người có thể gặp nhau, ai ngờ trời xui đất khiến thế nào cậu cứ xuất hiện ở nhà của Lương Hành Dã.

Sàn nhà nhẵn nhụi bóng loáng còn có thể phản chiếu bóng người, Trì Ninh dùng đầu ngón tay vuốt qua vuốt lại bóng mình, trong lòng trống rỗng.

Cậu nghĩ, tìm người phải từ hai phía. Nếu cậu không tìm được anh trai vậy thì liệu có cách nào để anh trai thấy cậu được không, từ đó có thể đạt được mục đích. Nhưng cậu lại tiếp xúc quá ít với xã hội loài người, ý nghĩ lại chẳng đến đâu cả.

Trì Ninh chìm đắm trong những suy nghĩ mông lung, uể oải suốt mấy ngày liền.

Cậu chỉ có thể tự an ủi bản thân không được nhụt chí. Mối liên hệ giữa các người cá tự nhiên lại chặt chẽ, không bao lâu sau khi cậu lên bờ, nói không chừng sau khi hòa nhập vào xã hội loài người sẽ có bước ngoặt. Mà cứ xem như chỉ có thể dựa vào Lương Hành Dã, cả hai sống nương tựa lẫn nhau cũng không hẳn là chuyện xấu.

Trước khi đi ngủ, Trì Ninh nằm trên giường nhìn Lương Hành Dã không chớp mắt. Lương Hành Dã đang xem tin tức tài chính, nhận thấy ánh mắt chăm chú của Trì Ninh anh quay đầu lại, “Làm sao vậy?”

Trì Ninh đến trước mặt Lương Hành Dã, đôi mắt của cậu dưới ánh đèn vô cùng ướt át, cậu hỏi: “Nếu tôi không muốn quay lại biển, sau này anh cũng sẽ không đưa tôi trở lại đúng không?”

“Cậu không cần làm nũng, tôi nói được sẽ làm được.”

“Tôi có làm nũng đâu,” Trì Ninh cúi người càng lúc càng gần, tò mò nhìn vào màn hình điện thoại của Lương Hành Dã, “Anh đang xem cái gì vậy?”

“Tin tức.”

Trì Ninh cũng lấy điện thoại di động ra chơi một hồi. Lúc cậu muốn đóng giao diện trò chơi lại không biết phải ấn vào đâu. Trên màn hình hiện ra dày đặc chữ là chữ, cậu xem không hiểu, hỏi Lương Hành Dã. Lương Hành Dã thuần thục giúp cậu thoát ra màn hình chính, nhân tiện chỉ cho cậu một số ít các thao tác tương đối phức tạp hơn.

Trì Ninh lắng nghe cẩn thận. Sau khi học xong, trong đầu cậu nảy ra một ý nghĩ. Cậu chống tay lên mặt, vừa nhìn Lương Hành Dã vừa nghĩ ở trong lòng, có nên nói cho anh ấy biết mình muốn học chữ không nhỉ?

Lương Hành Dã giúp cậu tìm anh trai, cậu lại còn muốn học chữ, trong khoảng thời gian ngắn lại muốn đề ra hai yêu cầu liên tiếp làm Trì Ninh vô cùng ái ngại. Cậu không dám nhìn chằm chằm thẳng thừng vào Lương Hành Dã, nhìn một cái lại quay mặt đi, sau đó lại nhìn trộm một cái.

Lương Hành Dã: “Làm sao vậy?”

Trong lòng Trì Ninh rối rắm, nghe thấy tiếng Lương Hành Dã thì giật cả mình, vội vàng chui vào chăn bông: “Không có chuyện gì, tôi muốn ngủ.”

Lương Hành Dã chỉnh đèn sang chế độ đọc sách ban đêm, trong lòng Trì Ninh còn việc lo lắng, nhắm mắt siết chặt ngón tay trong chăn.

Đợi đến khi Lương Hành Dã tắt đèn chuẩn bị ngủ, Trì Ninh mới thu hết can đảm chạm nhẹ vào cánh tay anh: “Lương Hành Dã, tôi có thể học chữ không?”

Lương Hành Dã vừa ngạc nhiên lại cũng không ngạc nhiên lắm. Lần trước mẹ anh đến công ty, đứng trước mặt Trì Ninh chê cậu không có giáo dục còn chẳng bằng cái thứ thất học, lúc ấy Trì Ninh rất không vui.

Anh gật đầu: “Cậu muốn học chữ tất nhiên là có thể rồi, chẳng qua những lời mẹ tôi nói lúc trước, cậu cũng đừng để bụng.”

Trì Ninh sớm đã quên lời nói của Chu Vân: “Vậy ngày mai tôi muốn học ngay lập tức.”

“Tôi phải đến trường học đúng không? Cố Húc nói mọi người đều học ở trường, ngoài việc học chữ, họ có thể học được những thứ khác.” Trì Ninh hỏi, “Trường học như thế nào?”

“Ở đây, những đứa trẻ từ bốn năm tuổi đã bắt đầu học chữ, cậu quá tuổi rồi”, Lương Hành Dã ngừng lại một chút, “Đúng rồi, hiện tại cậu bao nhiêu tuổi?”

“Mười chín tuổi.”

Mới mười chín, ánh mắt Lương Hành Dã điềm nhiên quét qua gương mặt Trì Ninh. Mặt mày sáng ngời, nước da trắng mịn non mềm giống như không có khuyết điểm. Cả cơ thể Trì Ninh tựa như hạt sương sớm đọng lại trên chồi non những ngày đầu xuân.

“Trường học không phải là nơi thích hợp để dạy cậu từ đầu. Tôi sẽ tìm gia sư đến nhà dạy cậu.”

Trì Ninh gật đầu, trong mắt tràn đầy tò mò, “Gia sư là cái gì?”

“Một người có chuyên môn đến nhà để dạy học.”

“Nam hay là nữ? Ngoài dạy tôi học chữ, còn dạy gì nữa không…”

Trong ấn tượng của Lương Hành Dã chỉ có trẻ con mới có nhiều thắc mắc như thế. Anh ít khi tiếp xúc với hai đứa trẻ song sinh của nhà họ Lương, chỉ nhớ lúc thỉnh thoảng trở về trong nhà rất ồn ào.

Khi đó Lương Hành Dã cảm thấy rất phiền hà nhưng giờ phút này anh lại cực kỳ kiên nhẫn: “Ngày mai tôi sẽ nhờ Cố Húc thu xếp cho cậu. Cậu học cơ bản trước còn mấy thứ khác tính sau.”

Khoảng tám giờ tối ngày hôm sau, Cố Húc gửi hồ sơ các ứng viên đã qua sàng lọc đến văn phòng.

Hơn mười tờ sơ yếu lý lịch, có cả nam lẫn nữ, bằng cấp, kinh nghiệm cùng các thông tin cụ thể khác được sắp xếp vô cùng chỉn chu. Lương Hành Dã trải chúng khắp mặt bàn, giới thiệu ngắn gọn thông tin tương ứng với Trì Ninh, hỏi cậu muốn chọn người nào.

Trì Ninh xem qua từng tờ một, chọn lựa ra hai cái, cầm trong tay chần chờ một lúc lâu, đưa đến trước mặt Lương Hành Dã: “Anh cảm thấy trong hai người này, ai sẽ tốt hơn?”

Lương Hành Dã nhìn lướt qua, là một nam và một nữ, không biết có phải ngẫu nhiên hay không mà chỉ số nhan sắc của hai người này lại cao nhất trong đống hồ sơ này. Anh nói: “Tùy cậu thôi, ai cũng thừa sức dạy cậu.”

Trì Ninh lựa chọn xong, Lương Hành Dã nhắc nhở một câu: “Ngày mai quá gấp, ngày mốt hẵng bắt đầu. Cậu có thể nhờ Cố Húc đưa cậu ra ngoài chơi.”

Trì Ninh thấy Lương Hành Dã đang bận đành rời khỏi văn phòng. Những nơi gần đây cậu đã đều đi dạo qua, vốn đã thuộc nằm lòng cho nên chẳng cần Cố Húc dẫn đi, một mình đi xuống lầu.

Đây là đoạn đường phồn hoa nhất của Vân Thành. Vầng trăng như ngọn đèn cong ảm đạm điểm xuyết sau những tòa nhà cao tầng sáng rực như ban ngày khiến cho những vì sao càng chìm nghỉm. Đứng trên mặt đất phóng tầm mắt nhìn xung quanh, đèn màu rực rỡ chạy dọc hai bên đường, nhìn không thấy điểm cuối.

Đám người rộn ràng náo nhiệt, liên tiếp lướt qua dãy tòa nhà lớn, có người đứng dậy khỏi chiếc ghế ven đường lại có người ngồi xuống ngay lập tức. Hai hàng cây bên đường chốc chốc lại rụng xuống một vài chiếc lá rồi lại bị giẫm nát thành từng mảnh nát tươm trong nháy mắt.

Trì Ninh bước vào đám đông, tựa như giọt nước hòa tan trong biển lớn.

Cậu muốn thử thanh toán bằng điện thoại di động cho nên bước đến cửa tiệm bán cơm nắm. Dãy người xếp hàng dài đến cổng, Trì Ninh đứng ở cuối hàng, làm theo các bước Cố Húc đã dạy để tìm mã thanh toán.

Chờ đến lượt mình, Trì Ninh gọi cơm nắm rong biển và tôm tươi rồi đưa điện thoại ra cho nhân viên cửa hàng quét mã.

Thao tác rất đơn giản, Trì Ninh cầm nắm cơm ấm áp đi ra ngoài. Trên màn hình “Ding” một tiếng sau đó hiện ra một thông báo, bên trong xuất hiện một đống chữ viết hỗn loạn cùng một chuỗi số. Những con số này biểu hiện cho số tiền mà cậu có thể tiêu, Trì Ninh đếm một hồi, dài quá.

Cậu đi đường tắt trở về công ty. Lúc đi ngang qua quảng trường nhỏ Trì Ninh nhìn thấy ông lão ôm đàn guitar đang đàn hát. Quảng trường nhỏ nằm trong góc khuất giữa hai tòa nhà, không có nhiều người tụ tập ở đó. Mọi người đứng thành hàng ba hàng năm dưới bậc thang, lặng lẽ lắng nghe giai điệu ngọt ngào.

Trì Ninh bước tới, hơi cách xa đám người một chút. Cậu ngồi xổm dưới bóng râm của bồn hoa, vừa nhấm nháp nắm cơm vừa nhìn lão già tóc bạc.

Lần đầu gặp mặt Trì Ninh đã cảm thấy ông lão trông giống một ông lão người cá trong tộc đàn luôn chăm sóc chu đáo cho cậu và anh trai.

Ông lão người cá đã qua đời được mấy năm. Trì Ninh nhìn ông lão cách đó không xa, ánh mắt toát ra vẻ hoài niệm.

Vừa ăn cơm nắm xong những người đứng dưới bậc thang cũng tản ra, Trì Ninh lại gần bên đó.

Thân hình ông lão gầy gò, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt cực kỳ giống nhưng trong mắt lại không có một tia nhân ái nào. Trì Ninh vẫn nhớ lần trước lúc cậu cho ông ấy nắm cơm lại bị mắng là thằng ranh con cho nên lại dừng bước chân.

Trần Hướng Đông đặt cây đàn xuống, mở nắp bình rượu trắng nhấp một ngụm đỡ khát, sau đó dùng tay áo lau vết rượu dính trên râu, nhìn Trì Ninh từ trên xuống dưới, cười nói: “Nhóc con muốn nghe hát không? Có thể chọn bài, giá không đắt đâu, nghe xong trả tiền.”

Trì Ninh lắc đầu, ngồi xuống bậc thang. Trần Hướng Đông lộ ra vẻ mặt không hài lòng, nhíu chân mày xám trắng, xua tay với cậu: “Ngồi xa ra một chút, đừng cản trở người khác làm ăn.”

Bậc thang không dài, cho dù Trì Ninh ngồi ở chỗ xa nhất trông cũng giống như đang đi cùng Trần Hướng Đông. Có người qua đường đến đặt một bài hát, hỏi có thể để Trì Ninh hát một bài không, Trần Hướng Đông giải thích Trì Ninh chỉ là một người qua đường. Khi được hỏi đến lần thứ ba, Trần Hướng Đông liếc nhìn Trì Ninh.

Sau khi người nọ rời đi, Trần Hướng Đông gọi Trì Ninh: “Nhóc con, lại đây ngồi một chút, ầy đúng đúng đúng, lại gần chút nữa, ngồi bên cạnh ông này.”

Trì Ninh giống như một con mèo nhỏ chiêu tài. Sau khi di chuyển đến bên cạnh Trần Hướng Đông, càng ngày càng có nhiều người tụ tập dưới bậc thang, có nhiều người đặt bài hát, cùng lúc lại có nhiều người quét mã QR quyên góp.

Trì Ninh ngồi yên lặng, nghiêng đầu nhìn Trần Hướng Đông khép hờ đôi mắt lim dim hát hết bài này đến bài khác. Sau khi kết thúc, Trần Hướng Đông điều chỉnh vị trí của cây đàn guitar, cán đàn vô tình đập vào cánh tay Trì Ninh, Trì Ninh lập tức rụt tay lại.

Trần Hướng Đông nhìn Trì Ninh chăm chú. Nước da trắng nõn, đôi mắt tựa như những hòn bi sáng ngời trong suốt, bộ dạng thơ ngây không rành chuyện thế gian. Ăn mặc rất chỉnh tề, lại đi lang thang bên ngoài lúc trời tối, còn ngồi ngơ ngẩn ở bậc thang cả nửa ngày trời, chắc hẳn là nhóc con vừa trốn nhà đi bụi.

So với lúc trước, đêm nay náo nhiệt hơn rất nhiều, vẻ mặt Trần Hướng Đông nhẹ nhàng hiếm thấy, hỏi Trì Ninh, “Không có tiền ăn cơm à?”

Trì Ninh nhìn ông lão mỉm cười: “Ông ơi, cháu có tiền.”

Trần Hướng Đông cũng chẳng quan tâm mấy. Trì Ninh nhìn Trần Hướng Đông lại nhìn cây đàn guitar ông đang ôm trong tay, cố ý bắt chuyện: “Ông ơi, cái này phát ra âm thanh thế nào?”

Trần Hướng Đông tiện tay bấm một điệu.

“Cháu có thể chạm vào nó không?” Trì Ninh hỏi. Trần Hướng Đông bất đắc dĩ gật đầu. Trì Ninh nhẹ nhàng gảy dây đàn guitar, tiếng nhạc theo dây đàn rung động lọt vào tai cậu giống ném một viên đá vào mặt hồ, nổi lên từng gợn sóng.

Trần Hướng Đông ném cho cậu 50 đồng, Trì Ninh hỏi: “Tại sao lại cho cháu tiền?”

“Xem như là thù lao. Ngày mai nhóc có tới nữa không?”

“Có.” Trì Ninh nói.

Đã gần mười một giờ đêm, người đi đường càng ngày càng ít, Trì Ninh chuẩn bị trở lại tìm Lương Hành Dã. Mới vừa vào công ty cậu nhận được tin nhắn của Lương Hành Dã gửi đến.

Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi đi đến chỗ sảnh lớn vắng người, trên mặt có chút ảo não cùng ngượng ngùng, nhỏ giọng như thể oán trách: “Lương Hành Dã, tin nhắn anh gửi là gì thế? Có phải anh quên mất rồi không, tôi bây giờ làm gì biết chữ chứ.”

Một lúc sau, một tin nhắn thoại lại được gửi đến. Trì Ninh bấm vào, giọng cười nặng nề của Lương Hành Dã truyền đến: “Xin lỗi, đột nhiên quên mất. Tôi vừa tan làm, cậu đang ở đâu?”

“Ở sảnh lớn của công ty.”

“Được, ở đó đợi tôi.”

Sau khi đón Trì Ninh, Lương Hành Dã đưa cậu ra ngoài. Tài xế đã đợi ở lối ra, thấy bọn họ tới nhanh chóng mở cửa.

Lương Hành Dã ngồi ở ghế sau, ngửa đầu nới lỏng cà vạt, hỏi Trì Ninh, “Cả đêm cậu đi đâu thế?”

“Ở dưới lầu.” Trì Ninh dựa gần anh: “Ở quảng trường nhỏ có một ông lão trông rất giống ông lão đã chăm sóc tôi trước đây. Tôi đến xem ông ấy chơi guitar, ông ấy còn để tôi chạm vào cây đàn guitar của ông nữa.”

“Nếu cậu muốn học, tôi sẽ mời một giáo viên đến dạy nhạc lý cho cậu.”

Trì Ninh nhìn xuống ngón tay mới nãy vừa gảy dây đàn, nhẹ nhàng giật giật mấy cái, sau đó nói với Lương Hành Dã, “Tôi không muốn giáo viên dạy nhạc lý, tôi muốn đến quảng trường nhỏ mỗi tối. ”

“Được thôi, vừa khéo cậu chỉ cần đi học vào ban ngày.”

Trì Ninh chợt nhớ ra điều gì đó, móc từ trong túi ra một tờ tiền giấy năm mươi đồng: “Ông ấy đưa tiền cho tôi, nói là thù lao. Nhưng trong thẻ anh đưa cho tôi đã có rất nhiều tiền rồi, tôi không dùng được.”

Cậu kể bập bẹ với Lương Hành Dã về chuyện vừa xảy ra, tự động lược bỏ nửa đoạn đầu lúc Trần Hướng Đông bảo cậu ngồi xa ra. Lương Hành Dã nghe xong, nói: “Không sao, cậu có thể xem nó như tiền cậu tự kiếm được. Nếu cậu không lấy có thể sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của ông lão.”

Trì Ninh gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Buổi tối Trì Ninh đi ngủ sớm. Lương Hành Dã làm việc xong trở về phòng ngủ nhìn thấy chăn bông cuộn tròn trong góc. Trì Ninh nằm ngiêng, mặt vùi vào giữa hai chiếc gối, tay chân giang rộng ngang dọc khắp giường.

Lương Hành Dã đẩy cậu sang một bên, thuận tiện đắp lại chăn cho cậu. Trì Ninh rũ mi, gọi: “Lương Hành Dã.”

“Sao vậy?”

Trì Ninh xốc một góc chăn bông lên, xoay người áp vào tường, lầm bầm nói: “Nóng quá.”

Lương Hành Dã tắt đèn. Lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cẳng chân của anh bỗng bị đè xuống, là Trì Ninh gác chân lên. Anh vừa quay đầu lại lập tức thấy khuôn mặt của Trì Ninh gần trong gang tấc. Lương Hành Dã nói: “Trì Ninh, xích qua kia ngủ đi.”

Trì Ninh nửa mê nửa tỉnh, những lời Lương Hành Dã nói cứ văng vẳng bên tai nghe như muỗi kêu, mơ mơ màng màng trả lời “Ừm.”

Lúc Trì Ninh mới vừa được cho phép ngủ trên giường, Lương Hành Dã đã đặt ra giới hạn chỉ được ngủ một phần ba chiếc giường. Tư thế ngủ của Trì Ninh không ngay ngắn cho nên mới phải kiềm chế giữ mình. Hôm trước Lương Hành Dã đã chủ động nói cậu không cần phải ngủ trong góc cho nên Trì Ninh lập tức không e dè nữa.

Lương Hành Dã mắt thấy Trì Ninh “Ừm” một tiếng lại không nói gì nữa, rút chân lại lăn sang một bên ngủ. Một lúc sau, Trì Ninh lại nâng chân lên, lần này trực tiếp gác chân lên bụng dưới của anh.

Góc độ và tư thế này quá mức mờ ám. Cả hai người đều mặc quần áo mỏng, cảm giác cơ thể vô cùng rõ ràng, Lương Hành Dã cứng người.

Cùng Trì Ninh ngủ chung giường vốn là biện pháp tạm thời. Tưởng rằng qua mấy ngày nữa sẽ đưa cậu trở về biển nhưng hiện tại tình hình đã thay đổi, không thích hợp ngủ cùng nhau lâu dài.

Tuy nhiên nhà ở đây chỉ thiết kế một phòng ngủ, việc sửa sang lại rất phiền phức. Trong lòng Lương Hành Dã bắt đầu lựa chọn nơi ở khác đứng tên mình. Sau khi cân nhắc, anh quyết định chuyển đến khu biệt thự cách công ty nửa giờ lái xe.

Chân của Trì Ninh vẫn đáp trên người anh, Lương Hành Dã vươn tay đẩy ra, vừa vặn nắm lấy cổ chân của Trì Ninh. Rất nhỏ, chỉ cần một bàn tay đã có thể nắm gọn.

Một lúc sau Lương Hành Dã mới buông ra, đẩy cẳng chân của Trì Ninh, tay lại chạm đến một nơi trơn trượt giống như tơ lụa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi