EM BÉ THAO THIẾT BA TUỔI RƯỠI RỒI ĐÓ!

Tô Ninh Manh hốt hoảng nhìn bóng người ngồi dậy trên giường, tim cô ta đập thình thịch. Tầm mắt của cô ta nhanh chóng chuyển động, tìm nơi có thể trốn, cô ta không thể bị phát hiện được.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, ánh mắt cô ta lướt qua một chỗ, nhanh nhẹn nằm xuống, lăn vào bên trong, hoàn mỹ lăn vào dưới gầm giường.

Giây tiếp theo Tô Ninh Manh lập tức nghe được bên trên có âm thanh truyền đến.

Chúc Chúc ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt mơ hồ, tầm mắt vẫn không thể rõ ràng: "Haizzz."

Cố Thanh Diên cảm thấy bé mềm mại trong lòng mình không còn, cũng tỉnh lại mở mắt ra, trước mặt có một bóng người nhỏ ngồi ngáp.

Anh cũng ngồi dậy, dùng giọng nói có vẻ hơi buồn ngủ hỏi: "Chúc Chúc, sao em tỉnh vậy? Có chuyện gì sao?"

"Vệ sinh. Chúc Chúc muốn đi vệ sinh."

Cố Thanh Diên nghe được giọng nói non nớt mơ hồ, nhìn đôi mắt díu lại của em gái, sợ bé đi một mình sẽ dễ xảy ra chuyện nên đi cùng em gái.

"Được, anh cả đi cùng em."

"Dạ." Chúc Chúc dùng tay nhỏ xoa xoa đôi mắt vẫn không thể nào mở ra được, nhảy xuống giường, được anh cả kéo đi về phía phòng vệ sinh trong căn phòng này.

Tô Ninh Manh ở dưới gầm giường nghe được những lời đó, hận đến nghiến răng, đứa con nít này thật là đáng ghét, làm hỏng chuyện lớn của cô ta.

Cô ta ở dưới gầm giường không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hai người kia vẫn đang ở trong phòng này.

Qua một lúc.

Tô Ninh Manh ở dưới gầm giường cẩn thận nghe ngóng, xác nhận hai người họ đã trở lại, nằm trên giường và đi ngủ lần nữa.

Cô ta cố gắng hành động hết sức nhẹ nhàng, từng chút, từng chút chui ra khỏi gầm giường. Cô ta bò dậy nhìn hai người nằm trên giường, mắt tối sầm lại, lần này tuyệt đối sẽ không hỏng chuyện giữa đường nữa.

Tô Ninh Manh duỗi tay ra, khẽ chạm vào Cố Thanh Diên, nụ cười trên mặt ngày càng lớn hơn. Cô ta chờ đợi năm giây tiếp xúc kết thúc, nghĩ thầm vận may lần này chắc chắn sẽ rất lớn.

Cô ta âm thầm đếm thời gian, thu tay về kiểm tra hệ thống, muốn biết lần này rốt cuộc hút được bao nhiêu.

Mấy giây sau.

Nụ cười trên mặt cô ta sững lại, thứ cô ta nhận được là bốn chữ "Hệ thống bị lỗi", không hút được chút vận may nào, cô ta không tin thử lại lần nữa.

Tay cô ta khẽ động vào Cố Thanh Diên, chờ năm giây thì thu tay về lần nữa và kiểm tra hệ thống, vẫn nhận được câu trả lời như lần trước.

Tô Ninh Manh: "???"

Đây là hệ thống cùi bắp gì vậy, không phải là bị hỏng rồi chứ?!

Tô Ninh Manh muốn thử lại lần nữa, nhưng thấy Cố Thanh Diên trên giường nhíu mày lại thì lập tức âm thầm hoảng hốt. Nơi này không thích hợp ở lâu, cô ta còn phải để ý đến Cố Thanh Uyển ở bên kia.

Cô ta chỉ đành thu tay lại, bước chân nhẹ nhàng trở lại đường cũ. Trên đường trở về, trong lòng cô ta có vô số nghi ngờ, cô ta nghĩ không ra tại sao hệ thống lại xuất hiện tình huống này.

Tô Ninh Manh lòng mang nghi ngờ, trở lại phòng mình ngủ tạm, cô ta đi đến trước giường, nhẹ nhàng nằm lại trên giường.

"Ninh Manh."

Tô Ninh Manh vừa mới nằm lên giường liền nghe được âm thanh nho nhỏ từ phía sau truyền đến. Cô ta sợ đến mức tóc gáy dựng đứng lên, cả người cứng đờ.

"Ninh Manh, lúc nãy cậu đi đâu vậy?" Cố Thanh Uyển nghi ngờ hỏi.

Khoảng tầm một phút trước, Cố Thanh Uyển xoay người tay đụng vào bên cạnh, trong mơ màng cảm thấy trống rỗng.

Cô mở mắt ra nhìn vị trí trống không, Tô Ninh Manh ngủ bên cạnh cô đã đi đâu rồi.

Cố Thanh Uyển thấy phòng vệ sinh bên trong không sáng đèn, trong lòng có chút nghi ngờ, đã muộn như này Ninh Manh còn đi đâu?!

Cô vừa định đứng dậy đi tìm đối phương thì thấy đối phương đi vào nằm lên giường.

Tô Ninh Manh nghe là giọng của Cố Thanh Uyển, trong lòng bình tĩnh lại, trở mình nhìn cô: "Mình đi vệ sinh."

Cố Thanh Uyển nghe thấy, suy nghĩ một chút: "Trong phòng có phòng vệ sinh mà."

Đôi mắt Tô Ninh Manh đảo mấy vòng: "Mình là sợ ồn ào ảnh hưởng đến cậu ngủ, nên đi ra phòng vệ sinh ở bên ngoài."

"Được rồi, đã muộn rồi. Cậu mau ngủ đi." Cố Thanh Uyển vốn là lo lắng Tô Ninh Manh xảy ra chuyện gì, bây giờ thấy cô ta như vậy, cũng yên lòng.

Tô Ninh Manh nghe Cố Thanh Uyển nói xong, không bao lâu thì nghe được tiếng hít thở đều đều từ người bên cạnh truyền đến.

Cố Thanh Uyển này ngủ nhanh thật đấy.

Tô Ninh Manh nghĩ mãi không ra được vấn đề vừa rồi, cô ta gọi hệ thống trong đầu, bảo nó tra một chút cuối cùng lúc này đã xảy ra chuyện gì.

Hệ thống: "Không thể tra được."

Tô Ninh Manh đợi mấy giây, nhưng lại nhận được bốn chữ này, cô ta càng cảm thấy là do hệ thống này cùi bắp, đến lúc quan trọng thì lại hỏng.

Tay ở hai bên sườn của cô ta nắm chặt lại, vậy cô ta nên làm thế nào mới có thể hút được vận may của Cố Thanh Diên chứ?

Khi Tô Ninh Manh suy nghĩ đến vấn đề này, đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác...

Trước khi cô ta sống lại, cô ta có một hôn lễ thế kỷ được tổ chức ở thành phố A, cách cô dâu chú rể của buổi hôn lễ này gặp nhau giống như tiểu thuyết vậy.

Chú rể là công tử nhà giàu tên "Ân Mạch", cô dâu chỉ là một cô gái bình thường, bọn họ gặp nhau trong một con hẻm nhỏ mờ tối.

Khi đó "Ân Mạch" đang bị ngất trong hẻm nhỏ, cô gái kia cứu anh ta, cô ấy đưa anh ta về nhà chăm sóc, sau đó rất tự nhiên phát triển theo hướng tốt đẹp...

Tô Ninh Manh nhớ xong những cái này, tính thời gian một chút. Chuyện "Ân Mạch" bị ngất sẽ xảy ra vào ngày mai, ngày mai cô ta phải thay cô gái kia đi cứu "Ân Mạch", cô ta phải trở thành người thượng lưu.

Tô Ninh Manh cười trộm, trên mặt mang theo nụ cười đi vào giấc ngủ.

...

Hôm sau, những tia nắng đầu tiên chiếu lên mặt đất, mang ánh sáng đến cho cả thế giới.

Chúc Chúc mở mắt ra, chớp chớp mấy cái, để cho tầm mắt rõ ràng chút thì nhanh chóng nhìn sang bên cạnh.

Bé thấy anh cả còn đang nằm bên cạnh, trên người cũng không bốc lên khói đen thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh cả không sao, vậy là quá tốt rồi.

Chúc Chúc dùng tay nhỏ vỗ vỗ vào ngực mình, trong lòng cũng thả lỏng, lúc này trong đầu lại vang lên âm thanh của hệ thống.

"Ký chủ, tin tốt đây. Bây giờ là hoạt động ngắn hạn."

Chúc Chúc có chút không hiểu hệ thống nói có ý gì, bé nhớ đến đồ xấu xa kia: "Thống thống, có đồ gì làm cho đồ xấu xa kia không được tốt không?"

Một giây sau, hệ thống bày ra hết toàn bộ đồ nó tìm thấy được.

Chúc Chúc nhìn có rất nhiều đồ: "Thống thống, Chúc Chúc muốn những thứ này, toàn bộ dùng cho đồ xấu xa."

Hệ thống nghe vậy nói: "Ký chủ, bây giờ bạn chỉ có một điểm có thể sử dụng được, vật phẩm phù hợp điều kiện có thể mua được chỉ có một."

"Thống thống, vậy thì cái đó là được." Chúc Chúc vừa nghe chỉ có một cái có thể dùng, miệng nhỏ chu lên cảm thấy quá ít.

"Ting, ký chủ đã mua thành công 'Bướm nói thật', trừ 1 điểm, số điểm còn lại của ký chủ là 0."

"Ký chủ, ‘Bướm nói thật’ có thể làm cho người sử dụng khi nói dối sẽ phát ra mùi hôi thối, thời gian kéo dài 24h." Hệ thống giải thích.

Chúc Chúc nghe hệ thống nói như vậy, gật gật đầu nhỏ.

Bé mở to mắt nhìn, trong tay nhỏ của bé xuất hiện một con bướm, toàn thân nó lấp lánh ánh sáng: "Bướm nhỏ, bạn đi tìm đồ xấu xa kia đi."

Giây kế tiếp, con bướm bay ra ngoài căn phòng.

Chúc Chúc thấy vậy vui vẻ ngồi dậy, thân hình bé nhỏ động đậy.

Lông mi Cố Thanh Diên khẽ động, anh chậm rãi mở mắt ra, thấy trước mặt có bóng dáng bé nhỏ ngồi ở đó nhìn về phía cửa phòng.

Anh tò mò nhìn theo tầm mắt em gái, muốn biết bé đang nhìn cái gì mà mê mẩn như vậy nhưng nơi đó chỉ có cánh cửa khép hờ, không có gì đặc biệt cả.

"Chúc Chúc, em đang nhìn gì vậy? Nếu đã tỉnh rồi thì nên dậy thôi."

"Anh cả, chào buổi sáng. Chúc Chúc đi rửa mặt đây." Chúc Chúc cảm nhận được bàn tay ấm áp đặt trên đầu mình, cười hì hì một tiếng, đồng thời xuống giường đi rửa mặt.

Cố Thanh Diên nhìn em gái nhỏ bước chân thật nhanh rời đi, trên mặt anh lộ ra nụ cười dịu dàng. Mỗi sáng có thể thấy được bé đáng yêu, tâm tình vô cùng tốt.

...

Chúc Chúc rửa mặt xong xuống dưới lầu, bé đi theo bên người anh cả đang ở dưới bếp. Đến giờ bé còn chưa thấy đồ xấu xa kia nhưng bé phải bảo vệ anh cả trước đã.

Cố Thanh Diên thấy bé đáng yêu bên người, anh đi đâu, bé đáng yêu đều đi theo đến đó: "Chúc Chúc ơi, bữa sáng còn phải một lúc nữa mới có, hay là em ra ngoài chờ một chút trước."

"Không chịu. Chúc Chúc phải bảo vệ anh cả."

Cố Thanh Diên nghe lời không đầu không đuôi của em gái, cảm thấy còn rất đáng yêu, anh muốn thử bảo em gái ra phòng bếp, đợi bữa sáng ở bên ngoài.

Nhưng anh nhìn ánh mắt nghiêm túc kia của em gái, một bộ thề không đi, anh cầm ghế để cho em gái ngồi, như vậy thì có thể thoải mái ở cùng một chỗ với anh.

Chúc Chúc trèo lên ghế, như này bé có thể nhìn anh cả, bảo vệ anh cả không bị đồ xấu xa bắt đi.

Cố Thanh Diên lại làm nhiều thêm một phần bữa sáng, phần này dành cho bạn của em gái lớn, để bạn của em gái ăn bữa sáng xong mới về thì cũng lịch sự hơn.

Cố Thanh Uyển dẫn theo Tô Ninh Manh đi đến phòng ăn, thấy trên bàn đã có bữa sáng phong phú, cô bảo Tô Ninh Manh đừng khách khí ngồi xuống cùng ăn sáng.

Chúc Chúc nhìn thấy đồ xấu xa kia lại đến, người nhỏ nhỏ đến gần anh cả hơn chút, không cho đồ xấu xa bất cứ cơ hội nào.

Tô Ninh Manh chú ý đến tầm mắt của đứa nhỏ, thoáng bĩu môi, càng ngày càng cảm thấy đứa con nít đó rất chướng mắt, cứ làm hỏng chuyện tốt của cô ta.

Cô ta tăng nhanh tốc độ ăn sáng, còn phải đi chuẩn bị một chút để đi dụ dỗ Ân Mạch. Sau khi cô ta ăn sáng xong, nói cảm ơn bọn họ thì rời khỏi nơi này.

Chúc Chúc thấy đồ xấu xa kia cuối cùng cũng đi rồi, lúc này mới yên tâm mà nghiêm túc ăn bữa sáng mỹ vị, lúc này trong đầu lại vang lên âm thanh của hệ thống.

"Ting."

"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ 4, cộng 2 điểm."

"Số điểm có thể sử dụng của ký chủ là 2 điểm."

Chúc Chúc nghe xong âm thanh của hệ thống, tâm tình vui vẻ đung đưa hai chân ngắn, cảm thấy bữa sáng này càng ngon hơn.

...

Một lúc sau.

Cố Thanh Uyển thấy em gái ăn sáng xong, bảo em gái nghỉ ngơi, trong đầu suy nghĩ hay là dẫn bé đi chơi.

"Chị hai, khi nào chúng ta ra ngoài chơi?" Chúc Chúc biết lát nữa được ra ngoài chơi, tỏ ra rất hưng phấn

Cố Thanh Uyển nói mấy câu với anh cả chuẩn bị đến công ty và em ba ở nhà rồi nắm tay nhỏ của em gái, dẫn bé đến công viên thiếu nhi.

...

Cố Thanh Uyển dẫn em gái đáng yêu chơi một buổi sáng ở công viên thiếu nhi.

Đến giờ cơm trưa, em gái rất đúng giờ nói đói bụng, Cố Thanh Uyển liền dẫn em gái đến nhà ăn ở gần đó.

"Cái này, cái này, còn có cái này, cái kia cũng muốn..."

Chúc Chúc ngồi trên ghế, tay cầm cái gọi là menu, ngón tay nho nhỏ chỉ chỉ nội dung bên trên.

Cố Thanh Uyển nghe em gái gọi nhiều như vậy, cười nói: "Chúc Chúc, nhiều như vậy bụng nhỏ của em có đựng hết không?"

Chúc Chúc tự tin vỗ vỗ bụng nhỏ: "Chị hai, bụng nhỏ của Chúc Chúc có thể chứa được rất rất rất nhiều."

Cố Thanh Uyển cười nhìn em gái đáng yêu, bảo phụ vụ đổi những món đó thành phần ăn trẻ em, đồng thời cô cũng gọi đồ ăn mình muốn.

Thấy nhân viên phục vụ rời đi, cô và em gái kiên nhẫn chờ đợi.

Tốc độ lên món ở nơi này nổi tiếng là nhanh, cảm giác không qua mấy phút, trên bàn đã xếp đầy món ngon.

"Oa!"

Chúc Chúc nhìn đồ ăn ngon trên bàn, hai mắt sáng lên, vùi đầu vào ăn: "Ưm, ngon ngon, chị hai cũng ăn đi."

"Được." Cố Thanh Uyển gắp đồ ăn cho em gái, cô nhìn hai má phồng lên của em gái, khẽ cười rồi từ từ ăn.

Đột nhiên, bên cạnh có một giọng nói kích động vang lên: "Đây, đây chính là Thao Thiết nhỏ trong lòng tôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi