EM BÉ THAO THIẾT BA TUỔI RƯỠI RỒI ĐÓ!

Buổi chiều.

Chúc Chúc biết chị hai sắp đến một nơi gọi là phòng thu âm để ca hát.

Bé tích cực giơ tay nhỏ lên, bày tỏ mong muốn đi cùng, bé thích nghe chị hát.

Cố Thanh Uyển giải thích với người bạn ở phòng thu kia một chút, rồi mới đồng ý để em gái đi cùng cô.

Cô đeo khẩu trang và nắm chặt tay nhỏ của bé, rời nhà để đến phòng thu âm.

...

Xe nhanh chóng đến nơi.

Cố Thanh Uyển dắt em gái xuống xe: "Chúc Chúc nghe nè, bên trong có nhiều bạn tốt của chị hai lắm đó. Nếu em cảm thấy ngại thì có thể đứng sau lưng chị hai nha."

"Chúc Chúc không có ngại đâu." Chúc Chúc tự tin ngẩng đầu nhỏ lên.

"Ừm, Chúc Chúc giỏi nhất." Cố Thanh Uyển mỉm cười: "Chúng ta vào nhé."

"Dạ."

Chúc Chúc gật gật đầu nhỏ và đi bên cạnh chị hai vào trong.

"Ồ! Dễ thương quá đi! Thanh Uyển, đây chính là em gái mà bạn thường kể ha."

Chúc Chúc nhìn chị có mái tóc ngắn đang chạy tới, tư thế chạy của chỉ khiến bé nhớ đến khủng long lớn mà bé thấy trên tivi, làm bé sợ tới lập tức trốn sau lưng chị hai.

Cố Thanh Uyển nhìn thấy phản ứng dễ thương của em gái, dường như bé đã quên đi câu nói "Không có ngại" mình nói trước đó.

Cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ đầu em gái, nhìn người chạy tới trước mặt: "Lâm Dao quá kích động rồi đấy, chậm lại tí nào."

Lâm Dao đến và nắm tay của Cố Thanh Uyển: "Mình chỉ là phấn khích tí thôi. Hôm nay may mắn có thể gặp em gái bảo bối của bạn, bé quá dễ thương."

Cô nhìn vào đứa bé ngại ngùng trốn sau lưng Cố Thanh Uyển: "Em gái nhỏ, em tên gì? Chị tên là Lâm Dao, em có thể gọi chị là chị Lâm."

Chúc Chúc ngẩng đầu nhỏ nhìn chị hai, sau đó nhìn vào người lạ đứng trước mặt, bé tự động viên mình cố lên rồi bước ra một bước: "Chào chị Lâm, em tên là Chúc Chúc."

"Chúc Chúc? Chòi oyyy! Cả tên cũng đáng yêu thế."

Lâm Dao cúi người và giơ tay: "Chào Chúc Chúc nhé."

Chúc Chúc nhìn vào bàn tay được giơ ra trước mặt bé, bé hơi do dự rồi chìa tay nắm lấy: "Chào chị Lâm ạ."

"A a! Bàn tay này mềm mại quá, bóp quá sướng rồi." Lâm Dao dùng cả hai bàn tay để nắm lấy tay của bé và vuốt vuốt. Cô cảm nhận được tay nhỏ đầy thịt mềm mại non nớt, cô yêu cái tay này rồi, vĩnh viễn cũng không muốn buông ra.

"Chị hai, chị hai ơi!"

Chúc Chúc thấy Lâm Dao thay đổi rất nhanh, bé cảm thấy hơi sợ hãi, vội vàng rút lại tay nhỏ của mình, ôm chặt chân của chị hai.

Cố Thanh Uyển xoa đầu nhỏ của em gái, an ủi bé nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, cô cúi xuống ôm bé, để bé nằm sấp trên vai cô và đưa tay vỗ nhẹ lưng của bé

"Không có gì đâu, Chúc Chúc đừng sợ. Chị Lâm là người rất tốt, chị ấy rất thích em đó."

Khuôn mặt mũm mĩm của Chúc Chúc chôn trong lòng của chị hai, bé không quên giữ hai bàn tay nhỏ của mình, rụt vào trước ngực mình, đem hai tay giấu kín, bé co người lại như một cục bột nhỏ vậy.

Lâm Dao cảm thấy mình quá kích động nên làm Chúc Chúc sợ hãi. Cô lấy một que kẹo mút từ túi ra và đưa cho bé: "Chúc Chúc nè, chị Lâm cho em kẹo mút ngon nha. Em đừng sợ mà, chị Lâm không phải là người xấu đâu."

Khi Chúc Chúc nghe có đồ ngon, đầu bé bỗng ngẩng lên, nhìn thấy thứ đẹp mắt được gọi là kẹo mút, bé nhìn thẳng vào cây kẹo, bây giờ bé muốn ăn thử xem kẹo mút này có vị gì.

Đôi mắt lớn của bé chớp chớp mấy cái, thể hiện sự thèm ăn của mình: "Chị hai ơi, Chúc Chúc có thể ăn sao?"

Cố Thanh Uyển nhìn vào đôi mắt đó thì hiểu ngay ý tứ bên trong, gật đầu với em gái: "Được nha, em nhớ phải cảm ơn chị Lâm đó."

Chúc Chúc nhận cây kẹo và nói bằng giọng trẻ con trong trẻo: "Cảm ơn chị Lâm ạ."

Lâm Dao bị giọng nói dễ thương kia làm cho trái tim muốn tan chảy: "Chúc Chúc thật ngoan, chị cũng có hơi quá trớn, cho em cây kẹo mút này nà."

Bàn tay nhỏ của Chúc Chúc lấy cây kẹo, mở bao bì một cách nhanh chóng, sau đó cho kẹo vào miệng nhỏ, đôi mắt lớn của bé tỏa sáng: "Ngon, ngon quá, ngọt quá đi."

Bàn tay Lâm Dao đang run rẩy vì kích động, giờ cô rất muốn giơ tay ra để bóp nhẹ vào khuôn mặt mũm mĩm, trắng nõn nà của Chúc Chúc.

Tay cô giương được một nửa thì ngừng lại, cô tự nhủ phải kiềm chế, không thể dọa sợ bé con đáng yêu này nữa.

Cố Thanh Uyển ôm em gái vào trong, vừa đi vừa nói chuyện với Lâm Dao về việc thu âm lần này.

Khi họ đến cửa phòng thu, cô nhẹ nhàng đặt em gái xuống: "Chúc Chúc ngoan, chị hai sẽ vào bên trong thu âm, em ở lại với chị Lâm được không em?"

"Chúc Chúc không thể vào cùng chị hai sao?"

Cố Thanh Uyển nghe câu hỏi của em gái, nhìn thấy bé nghiêng đầu ngốc ngốc đáng yêu, kiềm chế ý muốn đồng ý, chỉ có thể lắc đầu tiếc nuối: "Xin lỗi em nha, không thể đưa em vào."

"Nhưng, nhưng, Chúc Chúc không muốn rời xa chị hai, oa oa... Có phải chị hai không cần Chúc Chúc nữa không, oa oa..."

Cố Thanh Uyển nhìn lông mày của em gái nhíu lại, cái miệng nhỏ hơi mở ra, đôi mắt bé đã lấp lánh ánh nước, dường như có thể oà khóc bất kỳ lúc nào.

Cô nhanh chóng cúi xuống, nhẹ nhàng an ủi: "Bé ngốc, sao chị có thể không cần Chúc Chúc chứ. Em là báu vật lớn nhất của chị hai mà. Chị hai vào trong hát, hát xong là ra ngoài với Chúc Chúc liền. Em ngoan ngoãn ở bên cạnh chị Lâm được không?"

Chúc Chúc hơi hít mũi nhỏ, nhìn vào ánh mắt của chị hai, ôm chị hai một cái, cằm nhỏ đặt trên vai của chị.

Bé biết mình phải nghe lời, không được gây phiền toái cho chị hai: "Chị hai, Chúc Chúc sẽ nghe lời chờ chị."

"Ừ, Chúc Chúc thật ngoan."

Cố Thanh Uyển xoa nhẹ đầu bé, đứng dậy nhìn về phía Lâm Dao, mỉm cười nói: "Lâm Dao, phiền bạn chăm sóc Chúc Chúc nhé."

"Cái gì mà phiền với không phiền, giữa chúng ta còn nói phiền phức gì chứ. Mình siêu thích Chúc Chúc, bạn yên tâm đi, mình sẽ chăm sóc bé thật tốt."

Lâm Dao nói và đi gần lại: "Chúc Chúc ơi, chỗ chị có nhiều đồ ăn ngon lắm, chị sẽ cho em hết, đi theo chị Lâm nào."

Chúc Chúc nhìn chị hai chuẩn bị rời đi, vẫy tay và nhìn chị hai đi vào một căn phòng khác.

"Chúc Chúc nè, chị hai của em sắp bắt đầu hát rồi, chị Lâm đưa em đến phòng kia nhé."

Lâm Dao nắm tay nhỏ của Chúc Chúc, dắt bé đi vào phòng có màn hình giám sát ở hậu trường để bé có thể nhìn thấy chị hai của mình.

Chúc Chúc bước chân ngắn đi theo Lâm Dao vào một căn phòng, trong đó còn có các chị gái khác.

"Mọi người qua đây đi, đây là Chúc Chúc, em gái của Cố Thanh Uyển nè." Lâm Dao dắt Chúc Chúc đến đây, mở miệng giới thiệu bé với những người chị em tốt của cô ấy ở bên trong.

"Ôi, dễ thương quá!"

"Bé cưng mau đến chỗ chị nè, chị cho em đồ chơi xinh đẹp."

"Em gái nhỏ nhìn mềm mại quá, muốn ôm trong ngực, vĩnh viễn không buông ra."

...

Chúc Chúc nhìn vào ba chị gái trước mặt, chớp mắt một chút rồi vẫy tay nhỏ: "Em chào các chị ạ."

"A a a! Dễ thương quá! Trời ơi!"

Chúc Chúc nghe mình vừa nói xong thì ba chị gái lại hò reo, bé liền núp sau lưng Lâm Dao, nhô đầu nhỏ ra quan sát ba chị gái này.

Lâm Dao nhìn ba người vừa thấy bé cưng đã không rời đi nỗi thì bảo họ nhanh chóng đi vào phòng thu, Cố Thanh Uyển đã sẵn sàng rồi.

Ba người nhìn ngắm Chúc Chúc đáng yêu thêm một chút, không nỡ đến phòng thu âm để đi chỉnh sửa thiết bị.

Lâm Dao nhìn ba người đi xa, ở đây lập tức trở nên yên tĩnh hơn nhiều: "Chúc Chúc ơi, em ngồi ở đây này, trên màn hình sẽ phát hình ảnh chị hai của em đang hát đó. Em cũng có thể nhìn thấy chị mình, với lại, nếu em muốn gì thì nói với chị Lâm nha, đừng ngại đó."

Chúc Chúc bò lên ghế ngồi, nhìn thấy chị hai trên tivi, tay nhỏ chỉ ngay vào đó.

"Chị hai, chị hai lên tivi rồi, lợi hại quá đi!"

Lâm Dao nhìn Chúc Chúc hưng phấn, nghĩ rằng trẻ con thích ăn vặt nên cô lấy ra một đống đồ ăn vặt từ tủ bên cạnh, đặt lên bàn: "Chúc Chúc muốn ăn gì thì tự mình lấy nhé."

Cô ngồi bên cạnh Chúc Chúc, lấy một bịch bánh, vừa ăn vừa nhìn.

Chúc Chúc nhìn vào đống đồ ăn vặt trước mặt mà mắt phát sáng, tay nhỏ của bé cầm lấy một gói, mở ra và bắt đầu ăn: "Ưm ~ ngon, ngon, chị Lâm thật tốt."

"Ở đây còn có rất nhiều, em ăn thoải mái nha."

Lâm Dao nhìn hai bên quai hàm của Chúc Chúc phồng lên, dễ thương như một con hamster nhỏ, trẻ con quả nhiên thích ăn.

Đôi mắt to của Chúc Chúc nhìn về phía trước, thấy chị hai bắt đầu hát, tiếng hát dễ nghe truyền ra: "Waa! Chị hai hát hay quá. Chúc Chúc thích nghe chị hai hát nhất."

Lâm Dao nhìn vào người trên màn hình, mỉm cười, cô lập tức đắm chìm vào âm thanh như được thiên sứ ban cho đó.

Chúc Chúc đặt đồ ăn xuống, hai tay chống cằm nọng thịt của mình, nhìn chăm chú chị hai bên trong tivi. Bé nhắm mắt lại và dùng tâm cảm nhận, hai chân ngắn chậm rãi đung đưa theo nhịp điệu.

...

Thời gian bất giác trôi qua.

Sau khi Cố Thanh Uyển thu âm xong, thấy ba người chị em tốt đứng ở bên ngoài, đều giơ ngón cái lên khen ngợi cô, khi cô rời phòng thu, đột nhiên bị họ ôm thật mạnh.

"Thanh Uyển hát hay quá đi."

"Mình không thể nào thoát ra khỏi tiếng hát của bạn được, giọng hát bạn quá trong trẻo và linh động, quả thực quá êm tai."

"Thanh Uyển à, bạn là thiên thần giáng trần phải không? Hay là kiếp trước bạn là người cá? Giọng hát thật sự quá hay."

...

Cố Thanh Uyển hơi xấu hổ nhìn họ, thấy họ muốn bắt đầu công việc tiếp theo nên cô không làm phiền họ nữa.

Cô rời khỏi đó, đi đến phòng của em gái, mở cửa và bước vào, thấy trước mặt bé có một đống đồ ăn vặt, cái đầu nhỏ của bé đã chui vào trong đó.

Trước đó, Chúc Chúc nghe giọng ca của chị, nằm úp và nhắm mắt cảm thấy rất thoải mái, bé vẫn đang chìm vào trong tiếng hát của chị hai nên không hay biết chị đã đến đây.

"Chúc Chúc."

Cố Thanh Uyển gọi em gái một tiếng, thấy không có phản ứng, cô tiến lại gần: "Không lẽ đã ngủ rồi?"

Lâm Dao nhìn Cố Thanh Uyển, nói nhỏ vài lời tán thưởng cô rồi hỏi cô có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ăn chút gì đó hay không.

Cố Thanh Uyển lắc đầu tỏ ý không cần, cô tiếp tục tiến lại gần em gái.

Chúc Chúc cảm nhận được một luồng nhiệt, mắt to chậm rãi mở ra, sau khi nháy mắt vài cái, dần dần nhìn lên, thấy khuôn mặt quen thuộc thì lông mày nhíu lại rồi lập tức vui mừng nói: "A! Là chị hai, chị đã đến rồi. Chúc Chúc nhớ chị hai quá à."

Bé nói rồi chui đầu vào lòng chị dụi dụi.

Cố Thanh Uyển thấy em gái nhắm mắt, nằm sấp ở đó, chắc là bé ngủ mất rồi. Cô nói nhỏ với Lâm Dao là sẽ đưa em gái về trước, không ngờ sau khi cô ôm lấy em gái có mùi sữa thơm thì em bé trong lòng mở mắt.

"Chúc Chúc nè, chị đã xong rồi, em ở đây có ngoan ngoãn không?"

"Có ạ, Chúc Chúc rất ngoan." Chúc Chúc trả lời ngay lập tức.

Lâm Dao đưa cho Chúc Chúc vài bịch đồ ăn vặt: "Đúng vậy, Chúc Chúc rất ngoan, đây là phần thưởng cho bé ngoan nha."

"Cảm ơn chị Lâm." Chúc Chúc nhìn đồ ăn vặt trong lòng.

Cố Thanh Uyển nhẹ nhàng đặt em gái xuống rồi nói vài câu với Lâm Dao: "Các bạn làm việc vất vả rồi, mình đưa Chúc Chúc về trước nhé."

"Không vất vả đâu, bạn khách sáo với mình vậy làm gì, lần sau gặp nhé."

Lâm Dao nói rồi lại vẫy tay chào Chúc Chúc: "Tạm biệt Chúc Chúc, sau này thường đến chơi nha. Chị Lâm sẽ chuẩn bị cho em thật nhiều đồ ngon."

"Dạ, tạm biệt chị Lâm."

Chúc Chúc nhìn chị Lâm nói, dùng tay nhỏ còn trống để nắm tay chị hai.

"Tạm biệt."

Cố Thanh Uyển nói rồi đeo khẩu trang lên, dắt em gái ra khỏi đó.

Lâm Dao nhìn theo họ ra ngoài, duỗi người một cái, cô phải bắt đầu làm việc thôi.

...

Buổi tối, mặt trăng lặng lẽ treo trên ngọn cây.

Chúc Chúc nằm trên giường của mình, nhìn lên trần nhà, nắm chặt con thỏ bông trong lòng. Bé đã lăn trên giường mấy vòng rồi nhưng hoàn toàn không thể ngủ được.

"Thỏ nhỏ ơi, Chúc Chúc kể chuyện xưa cho bạn nghe được không?"

Bé trở mình nhìn con thỏ bông trong vòng tay, bắt đầu kể lại những câu chuyện xưa mà bé nhớ.

"Chúc Chúc, sao em vẫn chưa ngủ?"

Cố Thanh Diên nghĩ đến xem thử em gái có đang ngủ không, anh nhẹ nhàng mở cửa vào phòng, thấy em gái ôm con thỏ bông đang nói chuyện với nó.

"Anh cả ơi, Chúc Chúc đang kể chuyện xưa cho thỏ nhỏ nghe."

Cố Thanh Diên tiến lại gần giường, nhìn vào đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã không còn sớm nữa.

Anh giúp em gái chỉnh lại chăn, anh vừa chỉnh vừa nói: "Chúc Chúc à, giờ này phải đi ngủ rồi, không ngủ sớm mai sẽ dậy không nổi, Chúc Chúc sẽ không ăn sáng được đâu."

Chúc Chúc nghe anh nói không thể ăn sáng thì vội vã nhắm mắt lại, tăng tốc độ nói chuyện: "Anh cả, Chúc Chúc cảm thấy buồn ngủ rồi, chúc anh ngủ ngon nha."

Bé nói xong phát ra tiếng ngáy “khò khè”, muốn làm bản thân trông giống như đang ngủ say.

Cố Thanh Diên nhịn không cười, không đâm thủng diễn xuất "vụng về" của em gái, phối hợp nói theo bé: "Chúc Chúc ngủ nhanh quá ta, vậy anh cả đi nha. Chúc em ngủ ngon."

Anh bước ra cửa phòng nhưng khi tới cửa anh cũng không ra ngoài mà chỉ mở cửa rồi đóng lại.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Cố Thanh Diên, chỉ qua vài giây đồng hồ, anh thấy em gái trên giường từ từ ngẩng đầu nhỏ lên và mở mắt quan sát xung quanh.

"Chúc Chúc, không ngoan nha."

"Hì hì~ Anh cả, anh chưa đi à."

Chúc Chúc nghe tiếng đóng cửa rồi mới mở mắt ra, quan sát một chút thì nhìn thấy anh cả vẫn ở trong phòng, bé cảm thấy hơi bất ngờ, khi biết mình đã bị phát hiện, bé liền cười vài tiếng.

Cố Thanh Diên hỏi: "Sao muộn rồi mà Chúc Chúc còn chưa ngủ vậy? Hay em có tâm sự gì hả? Cứ nói với anh cả nha."

Chúc Chúc thành thật mở miệng: "Không có gì."

"Vậy nhanh đi ngủ đi em, ngủ trễ sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, sức khỏe không tốt thì sẽ không đẹp đâu."

Chúc Chúc nghe anh cả nói sẽ không đẹp thì sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại: "Anh cả ơi, Chúc Chúc đã ngủ rồi, những gì trước đó chỉ là em nói mớ thôi, buồn ngủ quá à, em đi ngủ đây."

Cố Thanh Diên đứng ở đó, im lặng đợi vài phút, xích lại gần nghe thấy tiếng thở đều của em gái, biết rằng bé đã thật sự ngủ.

Anh cúi xuống và đắp kín chăn hơi tuột xuống cho em gái, sau đó rón rén rời khỏi phòng.

...

Ngày hôm sau, giữa trưa.

Chúc Chúc ngồi vào vị trí của mình ở phòng ăn, thấy anh ba ngoan ngoãn ăn cơm, bé yên tâm thu hồi ánh mắt rồi nhìn vào các món ăn đủ màu sắc trong dĩa của mình, chúng đều ngoan ngoãn đợi trong mỗi ô.

Bé cầm hai que gỗ, gọi là "đũa", cố gắng gắp các món trong dĩa.

Trước đây, Chúc Chúc thường dùng nĩa nhỏ để ăn, chỉ cần chọc một cái là được, nhưng bây giờ bé gặp một số khó khăn khi dùng "đũa" này.

Chúc Chúc dùng đũa đuổi theo một viên thịt thơm phức, bé đang đuổi theo viên thịt này, nó lăn được vài vòng trong dĩa rồi, nhưng bé không thể gắp ăn được.

Bé bỏ cuộc, tức giận nói: "Thịt viên viên đừng chạy nữa mà, phải ngoan ngoãn nghe lời Chúc Chúc chớ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi