EM BÉ THAO THIẾT BA TUỔI RƯỠI RỒI ĐÓ!

Chúc Chúc và hệ thống nói mấy câu rồi bé chú ý đến ba mẹ đang nằm trên giường bệnh.

Bé nhớ là trong balo nhỏ của mình có quà bé chuẩn bị cho ba mẹ, đó là cầu vồng mà bé nhờ anh cả dạy mình xếp.

Từ sau hôm mưa đó....

Chúc Chúc liền biết cầu vồng có thể mang lại may mắn, bé muốn mang may mắn cho ba mẹ nên dùng giấy có màu sắc cầu vồng xếp thành chiếc cầu vồng giấy.

"Ba mẹ ơi, đây là cầu vồng mà Chúc Chúc gấp cho ba mẹ nè, nó sẽ mang đến may mắn cho ba mẹ đó."

Chúc Chúc vừa nói vừa đặt hai chiếc cầu vồng đã xếp xong ở trong tay vào cạnh gối của ba và mẹ, rồi nhắm mắt cầu nguyện cho ba mẹ.

Mây cầu vồng ơi, Chúc Chúc hi vọng ba mẹ có thể nhanh chóng khỏe lại và đi chơi cùng bọn mình.

Chúc Chúc cầu nguyện xong thì mở mắt nhìn ba mẹ trên giường bệnh rồi bé đi đến giữa hai giường kể chuyện cho ba mẹ nghe.

Thời gian sau đó, trong phòng bệnh vang lên tiếng nói non nớt ngọng nghịu của trẻ con.

...

Chúc Chúc về đến nhà, không kịp chờ đợi mà muốn đưa "Nước phục hồi" cho anh ba luôn.

Bé nói chuyện với hệ thống trong đầu, trong nháy mắt, trên tay nhỏ của bé xuất hiện một chiếc bình nhỏ màu trắng.

Hệ thống lại nói lần nữa cách sử dụng: "Ký chủ, cách sử dụng của 'Nước phục hồi' này giống như 'Nước linh tuyền' lần trước đó. Lần này có thể sẽ có chút khó khăn."

"Thống thống yên tâm, chuyện này Chúc Chúc rất rành." Chúc Chúc rất tự tin vừa nói vừa vỗ vỗ ngực nhỏ của mình.

Hệ thống: "..." Cảm giác lạ lạ, có chỗ nào sai sai ấy nhỉ?

"Chúc Chúc ơi, nơi đó có nước đậu xanh đã nấu xong, em muốn uống thì tự đến lấy nha."

Cố Thanh Uyển bưng một chén nước đậu xanh, định đưa đến cho em ba đang ở trong phòng.

Chúc Chúc thấy chị hai đi ngang qua, nhanh chóng gọi cô lại: "Chị hai, chị hai ơi."

Cố Thanh Uyển nghe được giọng nói, dừng lại: "Hả? Chúc Chúc có chuyện gì sao?"

"Chị hai, để Chúc Chúc đưa cho. Chúc Chúc muốn đưa nó cho anh ba, có được không ạ?"

Cố Thanh Uyển nhìn em gái đáng yêu nghiêng đầu nhìn mình, sao cô có thể từ chối yêu cầu của bé đáng yêu này chứ.

Cô khom người đưa chén đựng không quá nhiều nước đậu xanh vào tay của em gái: "Chúc Chúc cầm chắc nhé."

"Dạ chị, chị yên tâm đi. Chúc Chúc nhất định sẽ rất rất cẩn thận."

Chúc Chúc bưng chén một cách cẩn thận, không rời mắt khỏi chén nước đậu xanh một giấy nào, bé bước từng bước từng bước nhỏ về phía phòng của anh ba.

Trên đường bé đi đã đổ “Nước phục hồi” vào trong chén nước đậu xanh trong tay.

Đến trước cửa phòng của anh ba, Chúc Chúc nhìn cửa phòng hơi hé hé ra một chút, bên trong truyền đến âm thanh dễ nghe mà bé chưa từng nghe thấy.

"Anh ba à? Chúc Chúc vào nha."

Cố Thanh Diệu đang ngồi trên ghế, nghe tiếng em gái truyền đến liền đặt ghi ta trong tay qua một bên, cảm thấy hơi phiền mà đứng dậy.

Cậu thấy em gái bước vào, tay bưng một chén nước đậu xanh, cậu tiến lại gần bé, duỗi tay muốn đỡ lấy chén, cậu định sau khi cầm lấy chén thì đuổi em gái ra ngoài luôn.

Nhưng mà, Cố Thanh Diệu nhìn thấy em gái không biết bị làm sao mà lại lướt qua cậu, đi thẳng về phía bàn, không chút khách khí đặt chén lên bàn, sau đó kéo ghế ngồi lên.

Chúc Chúc làm một loạt động tác này một cách liền mạch, bé ngồi trên ghế, vỗ vỗ bàn: "Anh ba, Chúc Chúc bưng nước đậu xanh đến cho anh nè, không hề đổ ra ngoài chút nào, có phải Chúc Chúc rất giỏi không?"

Bé biết anh ba sẽ không trả lời mình nên tự nói tiếp: "Anh ba mau uống đi. Chúc Chúc đợi anh uống xong đó."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái ngoắc ngoắc tay bảo cậu mau qua uống, giơ tay xoa xoa trán, vì để quỷ nhỏ phiền phức này nhanh chóng rời đi, cậu không thể không uống hết chén nước đậu xanh.

Cậu đến đó, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, kéo chén nước đậu xanh lại gần mình chút, cầm thìa chuẩn bị uống.

Lúc này, có một ánh mắt nhìn sang làm cho cậu không thể tiếp tục được.

Chúc Chúc chống hai tay vào hai bên má phúng phính, đôi mắt to không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm về một hướng, bé muốn đích thân nhìn thấy anh ba uống hết chén nước đậu xanh này.

"Anh ba mau uống đi, không cần ngại nha."

Bé nhìn cánh tay cầm thìa của anh ba giơ lên hồi lâu nhưng không động đậy, bé cho là anh mình ngại nên cổ vũ để ảnh không phải ngại ngùng.

Cố Thanh Diệu nhìn em gái như không việc gì, không ý thức được vấn đề nằm ở đâu, tay cầm chén hơi nghiêng người một chút, tránh đi ánh mắt nhìn chằm chằm của em gái, bắt đầu uống cạn chén nước đậu xanh.

Vừa uống một miếng nước đậu xanh, mắt cậu liền sáng lên, hình như nước đậu xanh này không giống mấy lần trước nhưng không giống ở chỗ nào thì cậu lại không thể nói rõ được.

Cậu cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, cả người thoải mái hơn nhiều, nhất là vị trí cổ họng, giống như được thứ gì đó dịu dàng mềm mại bao bọc, cậu không ghét cảm giác này.

Chẳng bao lâu, Cố Thanh Diệu đã uống hết chén nước đậu xanh này. Cậu đặt chén không trong tay xuống, định mang chén không này đi, nhân tiện cũng mang em gái đi luôn.

Cậu nghiêng đầu nhìn em gái gục lên bàn ngủ, khuôn mặt phúng phính thịt gối lên cánh tay, má phúng phính kia bị ép lên, làm cho người ta muốn véo một cái.

Cánh tay duỗi ra định gọi em gái dậy của Cố Thanh Diệu dừng lại, cậu nhìn bộ dáng ngủ yên tĩnh kia, trong lòng bất giác mềm mại hơn.

Quỷ nhỏ phiền phức này thật là, chỗ nào lúc nào cũng có thể ngủ được.

Cố Thanh Diệu nghĩ nghĩ bất đắc dĩ nhún nhún vai, tạm thời không quan tâm quỷ nhỏ phiền phức này là được rồi.

Lúc trước cậu cũng đã luyện ghi ta được khá lâu rồi, bây giờ vừa lúc yên tĩnh, cậu cầm bản vẽ cùng bút vẽ, muốn vẽ một bức phác họa nhanh chóng đơn giản.

Ánh mắt Cố Thanh Diệu nhìn xung quanh, trong đầu thì nghĩ nên vẽ cái gì mới được?

Bỗng nhiên, ánh mắt của cậu dừng lại, khóa vào một hướng, hiện ra rất nhiều suy nghĩ muốn vẽ, nếu không vẽ cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Trong tròng mắt màu nhạt của Cố Thanh Diệu tràn đầy hình ảnh đang ngủ an yên của một người, động tác tay cậu không ngừng nghỉ và trên tờ giấy trắng như tuyết dần dần hiện ra hình dáng cơ bản.

...

Chúc Chúc từ trong giấc mộng tỉnh lại, giơ bàn tay nhỏ xoa xoa đôi mắt mông lung, cả người nhìn có chút mơ màng.

"A? Anh ba đang làm gì vậy?"

Cố Thanh Diệu nghe được giọng nói mơ màng non nớt, biết em gái tỉnh, cậu buông bức phác họa trong tay xuống, theo thói quen úp bức phác họa trong tay xuống.

Chân mày cậu hơi giương lên, nhìn về phía em gái vẫn chưa tỉnh táo, đứng dậy muốn dẫn bé ra ngoài.

"A! Anh ba, đây là Chúc Chúc sao? Phải không? Phải không?"

Chúc Chúc thấy trên bàn có tấm bản nhỏ, khi tỉnh lại còn thấy anh ba cầm trên tay, cả người bé dựa về phía trước, duỗi tay tò mò cầm tấm bản nhỏ kia lên.

Bé thấy đằng sau tấm bản có một tờ giấy, bên trên tờ giấy có người màu đen trắng rất giống bé, đôi mắt to tròn lại nhìn mấy cái, lập tức hưng phấn dùng tay chỉ: "Đây là Chúc Chúc sao?"

Cánh tay muốn dắt em gái đi của Cố Thanh Diệu bỗng dưng trống rỗng, cậu không thể ngờ được thân hình nhỏ bé của em gái bỗng nhiên đổi hướng.

Cậu thấy bức phác họa của mình bị em gái phát hiện, thấy bộ dáng vui vẻ của bé, đôi mắt to tròn của bé sáng bừng lên mang đến cảm giác như có trăm triệu vì sao bên trong đôi mắt ấy.

Chúc Chúc nhìn mình trên tờ giấy, thấy anh ba gật đầu thì bé càng thêm vui vẻ: "Oa! Anh ba giỏi quá, có thể vẽ được Chúc Chúc đang ngủ luôn nè."

"Anh ba có thể tặng cho Chúc Chúc bức tranh này không?"

Bé càng nhìn càng thích bức tranh này, hơn nữa nó còn là tranh mà anh ba tự tay vẽ, điều này làm cho bé vừa thích vừa thêm trân quý bức tranh hơn.

Cố Thanh Diệu nhìn ánh mắt em gái nhìn về bức tranh kia, cảm giác bé không phải đang nhìn bức tranh bình thường mà là nhìn thấy đồ vật độc nhất vô nhị trên thế gian này.

Cậu suy nghĩ một chút, đưa tay rút lấy tấm bản vẽ trên tay em gái.

Chúc Chúc thấy tay mình trống không thì lập tức ủ rũ, miệng nhỏ mím chặt, đôi mắt to tròn long lanh nhìn xuống dưới đất, tay nhỏ bất an mà siết chặt vạt áo của mình.

Anh ba còn chưa thích Chúc Chúc.

Chúc Chúc hít hít cái mũi hơi chua xót, tầm mắt trở nên mơ hồ, bây giờ bé rất khó chịu, khó chịu đến muốn khóc.

Lúc này, trong tầm mắt mơ hồ của bé bỗng xuất hiện một vật thể màu đen trắng, bé lập tức ngẩng đầu, nhìn bức tranh trước mặt.

Bé còn chưa chắc chắn hỏi: "Anh tặng cho Chúc Chúc sao?"

Lúc đó Cố Thanh Diệu chỉ muốn lấy tấm bản vẽ về rồi đưa bức tranh kẹp trên đó đến trước mặt em gái đang gục đầu thôi.

Cậu sẽ không để cho quỷ phiền phức khóc đâu, nếu như mà khóc thì còn phiền phức hơn.

Hai tay nhỏ của Chúc Chúc nhận lấy bức tranh, trên mặt bé lập tức hiện ra nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn anh ba, anh ba tốt với Chúc Chúc quá đi."

Cố Thanh Diệu nhìn nụ cười đáng yêu của em gái, hơi đỏ mặt. Cậu lập tức quay đầu dời tầm mắt đi, cậu mới không thừa nhận rằng mình đã bị độ đáng yêu của em gái đánh gục đâu.

Chúc Chúc nhìn bức tranh trong tay, thầm nghĩ, bé phải cho anh cả và chị hai xem bức tranh này, để anh chị ấy biết anh ba tốt với Chúc Chúc như thế nào.

"Anh cả ơi, chị hai ơi, anh chị mau ra xem này! Anh ba vẽ Chúc Chúc xinh đẹp nè..."

Cố Thanh Diệu nhìn em gái đột nhiên vừa chạy ra ngoài vừa hô to thì cúi đầu đỡ trán lắc đầu một cái, lộ ra vẻ bất lực vô cùng.

Sau đó, cậu ngồi xuống, suy nghĩ không bằng vẽ thêm một bức nữa, để cảm xúc của mình bình tĩnh lại.

Cố Thanh Diệu cầm tờ giấy mới kẹp lên bản vẽ, ngón tay trỏ thon dài cầm bút phác họa, ánh mắt liếc nhìn thấy chậu cây nhỏ trên cửa sổ, bắt đầu vẽ nó.

Cậu vẽ được một chút thì thấy không đúng, hình vẽ trên giấy càng ngày càng giống tư thế khi em gái ngủ kia.

Này là gì vậy trời?!

Cố Thanh Diệu lắc lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn chậu cây nhỏ kia, vẽ lại một lần nữa, dần dần dáng vẻ em gái lúc ngủ lại hiện ra trên giấy.

Bây giờ trong đầu cậu toàn là dáng ngủ của em gái, dù cậu muốn xóa thế nào cũng không được. Cậu cúi đầu nhìn hình dáng cơ bản đã phác họa ra tờ giấy rồi nghĩ nghĩ vẫn là thôi đi, vẽ em gái cũng không phải chuyện gì to tát.

Uy lực của quỷ nhỏ phiền phức này thật không nhỏ.

Cố Thanh Diệu nhập tâm vào việc vẽ vời, khuôn mặt an tĩnh đáng yêu khi ngủ em gái trên giấy dần dần hiện rõ làm cho người ta có cảm giác năm tháng yên bình.

...

Hôm sau.

"Anh cả, anh cả, có thể dẫn Chúc Chúc đi cùng không?"

Chúc Chúc ăn sáng xong thì đến bên cửa lớn, đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh cả chuẩn bị đến công ty.

Cố Thanh Diên cúi đầu nhìn em gái, lòng anh đã mềm nhũn trước đôi mắt long lanh nhìn mình chăm chú kia rồi.

Anh xem lịch trình ngày hôm nay, không quá nhiều thời gian rảnh rỗi nhưng dẫn em gái đi cũng được.

"Được."

"Yeah, anh cả tốt quá." Chúc Chúc lập tức vui vẻ.

Cố Thanh Diên tạm biệt em hai và em ba ở nhà thì nắm lấy cánh tay mềm mại của em gái, dẫn bé ra ngoài.

Chúc Chúc nhảy chân sáo đi theo anh ba đến trước xe, thấy cửa mở xe thì trèo lên, hai chân ngắn đạp đạp mấy cái đưa người mình lên ngồi ổn.

Cố Thanh Diên thấy em gái ngồi an ổn thì đến ghế lái, khởi động xe rồi lái đi.

Đôi mắt to tròn của Chúc Chúc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, quan sát những đồ vật kỳ kỳ quái quái.

Cố Thanh Diên nhìn thấy tòa cao ốc trước mặt: "Chúng ta đến nơi rồi nè Chúc Chúc."

"Oaaaaa!"

Chúc Chúc nhìn ngoài cửa sổ có một tòa nhà rất cao, bé nhìn chưa hết thì xe đã chạy qua mất rồi.

Cố Thanh Diên lái xe về phía bãi đỗ xe, sau khi dừng xe, sửa lại cà vạt, sau đó mở cửa xe đi sang bên cạnh ôm em gái xuống.

"Anh cả, chỗ này tối tối, anh cả làm việc ở đây à."

Chúc Chúc dùng từ bé vừa mới học được nói, đôi mắt nhìn những chiếc xe xung quanh: "Anh cả, anh ở đây trông xe sao?"

"Không phải."

Cố Thanh Diên dắt em gái đi đến thang máy: "Anh cả làm việc ở bên trên."

Chúc Chúc lại nhìn thấy "cái hộp to" kia, thì ra không chỉ là một "cái hộp to".

Cố Thanh Diên dắt em gái vào trong thang máy, ấn nút tầng đi thẳng lên phòng làm việc của anh.

Anh nhìn con số hiển thị tầng thay đổi liên tục, khi nghe thấy một tiếng "Ting", cửa thang máy mở ra: "Chúc Chúc, đi thôi."

"Dạ, đi thôi."

Chúc Chúc tự giác nắm tay anh cả, đi ra khỏi "cái hộp to" kia, đôi mắt long lanh nhìn chỗ này, cảm thấy nơi này thật yên tĩnh nha.

"Anh cả ơi, chỗ này yên tĩnh quá. Có một mình anh cả làm việc ở đây thôi sao?"

Cố Thanh Diên nghe thấy câu hỏi của em gái: "Không phải, còn có rất nhiều người làm việc với anh cả, chỉ là chỗ làm việc của họ ở tầng dưới mà thôi."

Chúc Chúc nghe thấy còn có rất nhiều người là hai tay bắt đầu khua lên: "Anh cả, rất nhiều là nhiều như thế này sao? Hay là như thế này?"

Cố Thanh Diên nhìn em gái khua chân múa tay, sau còn vung cánh tay ra rộng nhất có thể, mỉm cười: "Chúc Chúc, em làm vậy là vẫn chưa đủ đâu, là nhiều đến mức không thể miêu tả được."

"Anh cả giỏi quá đi!"

Chúc Chúc nghe anh cả nói có rất nhiều người, đôi mắt to tròn sáng bừng lên, bên trong tràn đầy sùng bái.

Cố Thanh Diên bị em gái nhìn chằm chằm bằng ánh mắt này đến nỗi có chút ngại ngùng, anh nắm tay em gái, đi về phía phòng làm việc.

Chú Chúc vào một căn phòng rất lớn, bên trong có một chiếc bàn rất to, còn có sofa mềm mại, bé lập tức vui vẻ nhào lên trên sofa, bé cảm thấy như mình hơi nẩy lên một chút nữa đó.

"Thoải mái quá à."

Ánh mắt Cố Thanh Diên dịu dàng nhìn em gái đang lăn lộn trên sofa, anh đi đến bàn làm việc ngồi xuống, anh sửa sang lại một chồng văn kiện được đưa đến bên bàn trước.

Chúc Chúc đi đến trước một cái kính lớn, hai tay chống má, cả người bò trên mặt kính, nhìn rất nhiều xe và người ở bên dưới rất rất nhỏ ở bên dưới.

"Anh cả mau đến xem này, bọn họ đều biến nhỏ rồi, như này có phải Chúc Chúc đã to lớn hơn rồi không?"

Cố Thanh Diên ngồi trên ghế xoay người qua, nhìn em gái bò trên cửa sổ sát đất đầy kinh ngạc: "Chúc Chúc không to lớn hơn đâu, bọn họ cũng không biến nhỏ đi mà là em ở trên chỗ cao nhìn xuống cho nên nhìn mọi người mới nhỏ như vậy."

Chúc Chúc nghiêng đầu cái hiểu cái không mà gật đầu mấy cái nhưng nhanh chóng bị những vật khác thu hút. Bé thấy trên bàn có một cái thuyền nhỏ bằng gỗ, bé thử chạm tay vào đó một chút, chiếc thuyền nhỏ đó sẽ lắc lư mấy cái.

Cố Thanh Diên bắt đầu đọc văn kiện, để em gái thoải mái chơi, chỉ cần chú ý an toàn là được.

"Cốc... Cốc... Cốc..."

"Mời vào." Cố Thanh Diên nghe thấy tiếng gõ cửa nên lên tiếng.

Ngay sau đó cửa mở ra, một người thanh niên từ bên ngoài đi vào.

Trợ lý Lý ôm một đống văn kiện đến đưa cho vị tổng giám đốc mới nhậm chức không lâu này.

Anh ta cũng đã nghe sơ sơ về chuyện của nhà họ Cố, từ sau những chuyện kia, sản nghiệp nhà họ Cố cũng rơi vào tay Cố Thanh Diên mới vừa thi đại học xong không lâu.

Giai đoạn trước công ty rất khó khăn, thậm chí còn phải đối mặt với nguy cơ phá sản, trợ lý Lý tận mắt chứng kiến Cố Thanh Diên từng chút từng chút chống đỡ công ty này.

"Cố tổng, văn kiện đặt ở đây hết rồi."

"Được."

Cố Thanh Diên gật đầu đáp, tiếp tục xem văn kiện.

Chúc Chúc nhìn chồng đồ xếp trên bàn anh cả kia, tò mò duỗi tay nhỏ ra, cầm lấy một cái mở ra, bên trong toàn là những thứ bé xem không hiểu.

"Oa! Mấy cái này là gì vậy?"

Trợ lý Lý nhìn bé gái đáng yêu nói: "Đây là chữ viết đấy em gái nhỏ."

Chúc Chúc nghiêng đầu nhìn người nói chuyện kia: "Chú, anh cả biết hết những cái này sao?"

Chú? Mình nhìn trông già vậy sao? Bộ mình già lắm hả?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi