Chúc Chúc há miệng ra trước mảnh gỗ, bé muốn cắn đi những chỗ sai để biến nó thành đúng.
"Ngao ~"
Chúc Chúc cắn mạnh xuống và cảm thấy lạ lạ: "Ớ?"
Bé nhìn kỹ lại nơi bé cắn xuống, thì ra là tay của anh cả, bé nhanh chóng thò tay nhỏ của mình xoa xoa vị trí đã bị bé cắn.
"Anh cả, có đau không ạ? Chúc Chúc sẽ xoa xoa cho anh. Chúc Chúc, không, không phải..."
"Không sao, không đau."
Cố Thanh Diên dịu dàng cười một cái, đưa tay xoa xoa đầu em gái để bé không phải lo lắng, anh không có chuyện gì.
Chúc Chúc cầm tay kia của anh cả, xem đi xem lại không thấy có gì trên đó, cơ thể nhỏ xíu lập tức thả lỏng.
Anh cả không sao thì thật là tốt.
Bé vẫn không yên tâm, cố gắng thổi thổi vào chỗ đó mấy lần.
Cố Thanh Diên hỏi bất ngờ: "Sao Chúc Chúc lại muốn cắn nó?"
"Vì nó là kem ốc quế dâu tây mà."
Cố Thanh Diên hơi nhíu mày: "Chúc Chúc à, nó là đồ làm bằng gỗ, không phải kem ốc quế dâu tây thật đâu."
"Dạ, Chúc Chúc biết mà." Chúc Chúc gật đầu nhỏ.
Cố Thanh Diên tiếp tục hỏi: "Vậy nếu Chúc Chúc biết rồi thì tại sao vẫn muốn cắn?"
Sau khi Chúc Chúc nghe được câu hỏi: "Vì nó là kem ốc quế dâu tây ạ."
Cố Thanh Diên nghe em gái trả lời như vậy thì cảm thấy nên nhanh chóng kết thúc chủ đề này được rồi, hỏi cũng không ra trò trống gì.
"Chúc Chúc đưa cây kem ốc quế dâu tây cho anh cả đi."
"Dạ."
Chúc Chúc ngoan ngoãn đặt mảnh gỗ đó vào tay anh cả.
Cố Thanh Diên nhìn vào mảnh gỗ trong tay một chút thì phát hiện ra vấn đề, anh ấy lấy công cụ để điều chỉnh: "Chúc Chúc, em nhìn kỹ nha."
"Dạ."
Toàn bộ cơ thể nhỏ của Chúc Chúc nằm sấp xuống, mắt to dán vào tay anh: "Ồ ~ thì ra là như vậy, phải khoét ra như thế này, khoét ra."
"Được rồi, em tiếp tục làm xem."
Cố Thanh Diên đưa "kem ốc quế dâu tây" đã chỉnh sửa xong đặt lên tay em gái, để bé có thể tiếp tục.
"Anh cả thật lợi hại."
Chúc Chúc nhìn vào "kem ốc quế dâu tây" trong tay mình, rồi nhìn lại vào anh cả, mắt bé đầy sự sùng bái, bé muốn làm nghiêm túc hơn nữa.
Cố Thanh Diên quay đầu nhìn em gái đầy năng lượng, anh tiếp tục tập trung vào công việc của mình.
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ, ngồi trước bàn làm việc vô cùng chăm chỉ làm việc, cảnh tượng đầy yên bình và đẹp đẽ.
...
"Xong rồi, 'kem ốc quế dâu tây' của Chúc Chúc đã xong!"
Chúc Chúc dùng tay nhỏ nâng cây "kem ốc quế dâu tây" và háo hức đưa nó đến trước mặt anh cả: "Anh cả, mau nhìn nè. Chúc Chúc đã làm xong rồi nè."
"Ừm, làm rất tốt." Cố Thanh Diên nhìn qua và lập tức khen ngợi.
Nghe lời khen của anh cả, Chúc Chúc cười vui vẻ: "Chúc Chúc sẽ mang nó cho chị hai và anh ba xem."
Bé nói xong thì nhảy xuống ghế, chạy đi tìm anh chị mình, bé rất muốn cho họ xem ngay.
Chúc Chúc trừ việc nhận được lời khen từ chị hai thì còn nhận được một điều bất ngờ hơn nữa, đó là phần thưởng xoa đầu từ anh ba.
Bé đưa "kem ốc quế dâu tây" cho cả nhà xem nhưng ba mẹ lại không thể thấy được, bé nghĩ đến điều này nên gọi Thống Thống.
"Thống Thống ơi, làm thế nào để ba mẹ Chúc Chúc có thể về nhà?"
Hệ thống xuất hiện và trả lời: "Ký chủ chỉ cần mua các vật phẩm tương ứng bằng điểm của mình thì ba mẹ của ký chủ mới có thể tỉnh dậy về nhà."
"Vậy ba mẹ Chúc Chúc cần bao nhiêu điểm?"
Hệ thống nghe và bắt đầu tính toán: "Ký chủ nè, một người cần 4 điểm, hai người cần tổng cộng 8 điểm, nhưng xét thấy ký chủ biểu hiện xuất sắc nên tôi sẽ giảm giá cho ký chủ. Ký chủ chỉ cần 6 điểm cho hai người. Hiện tại ký chủ có 4 điểm."
Chúc Chúc bắt đầu đếm đầu ngón tay tính toán một tý: "Vậy còn thiếu 2 điểm. Thống Thống mau cho Chúc Chúc nhiệm vụ đi. Chúc Chúc muốn nhanh chóng đưa ba mẹ về nhà."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Ký chủ, nhiệm vụ không phải do tôi tự đưa ra mà là cần được kích hoạt."
Sau khi hệ thống nói xong, biết rằng ký chủ không hiểu nên nó đơn giản giải thích cho bé.
"Chúc Chúc hiểu rồi, lại cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thôi."
Sau vài lời nói với Thống Thống, Chúc Chúc lại đi tìm anh cả, bé vẫn muốn làm thêm các tượng gỗ xinh đẹp khác.
...
Buổi chiều đến rất nhanh.
"Đing đong, đing đong..."
Sau khi ăn trưa xong, Chúc Chúc đang ôm gối ngồi trên ghế sofa xem ti vi, trong đầu vang lên âm thanh của Thống Thống.
"Ting."
"Ký chủ ơi, nhiệm vụ phụ đã mở."
"Nhiệm vụ phụ 10: Làm cho bạn của ký chủ cảm thấy vui vẻ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cộng 2 điểm."
Khi nghe nhiệm vụ, thân hình nhỏ bé lập tức ngồi thẳng người.
"Chúc Chúc ơi, Hữu Hữu sang chơi với em nè."
Cố Thanh Diên nghe tiếng chuông cửa nên đi mở cửa, nhìn thấy Hữu Hữu ở ngoài cửa thì anh nói với em gái trong nhà, sau đó bảo Hữu Hữu vào nhà.
"Làm, làm, phiền rồi ạ."
Hữu Hữu lễ phép chào hỏi rồi cởi giày đi vào trong.
Chúc Chúc nhìn Hữu Hữu đến, vui mừng nhảy khỏi ghế sofa chạy đến gần Hữu Hữu, kéo lấy tay nhỏ của Hữu Hữu: "Hữu Hữu, nhanh lên, bạn xem phim hoạt hình với Chúc Chúc nha."
Bé kéo Hữu Hữu ngồi lên sofa: "Hữu Hữu, bạn thích xem bộ phim hoạt hình này không?"
"Thích." Hữu Hữu gật đầu nhỏ.
Cố Thanh Diên nhìn hai đứa nhỏ, ngoan ngoãn cùng nhau xem phim hoạt hình ở phòng khách, anh bưng tới một ít quà vặt và bảo Hữu Hữu không cần ngại.
Sau khi đã làm xong mọi thứ, anh ngồi lên sofa đọc sách, yên lặng ở bên cạnh hai bé.
"Hữu Hữu, bạn đến chơi làm Chúc Chúc rất vui. Chúc Chúc cho bạn cái điều khiển nè, bạn muốn xem gì thì tự mở nha, Chúc Chúc sẽ xem cùng bạn."
Chúc Chúc đưa điều khiển cho Hữu Hữu, cảm thấy cậu nhóc quá căng thẳng nên muốn cậu ấy thả lỏng một chút.
"Thích, thích cái này." Hữu Hữu không đổi kênh, cậu bé biết Chúc Chúc thích xem cái này cậu nên cũng thích xem bộ phim hoạt hình này.
Chúc Chúc và Hữu Hữu cùng nhau xem vài tập phim hoạt hình, một tiếng rột vang lên từ chiếc bụng đói.
"Ùng ục..."
Khi bé nghe thấy âm thanh này thì lắng tai nghe xem nó từ đâu đến, phát hiện ra đó là âm thanh truyền ra từ bụng nhỏ của mình, bé ngượng ngùng mỉm cười.
"Bụng nhỏ, bạn phải nghe lời, phải ngoan ngoãn, biết chưa?"
Chỉ sau khi Chúc Chúc vừa dứt lời được một giây thì tiếng bụng kêu lại vang lên.
"Chúc Chúc, đói, thì, ăn,..."
Khi Hữu Hữu nghe tiếng đó, cậu định bảo bé ăn đồ ăn vặt trên bàn trà nhưng khi cậu nhìn thì thấy trên bàn trà chỉ còn lại một cái dĩa trống không, cậu không biết Chúc Chúc đã ăn hết khi nào.
Cố Thanh Diên nghe được tiếng "ùng ục", anh đặt cuốn sách trong tay sang một bên, đứng dậy nhìn về hai đứa trẻ trên ghế sofa: "Chúc Chúc và Hữu Hữu có muốn ăn bánh pancake (*) không?"
(*) Bánh pancake
undefined
"Bánh pancake? Là bánh gì vậy ạ?" Chúc Chúc nghiêng đầu nhỏ, không hiểu hỏi.
Cố Thanh Diên suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúc Chúc chỉ cần biết là bánh pancake là một món ngon là được."
"Wow! Món ngon là ăn ngon." Chúc Chúc ngay lập tức lên tinh thần: "Chúc Chúc cũng muốn làm cái bánh pancake đó."
Trong suy nghĩ của bé, việc tự làm một chiếc bánh ngon cho Hữu Hữu sẽ khiến cậu ấy vui vẻ, bé cảm thấy ăn ngon có thể làm cho người ta hạnh phúc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cố Thanh Diên nghĩ về các bước làm bánh pancake cũng không phải quá khó, để em gái làm thử cũng không có vấn đề gì: "Được nha."
"Hữu Hữu có muốn làm chung với Chúc Chúc không?"
Chúc Chúc lại nghĩ tới ăn ngon sẽ khiến mọi người vui vẻ hơn, bé mời Hữu Hữu cùng làm món ngon.
"Muốn." Hữu Hữu không do dự mà đồng ý ngay lập tức.
Cố Thanh Diên dẫn hai đứa trẻ đi vào nhà bếp, mặc tạp dề và rửa sạch tay cho bọn nhỏ.
Anh đem tất cả các nguyên liệu cần thiết lên bàn bếp, bảo hai đứa trẻ khoan động tay vào, chờ anh chuẩn bị đầy đủ rồi hẳn làm.
Cố Thanh Diên đập trứng vào tô, thêm một đường trắng và muối, rồi dùng cây đánh trứng bắt đầu trộn.
Chúc Chúc tròn mắt nhìn động tác của anh cả, trong mắt tràn ngập tò mò: "Anh cả, anh đang làm gì thế?"
"Anh đang đánh trứng gà, bước này rất quan trọng nhất, những phần sau thì dễ hơn."
Sau khi nghe thấy thế, Chúc Chúc liên tưởng ngay đến việc đánh bóng rổ, bé vẫy tay như đang tung bóng rổ: "Anh cả, tại sao đánh trứng không giống như đánh bóng rổ?"
Cố Thanh Diên nhìn bé con ngốc nghếch, cảm thấy câu hỏi này khá thú vị: "Chúc Chúc à, trứng và bóng rổ là hai thứ khác nhau. Nếu trứng được đập giống như bóng rổ thì sẽ không thể ăn được đâu."
"Chúc Chúc hiểu rồi." Chúc Chúc chăm chú nghe anh cả nói, gật gù đầu nhỏ tỏ vẻ bé đã hiểu.
Bé không làm phiền anh cả nữa, bé với Hữu Hữu đứng bên cạnh đi xem những thứ trên bàn: "Hữu Hữu, cái trắng trắng kia là cái gì vậy? Bạn biết không?"
Hữu Hữu nghiêng đầu nhìn bột màu trắng, cậu nghĩ đó là bột mì: "Chúc Chúc, cái này, cái này, có vẻ như là... bột mì."
Chúc Chúc hỏi: "Hữu Hữu, bột mì là cái gì?"
Hữu Hữu suy nghĩ một chút trả lời: "Bột, mì, Hữu Hữu là... có vẻ như là, là thứ, được... mài, mài ra từ... từ một loại gì đó."
Chúc Chúc thấy Hữu Hữu cũng không rõ lắm, bé nghĩ nếu có vấn đề gì thì cứ tìm anh cả nên bé bưng tô bột màu trắng đưa tới gần anh cả.
"Anh cả ơi, anh có biết, cái bột màu trắng có tên bột mì này là thứ gì không?"
Cố Thanh Diên đang đánh trứng, nghe thấy câu hỏi của em gái liền đặt mọi thứ trong tay xuống: "Bột mì chủ yếu được làm từ lúa mì và lúa mạch, xay thành bột và gia công xử lý một chút là thành bột mì mà chúng ta sử dụng."
Chúc Chúc dùng tay nhỏ cầm lên một ít bột mì, đưa gần mũi nhỏ của mình ngửi ngửi, muốn biết bột mì có mùi gì, bé chỉ ngửi một tí đã cảm thấy mũi nhỏ hơi ngứa ngáy.
Bé há miệng nhỏ, mắt to híp lại, cơ thể nhỏ nhắn giật giật, luôn cảm thấy mũi nhỏ không thoải mái, muốn đem cái khó chịu trong mũi hỉ ra.
Cố Thanh Diên thấy em gái như vậy, biết chắc tiếp theo sẽ xảy ra điều gì, anh nhanh chóng nói: "Chúc Chúc, em phải nhịn xuống, đừng hắt xì vào lúc này, cố nhịn thêm một chút nữa là được."
Anh đưa tay dịu dàng từng chút từng chút lấy đi chén bột mì trong tay em gái, anh không muốn làm mạnh tay, em gái có thể không thể nhịn được.
"A~ A, Át ~ xì..."
Cố Thanh Diên vừa mới lấy đi tô bột mì từ tay em gái, mắt thấy sắp thành công rồi.
Lúc này một giọng con nít "Át xì" vang lên, đồng thời, mặt Cố Thanh Diên còn nghênh đón một cái đến "ôm" từ bột mì.
"Phù ~ khụ khụ..."
Cố Thanh Diên không cần nghĩ cũng biết mặt mình chắc chắn đã trắng bệch, anh không khỏi khụ khụ vài tiếng.
"Ha ha ha... nấc ~ ha ha ha..."
Sau khi Chúc Chúc hắt hơi, mũi nhỏ đã thoải mái hơn nhiều, bé nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của anh cả thì cười tới mức nấc lên.
"Chúc Chúc, hít, hít tiếp nào."
Tiếng của Hữu Hữu vang lên bên tai của Chúc Chúc.