EM CHỈ CÓ THỂ THÍCH ANH

Từ Tử Sung tắm rồi thay quần áo, chuẩn bị cùng Hạ Mộng Ngư đi về, nhưng lúc ra khỏi phòng thay đồ, cậu chợt nhìn thấy Hạ Mộng Ngư đang bị vây quanh bởi cả đám người của trung tâm. Cậu nhíu mày, bước vội tới, lại gần thì mới biết là Hạ Mộng Ngư đang thêm cả loạt tài khoản weixin.

Mọi người đang chờ xung quanh Hạ Mộng Ngư, trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ vui sướng.

Hạ Mộng Ngư giơ mã QR trong máy ra để mọi người quét mã của cô.

“Làm phiền các anh rồi.”

Hạ Mộng Ngư cười rõ ngọt ngào, giọng điệu cực kỳ nhỏ nhẹ.

“Sau này còn phải nhờ các anh chăm sóc Từ Tử Sung nhà em nhiều ạ.”

Từ Tử Sung cạn lời, cậu cần người khác chăm sóc lúc nào chứ. Con thỏ tinh này lại giở trò quỷ quái gì đây?

“Cậu ấy có động tĩnh gì là phải báo cho em biết ngay đấy nhé!… Bị thương này, tâm trạng không tốt này, hoặc là không ăn no này… Đúng rồi, nhất là nếu có cô nào đến tìm cậu ấy, nhất định, nhất định phải gọi cho em ngay đấy!”

Rốt cuộc Từ Tử Sung cũng không nghe nổi nữa, cậu khẽ ho một tiếng rồi đi về phía Hạ Mộng Ngư. Đến lúc này, mọi người mới hỉ hả tản đi.

Thấy Từ Tử Sung đến, Hạ Mộng Ngư không hề cảm thấy xấu hổ, mà còn sung sướng giơ di động ra với cậu rồi nói: “Mình vừa kết bạn với đám anh em ở đây, cậu không để ý chứ?”

Để ý có tác dụng sao?

Từ Tử Sung bất đắc dĩ thở dài.

“Rốt cuộc cậu add bao nhiều người đấy?”, Từ Tử Sung cau mày hỏi.

Hạ Mộng Ngư đếm đếm rồi cười tủm tỉm đáp: “Mười người thôi chứ mấy.”

“Cậu là tú bà đấy hả?”

“Đúng đấy!”, Hạ Mộng Ngư giơ tay ra trước mặt Từ Tử Sung, năm ngón tay nắm lại, cô híp mắt nói: “Trong trường có mình trông chừng rồi, còn có cả Phạm Tiểu Kiều với Từ Tang bày mưu tính kế cho nữa. Giờ trong trung tâm, mình cũng có nhiều cơ sở ngầm, lại cả huấn luyện viên làm hậu thuẫn vững chắc cho mình nữa. Mọi hành động của cậu đều trong tầm kiểm soát của mình, thế nên phải ngoan ngoãn một chút, đừng hòng giở trò sau lưng mình.”

Con thỏ tinh này đúng là lắm trò.

Từ Tử Sung bị dáng vẻ của Hạ Mộng Ngư chọc cười, cậu hỏi: “Mình có thể giở trò gì sau lưng cậu chứ?”

“Tìm Britney khác chứ gì nữa!”

“Một cậu là đủ rồi.”, Từ Tử Sung dứt khoát khoác ba lô lên rồi thở dài: “Mình còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa.”

Những cô gái khác đòi gì ở cậu thì Từ Tử Sung không biết, nhưng Hạ Mộng Ngư đòi gì thì cậu biết.

Là đòi mạng cậu.

Cũng không còn nhiều thời gian nữa, Hạ Mộng Ngư vội vàng về nhà trước khi bố mẹ cô trở về.

Cô vừa gửi tin nhắn cho mẹ để thăm dò, nhờ mẹ lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi thì mua một lốc sữa, cô đói. Mẹ lại nói rằng bố mẹ chắc phải một tiếng mới về nên cô tự đi mua thì hơn.

Tính thời gian thì khoảng bốn mươi lăm phút nữa là Hạ Mộng Ngư có thể về đến nhà, vì vậy cô vội lễ phép chào tạm biệt các anh trong trung tâm rồi kéo Từ Tử Sung đi.

Gần chỗ này là một khu kinh tế khá phát triển, lúc này lại vừa đúng vào giờ tan tầm của các xí nghiệp. Tàu điện ngầm đông kín người, nhốn nha nhốn nháo, cứ thỉnh thoảng lại có thêm người chen tới nên không gian càng lúc càng chật chội.

Thấy Hạ Mộng Ngư bị đẩy tới đẩy lui trong đám đông, Từ Tử Sung thở dài một hơi, giơ một tay ra kéo cô đến trước mặt mình rồi vòng tay ôm lấy thắt lưng cô.

“Bị đẩy đến chỗ nào rồi?”, Từ Tử Sung cau mày nói: “Tóm lấy mình đây này.”

Hạ Mộng Ngư đỏ mặt, lập tức ngẩng đầu nhìn Từ Tử Sung. Một tay cậu giơ lên nắm lấy tay cầm tròn, một tay nhẹ nhàng đặt trên thắt lưng của cô, gương mặt nhìn thẳng không chút biểu cảm, dáng vẻ như thể đây là chuyện đương nhiên vậy.

Hạ Mộng Ngư không kiềm chế được liền cúi đầu cười trộm, sau đó giang hai tay ra ôm lấy cậu, lại chẳng kiêng dè gì mà tựa đầu vào ngực cậu.

Cô không thèm tóm đâu, tóm đâu thú vị, cô muốn ôm một cái cơ!

Vòm ngực Từ Tử Sung rất rộng, khiến người khác có cảm giác vô cùng an tâm, như thể chỉ cần dựa vào cậu là sẽ an toàn, trên đời này không gì có thể làm tổn thương cô cả.

Hạ Mộng Ngư dựa sát vào Từ Tử Sung, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của cậu, lại cảm thấy… Wow, sao lại rắn chắc vậy! Cô thầm cảm thán trong lòng, cuối cùng không nhịn được bèn giơ tay chạm vào cơ ngực của cậu, lại không nhịn được phải thò tay nắn cánh tay của cậu.

Trên tàu điện ngầm chật ních người, Từ Tử Sung phải dùng một tay để giữ thăng bằng, một tay đỡ cô, đương nhiên Hạ Mộng Ngư phải tranh thủ thời cơ cậu không thể phản kháng để sơ múi cậu một chút chứ.

Bỗng nhiên, Hạ Mộng Ngư có cảm giác mông mình bị người ta nặng nề vỗ một cái. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của Từ Tử Sung.

Từ Tử Sung nghiêng đầu nhìn Hạ Mộng Ngư, cậu khẽ nhíu mày, giọng nói trầm thấp, ngữ điệu không mấy vui.

“Đừng có lộn xộn.”

“Mình đâu có đâu…”, Hạ Mộng Ngư vừa nói vừa giơ cả hai tay ra sờ soạng người Từ Tử Sung, “Đâu làm gì đâu…”

Từ Tử Sung lại vỗ mông Hạ Mộng Ngư một cái, còn dùng sức hơn. Ánh mắt cậu đầy vẻ uy hiếp, giọng điệu nghiêm khắc: “Đừng có nghịch.”

Lúc này Hạ Mộng Ngư mới ngoan ngoãn đưa tay ôm thắt lưng Từ Tử Sung, rồi tựa vào cậu và thấp giọng nói: “Như thế này thì được chứ?”

Từ Tử Sung thở một hơi nặng nề.

“Được.”

Rốt cuộc cũng đến trạm. Từ Tử Sung lo Hạ Mộng Ngư đi đêm nên cứ nhất quyết đòi đưa cô về đến tiểu khu.

Hạ Mộng Ngư sợ gặp phải người quen nên không dám đi quá gần Từ Tử Sung, hai người một trước một sau thả bước dưới ánh trăng, một lát sau thì đến con ngõ nhỏ mà ngày đó Từ Tử Sung đưa Hạ Mộng Ngư về.

Con ngõ nhỏ nên không một bóng người, Hạ Mộng Ngư nhìn trước ngó sau, xác định chỉ có hai người họ rồi mới lon ton chạy về phía Từ Tử Sung, cười tủm tỉm đi cạnh cậu.

“Tối mai mình có một trận đấu chuyên nghiệp, cậu có đến xem mình thi không?”, Từ Tử Sung hỏi.

“Đương nhiên là phải đến rồi!”, Hạ Mộng Ngư kích động nói: “Khéo ghê, mình đang định ngày mai kiếm cớ xin mẹ để quấn lấy cậu, mình còn chuẩn bị xong hết lý do rồi cơ.”

“Cậu quấn lấy mình làm gì?”, Từ Tử Sung hỏi.

“Làm Britney của cậu chứ sao!”

Từ Tử Sung cạn lời, Hạ Mộng Ngư thật là… mồm miệng như bôi mật. Từ trước đến nay cậu không thích người dẻo mồm dẻo miệng, nhưng Hạ Mộng Ngư lại vừa đúng là kiểu đó.

“Được. Về nhà mình sẽ gửi thời gian cho cậu, lúc nào cậu đến thì liên lạc với mình, mình giữ chỗ ngồi cho cậu.”

“Ừm! Cậu cứ chờ mà xem, mình sẽ mang cả đội cổ động viên đến tiếp sức cho cậu.”

Hạ Mộng Ngư đã nghĩ kĩ rồi, ngày mai cô sẽ hủy cuộc hẹn với Từ Tang và Phạm Tiểu Kiều, nói là thứ Bảy cô phải ở nhà với bố mẹ, sau đó sẽ lôi mấy cô nàng quen biết từ hồi còn làm trong câu lạc bộ đến. Đây là trận đấu chuyên nghiệp đầu tiên của Từ Tử Sung, nhất định phải cổ vũ cho cậu!

“Cậu định tiếp sức cho mình thế nào?”, đột nhiên Từ Tử Sung hỏi.

“Thì là bố trí đội cổ động viên cho cậu, mình đã chuẩn bị cho cậu một dàn cổ động viên xinh đẹp nhất đời rồi đấy.”, Hạ Mộng Ngư đắc ý nói.

“À…”

Từ Tử Sung lên tiếng, trông vẻ không hẳn là vừa lòng.

Hạ Mộng Ngư nhíu mày, chẳng lẽ không ổn?

“Chỉ định tiếp sức thế thôi đấy…”, Từ Tử Sung hờ hững nói.

“Tuyệt lắm.”

Hứ, Hạ Mộng Ngư bĩu môi, âm thầm lừ mắt xem thường.

Tên này bày ra cái vẻ quỷ quái này, chắc chắn là có ý kiến.

Thế mà còn không chịu nói rõ.

“Đại ca của tôi ơi, cậu có yêu cầu gì thì chỉ thị thẳng đi có được không, nói cho mình biết xem cậu muốn mình tiếp sức thế nào nào? Nô tỳ đoán không nổi ý của đại nhân đâu…”

“Thôi đi.”

“Nói đi, thôi làm gì? Cậu nói gì mình cũng đồng ý.”, Hạ Mộng Ngư tóm Từ Tử Sung không cho cậu đi, lại sốt ruột nói: “Nói nhanh lên, không phải là cậu không biết tính mình hay nôn nóng mà.”

Từ Tử Sung hơi nghiêng đầu, hắng hắng giọng: “Hay là cho phần thưởng đi…”

“Được thôi!”, Hạ Mộng Ngư quả thật là đáp không chút do dự: “Cậu muốn được thưởng gì? Chỉ cần là thứ mình có thể mua được.”

Từ Tử Sung tối sầm mặt, cậu nói: “Muốn mua gì thì tự mình mua.”

Hạ Mộng Ngư lại tự hỏi.

“Muốn thứ không mua được cơ… Thứ mình muốn rất đặc biệt, không mua được.”

“Ừm.”

Hạ Mộng Ngư vẫn cảm thấy hỏi trực tiếp vẫn tốt hơn, Từ Tử Sung nói vậy thì chắc chắn trong lòng đã có đáp án.

“Đại ca, cậu nghĩ ra chưa? Có thể nêu ra được không đây?”

“Có rồi.”, Từ Tử Sung đáp.

“Liên quan đến cái gì?”

“Liên quan đến cậu.”

Hạ Mộng Ngư ngớ người, Từ Tử Sung này sao mà cao thâm như vậy chứ!

“Cậu có thể…”

Từ Tử Sung vừa định nói ra ý nghĩ của mình thì Hạ Mộng Ngư lại kiễng chân thơm một cái lên má cậu.

Từ Tử Sung cứng đờ người.

“Cậu muốn cái này đúng không?”, Hạ Mộng Ngư vừa thơm lên má trái của Từ Tử Sung.

“Mình…”

Từ Tử Sung còn chưa kịp nói gì thì Hạ Mộng Ngư lại kiễng chân thơm lên má phải của cậu.

“Hay là thế này?”

Ánh đèn mờ mờ mà lại chiếu tỏ tâm ý của hai người.

Từ Tử Sung đỏ mặt.

Hạ Mộng Ngư ngọt ngào cười, rồi cô hỏi: “Không phải cậu muốn cái này ư? Muốn bao nhiêu mình đều cho cậu!”

“Mình vốn…”, Từ Tử Sung nghiêng đầu, hắng giọng nói: “Mình vốn định hẹn cậu Chủ nhật đi xem phim mà.”

Tình huống này cực kỳ xấu hổ.

Hạ Mộng Ngư cảm thấy trái tim cô không ổn rồi, thậm chí là sắp tàn lụi rồi.

Nhục chết đi được!

Cô vội vàng xoay người, cười gượng hai tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước: “Thì ra là vậy, ha ha, được, nếu cậu thắng, mình sẽ đi xem phim với cậu.”

“Cố lên nhé. Mà đi nhanh lên, chắc là bố mẹ mình sắp về rồi.”

Hạ Mộng Ngư cắm đầu đi về phía trước, chỉ hận không thể chạy tuột đến cửa sau của tiểu khu.

Nhục chết đi được, nhục chết đi được!

Từ Tử Sung thật là đáng ghét, đáng ghét chết đi được!

Bỗng nhiên Hạ Mộng Ngư bị người đằng sau tóm lại.

“Đi nhanh thế làm gì?”

Hạ Mộng Ngư đành dừng bước. Hai người đứng dưới ánh đèn, một người đứng yên, một người hận không thể vùi đầu vào ngực.

“Mình có lời muốn nói với cậu.”, Từ Tử Sung thở dài.

“Mình sốt ruột lắm, phải về nhà đây, cậu có chuyện gì thì nói mau.”

Từ Tử Sung im lặng một lúc lâu khiến Hạ Mộng Ngư sốt ruột: “Nói nhanh lên, mình phải về thật đấy!”

“Hạ Mộng Ngư.”

“Gì?”, Hạ Mộng Ngư cau mày.

Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng mà lại có vẻ thâm sâu.

“Nếu mình thắng, cậu tặng bản thân cho mình đi.”, Từ Tử Sung nói.

“Mình muốn cậu… là của mình.”, cậu nói.

Hạ Mộng Ngư cúi đầu không nói lời nào.

Thấy biểu hiện của Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung khá bồn chồn.

“Sao cậu không nói gì?”, cậu bất an hỏi.

Lúc này, Hạ Mộng Ngư mới ngẩng đầu nhìn Từ Tử Sung, cô tủm tỉm cười, nụ cười tươi tắn trên môi như rọi bừng cả con ngõ nhỏ.

“Tại vì vừa nãy mình còn đang cười.”

Từ Tử Sung thở phào một hơi, cậu nghiêm túc hỏi: “Thế cậu có đồng ý không?”

“Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!”, nụ cười của Hạ Mộng Ngư lan đến tận đuôi mắt, cô kích động nói: “Thế thì cậu nhất định phải thắng đấy! Nhất định, nhất định, nhất định phải thắng!”

Từ Tử Sung bị dáng vẻ sốt ruột của Hạ Mộng Ngư chọc cười, cậu nghiêng đầu cười khẽ: “Được.”

Lúc này, điện thoại của Hạ Mộng Ngư báo có tin nhắn.

Là mẹ hỏi cô có cần mua sữa hay không, có cần bà mang về nhà hay không.

Hạ Mộng Ngư sợ đến mức giật thót tim, cô vội vàng nói: “Không ổn rồi, bố mẹ mình về đến nhà rồi, mình đi đây, từ đây đến cổng tiểu khu chỉ còn có vài bước nữa thôi, cậu đừng tiễn nữa, không nhỡ lại gặp họ.”

“Ừ, mình đứng đây nhìn cậu vào.”

Hạ Mộng Ngư gật đầu, lại nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai liền nhào vào lòng Từ Tử Sung.

“Từ Tử Sung, cố lên nhé!”

“Mình chờ cậu thắng đấy.”

Nói xong câu đó, Hạ Mộng Ngư mới buông tay, xoay người bỏ chạy nhanh như chớp.

Từ Tử Sung nhìn theo bóng Hạ Mộng ngư chạy vào tiểu khu, đến khi hình bóng cô biến mất thì cậu mới xoay người ra về.

Đi được mấy bước, di động của cậu có chuông báo.

Là tin nhắn Hạ Mộng Ngư gửi đến.

“Mình vừa mua vé xem phim hôm Chủ nhật rồi đấy!”

Từ Tử Sung đang định trả lời thì bên kia lại gửi đến tin nhắn thứ hai.

“Ngày mai cậu chắc chắn phải thắng đấy!”

Từ Tử Sung khẽ cười một tiếng. Con thỏ tinh này sao lại đáng yêu thế chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi