EM CHỈ CÓ THỂ THÍCH ANH

Sinh thời, cổng nhà lúc nào cũng khách đến khách đi, lúc mất thì sân nhà lại vắng vẻ, hiu quạnh. Linh đường nhà họ Hạ chỉ có mẹ Hạ Dạ Dương và mấy người họ hàng thân thích, đa số đều sợ xui nên không ở lại lâu, đám cấp dưới và bạn bè quen thân cũng chỉ đến thắp một nén hương rồi vội vàng ra về.

Trên đường về, bố đã kể qua mọi chuyện với Hạ Mộng Ngư.

Bố Hạ Dạ Dương tự tử.

Bố nói, trước khi chết, chú Hạ vẫn không cảm thấy mình sai. Ông cắn chặt răng, nói rằng mình không làm gì hổ thẹn với bạn bè.

Cũng chính vì thế, chuyên viên điều tra mới dùng con trai để tác động ông.

“Anh cứng đầu như thế, có nghĩ đến con trai hay không? Một đứa trẻ ưu tú như thế, chẳng lẽ lại phải sống trong bóng ma bố tạo nên?… Bây giờ anh vẫn còn cơ hội, chúng tôi sẽ cân nhắc để giảm nhẹ hình thức kỷ luật cho anh.”

Có điều, họ tuyệt đối không ngờ chú Hạ lại cứng đầu đến nỗi thà chết còn hơn.

Người đã chết rồi, vụ án cũng chẳng tiếp tục được nữa, cả nhà còn lại mỗi hai mẹ con, muốn làm gì cũng khó. Đây cũng coi như luật bất thành văn, nếu người đã chết thì vụ án cũng không cần điều tra tiếp nữa. Hơn nữa, đây vốn dĩ cũng không phải vụ án quá nghiêm trọng.

Bố Hạ Dạ Dương coi như dùng cái chết để cho con trai có một tương lai sáng sủa.

“Haiz…”, Hạ Kiến Quốc cảm thán, “Ông ấy đúng là có tội thật, nhưng cũng không đến nỗi phải chết như thế… Có sai đấy, nhưng cũng đã tại vị bao nhiêu năm rồi, cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này, bi ai quá…”

Thật ra chú Hạ không phải quan chức quá cao, chưa nói đến tội ác tày trời hay không, chỉ là lúc trước cứ hay cả nể, lại thích thể hiện nên mới phạm chút sai lầm. E là trong lòng chú Hạ, những việc đó không tính là phạm tội, chỉ gọi là giúp bạn bè một chút mà thôi.

Trên đời này có mấy người lao lực leo lên cao chỉ vì để giữ lợi ích của số đông? Tuyệt đại đa số đều chỉ vì mình, vì để thay đổi vận mệnh của mình, chứ không phải của người khác. Chúng ta luôn yêu cầu người khác phải sống như thánh nhân, nhưng đến lượt mình thì hết thảy đều có thể tha thứ.

Hạ Mộng Ngư không muốn chỉ trích nhân cách của chú Hạ. Chỉ trích người khác thì dễ, nhưng mấy người có thể đảm bảo, lúc trong tay mình có quyền lực, mình lại không bị cám dỗ, vẫn còn chính trực vô tư? Quyền lực như một liều thuốc mê, người có thể chịu đựng được thì quá đáng nể, đáng ca ngợi, còn không chịu được mà lao qua ranh giới trắng đen thì cũng không trách được.

Nghĩ về chú Hạ, Hạ Mộng Ngư lại cảm thấy con người đúng thật là loài động vật phức tạp. Đến giờ cô cũng không thể đơn giản dùng khái niệm người tốt hay người xấu để đánh giá chú được. Con người có quá nhiều mặt, chú Hạ là một người cha tốt, một người bạn tốt, người chú tốt, không làm những người xung quanh thất vọng, không làm mất lòng cấp dưới. Còn bố cô, Hạ Kiến Quốc, cả đời cẩn thận, chặt chẽ, không dám bước qua ranh giới trắng đen, nhưng ông thật sự có thể được coi là người tốt không? Cũng không thể chắc chắn được.

Nghĩ đến đây, Hạ Mộng Ngư bỗng không cảm thấy giận bố như trước đây nữa. Có lẽ cô ý thức được, mỗi người trước khi làm cha mẹ thì họ phải làm người trước đã, họ cũng có góc tối của mình, họ không hoàn hảo, đầy mình khuyết điểm, cũng có những mặt xấu xa và ích kỷ. Chỉ là, một tầng hào quang bao phủ trên cha mẹ, khiến họ tự cho mình là thần thánh của các con. Nếu không có vầng hào quang ấy, họ cũng chỉ là một con người mà thôi. Cũng có khi, bố mẹ cô vẫn luôn là những con người cơ bản, không vì cô mà trở thành thần thánh.

“Nhà mình vẫn phải thắp cho chú Hạ một nén hương, không thì trong mắt người khác, nhà mình quá tuyệt tình.”, bố tiếp tục độc thoại.

Hạ Mộng Ngư không đáp lại, cô quan sát bố, chỉ cảm thấy hình như ông đã già đi nhiều, nói nhiều hơn, có lẽ cũng bị hiện thực đả kích nên cả người đều hiện rõ vẻ ủ rũ. Hơn nữa, từ bữa cơm hôm cô khuyên nhủ, dường như bố không còn cộc cằn như trước nữa, thỉnh thoảng sẽ bàn bạc vài câu với cô.

“Haiz, giờ bố nhìn thấu đáo rồi.”, bố lại nói: “Đời này không nên làm quan. Con thi Thanh Hoa nhớ chọn ngành tài chính ấy, kiếm tiền vẫn hơn, có tiền là có quyền… Mà cũng sắp Tết đến nơi rồi, mấy người đấy không thể để người ta ăn cái Tết đoàn viên đã ư? Sao lại phải ép người ta đến chết như thế?… Bố nói thật đấy, sau này con học tài chính đi, làm đầu tư, chứ đi làm thuê cũng chẳng ăn thua. Tiền đẻ tiền mới tốt, thế giới này bây giờ là thế giới của tư bản, ai có tiền thì ắt có quyền sinh sát trong tay.”

Hạ Mộng Ngư chỉ nghe bố nói chứ không tỏ thái độ gì. Bỗng nhiên cô biết nên đánh giá bố thế nào rồi. Bố không phải người tốt, mà cũng chẳng phải người xấu. Ông chỉ là một người không có linh hồn mà thôi.

Cả nhà Hạ Mộng Ngư sang bên đó thắp hương, đây cũng coi như Hạ Kiến Quốc đã tẫn trách nhiệm cũng như tình cảm của một người cấp dưới lâu năm. Ông cảm thấy chuyện đến lúc này, mình xem như không thẹn với lương tâm.

Hạ Kiến Quốc an ủi mẹ Hạ Dạ Dương vài câu, còn mẹ Hạ Mộng Ngư thì đứng ở một góc chờ hai bố con.

Vốn dĩ cả nhà phải ra về, nhưng Hạ Mộng Ngư lại muốn tìm Hạ Dạ Dương để nói chuyện. Hạ Kiến Quốc không muốn, nhưng nhìn thoáng qua di ảnh trước linh đường rồi lại chẳng nói gì nữa, chỉ bảo Hạ Mộng Ngư đừng về muộn quá.

Hạ Mộng Ngư quỳ lạy chú Hạ, thắp một nén hương, nhưng vẫn chưa thấy Hạ Dạ Dương xuất hiện, hỏi dì Hạ thì biết cậu ta vừa ra ngoài, cũng không biết đi đâu, chắc chỉ một lúc là về.

“Chắc là cháu biết cậu ấy ở đâu đấy ạ.”

Hạ Mộng Ngư ra con ngõ đằng sau đại viện, quả nhiên tìm được Hạ Dạ Dương.

Lúc còn nhỏ, con ngõ này cũng không đến nỗi quạnh quẽ như vậy. Nhưng từ sau khi nhà nào cũng có xe hơi, mọi người ít còn đi lại lối này.

Hạ Dạ Dương một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm di động, đang nói chuyện với người ở bên kia đầu dây.

“Cháu biết rồi cô, cô đến đây đi rồi chúng ta nói chuyện… Vâng, đi đường cẩn thận.”

Hạ Dạ Dương cúp điện thoại, nhìn thấy Hạ Mộng Ngư thì liền cười, đưa điếu thuốc lên miệng ngậm rồi lúng búng nói: “Học sinh ngoan, có muốn một điếu không?”

Hạ Mộng Ngư lắc đầu. Cô im lặng dựa vào tường, đứng song song với Hạ Dạ Dương.

Hạ Dạ Dương tiếp tục trầm mặc hút thuốc, hết một điếu lại muốn tiếp điếu nữa, nhưng rốt cuộc bị Hạ Mộng Ngư chặn lại.

“Thế đủ rồi.”, Hạ Mộng Ngư trừng mắt nhìn cậu ta.

Hạ Dạ Dương nói một cách châm chọc: “À, đúng là cha chết thì hổ lạc Bình Dương, giờ cậu dám lớn tiếng với tôi cơ đấy.”

Hạ Mộng Ngư nghẹn lời, tuy giọng điệu của Hạ Dạ Dương rất nhẹ nhàng, nhưng lại tràn đầy vẻ tự giễu, khiến cô càng đau lòng. Cô cúi đầu không nói câu nào.

“Ơ kìa, cậu làm sao đấy? Tôi chỉ đùa chút thôi mà, cậu đừng để bụng. Tôi cảm thấy như bây giờ khá tốt.”, Hạ Dạ Dương cười khổ, “Như bây giờ, tôi mới có cảm giác chúng ta đã quen nhau được mười mấy năm.”

Hạ Mộng Ngư thở dài một hơi rồi nói: “Lúc trước có nhiều chuyện tôi không đúng.”

“Thôi, đều đã qua rồi, nhắc đi nhắc lại làm gì. Bọn mình đừng ai trách ai là được.”

Hạ Mộng Ngư gật đầu.

Hạ Dạ Dương tiện tay móc bật lửa ra, vẫn châm điếu thuốc kia, cậu ta cười hỏi Hạ Mộng Ngư: “Không cần thật à?”

“Không cần.”

“Không thú vị. “

Hạ Dạ Dương hút được nửa điếu thuốc rồi cúi đầu nói: “Cô tôi vẫn muốn tôi ra nước ngoài, giờ bố tôi chết rồi, cũng không còn bị hạn chế xuất cảnh nữa.”

“Cậu nghĩ thế nào?”

Hạ Dạ Dương gần như không chút do dự, “Có thể đi thì sao không đi chứ, ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Cậu muốn ra nước ngoài à?”, Hạ Mộng Ngư kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải lúc trước cậu cảm thấy ở nước ngoài cô đơn sao?”

“À, hóa ra cậu đọc được tin nhắn của tôi.”, Hạ Dạ Dương đưa mắt nhìn Hạ Mộng Ngư rồi nói: “Còn tưởng tín hiệu không tốt nên không nhận được cơ.”

Hạ Mộng Ngư có chút xấu hổ, cô ngượng ngùng cúi đầu.

Hạ Dạ Dương lại cười, cậu ta quay trở lại chủ đề lúc trước như chưa có gì: “Đi đâu mà chả cô đơn, ở lại đây cũng chẳng còn lại gì ấm áp.”

Hạ Mộng Ngư muốn mở miệng nói một câu xin lỗi với Hạ Dạ Dương, nhưng rồi lại cảm thấy câu xin lỗi này quá nhẹ nhàng, vậy mà cứ mắc mãi trong cổ họng không bật ra được.

“Nếu tôi không về thì đỡ, chắc bố tôi cũng không phải chết.”, bỗng giọng điệu Hạ Dạ Dương trở nên rất nặng nề, “Lúc trước đáng ra cậu nên nói thật với tôi. Chắc chắn cậu biết nhỉ? Mấy người thật là, giấu mỗi mình tôi, coi tôi là đứa trẻ con không bằng… Trong lòng mấy người, tôi không hiểu chuyện, yếu ớt thế sao? Chẳng lẽ vẫn cần mấy người  bao bọc tôi?… Hạ Mộng Ngư, tôi vô dụng thế à?”

Hạ Mộng Ngư không còn lời gì để nói.

Hạ Dạ Dương cười khổ một tiếng, cậu ta vứt điếu thuốc xuống đất rồi lại châm thêm điếu nữa.

“Thôi, cậu không cần trả lời tôi. Tôi cũng biết đáp án rồi. Cậu nói cho tôi biết thì sao chứ? Dựa vào cá tính của tôi, nếu biết bố tôi xảy ra chuyện, chắc chắn tôi vẫn về… Thật khôi hài, thế nào cũng có kết cục như vậy… Cũng không biết đang cố giãy giụa vì cái gì nữa.”

Hạ Dạ Dương hút hết điếu này đến điếu khác. Hai người cứ thế dựa vào tường, im lặng ở cạnh nhau.

Đầu đông, đêm đến sớm, không biết ánh trăng đã treo lên từ khi nào nữa.

“Có người nói với tôi, một người càng chịu nhiều đau khổ thì càng chứng tỏ người đó mạnh mẽ… Đau khổ không hẳn là chuyện xấu, đau khổ sẽ chứng minh năng lực của sinh mệnh… Hồi trước tôi vẫn cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn, nhưng giờ lại thấy, nghĩ như vậy mới là dịu dàng nhất. Tại vì sống trên đời này khó tránh khỏi đau khổ, cuộc đời cũng chẳng có lối tắt, chỉ có nghĩ như vậy mới có thêm sức mạnh để tiếp tục sống. Bằng không, nếu cứ nghĩ sống trên đời này chỉ là để chịu khổ, vậy thì còn gì thú vị nữa.”

Hạ Mộng Ngư chậm rãi nói hết.

Hai người không nhìn nhau, chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Ánh trăng bàng bạc, nhân thế lại vẩn đục khôn cùng.

“Hạ Dạ Dương, thỉnh thoảng tôi lại nghĩ, con người với động vật chắc là khác nhau nhất ở chỗ, chúng ta cảm nhận được đau khổ, không chỉ là đau đớn, mà là thống khổ. Cậu nói xem, đây là chuyện tốt hay xấu?”

Hạ Dạ Dương cười cười, vừa nhả khói thuốc vừa nói: “Chẳng trách mỗi lần cậu viết văn thì bài của cậu phải được chuyển qua một lượt mấy lớp trong khối, giáo viên nào cũng phải đọc. Cậu không làm nhà văn đúng là quá phí phạm. Chuyện gì cũng nói cho văn hoa được.”

Hạ Mộng Ngư cũng cười, “Tôi là cao thủ lên tinh thần cho người khác mà.”

Hạ Dạ Dương gật đầu, “Cảm ơn. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ mạnh mẽ lên. Tôi vào với mẹ trước đây, cậu cũng về đi thôi. Hôm nay cậu ta thi hả?”

Hạ Mộng Ngư sửng sốt, lúc này mới nhớ ra trận đấu của Từ Tử Sung hình như sắp bắt đầu rồi.

Mẹ kiếp.

Nếu cô mà không đến đúng hẹn, chắc chắn bảo bối của cô sẽ không bỏ qua!

Hạ Dạ Dương giơ tay vỗ đầu Hạ Mộng Ngư rồi mỉm cười, “Bọn mình tạm biệt ở đây đi, mong là lúc còn sống, bọn mình có cơ hội gặp lại.”

Hạ Mộng Ngư nghẹn ngào gật đầu.

“Hy vọng lúc gặp lại nhau, bọn mình đều trở thành người mà mình muốn.”, Hạ Mộng Ngư nói.

“Được, hẹn nhé.”

Hạ Dạ Dương giơ tay, Hạ Mộng Ngư liền bắt tay với cậu ta.

“Đi đây.”

Hạ Dạ Dương xoay người đi vào đại viện, Hạ Mộng Ngư nhìn theo bóng cậu. Dường như có linh cảm, cậu ta vẫn một tay đút túi, một tay giơ lên vẫy, đưa lưng về phía Hạ Mộng Ngư và nói: “Tạm biệt.”

Cậu ta vẫn màu mè như thế, dường như chẳng thay đổi gì.

Có điều, chính họ cũng không biết, thật ra chẳng cái gì còn giống như trước nữa.

Hạ Dạ Dương đi vào tiểu khu, mãi sau Hạ Mộng Ngư mới thu tầm mắt lại. Cô nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi rồi, thế nên cô vội vội vàng vàng chạy ra.

Hạ Mộng Ngư bắt một chiếc taxi rồi cuống quýt nói: “Chú ơi, đến sân vận động, nhanh nhanh nhanh, cháu bị muộn rồi!”

“Có cái gì mà gấp thế?”

“Hôm nay bạn trai cháu thi đấu ở đấy.”

“Ái chà, thế thì phải nhanh rồi, ngồi chắc nhé cô bé!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi