EM CHỈ CÓ THỂ THÍCH ANH

Hạ Mộng Ngư học được cách nổi trên mặt nước thì cực kỳ vui sướng, cô đắc ý hỏi Từ Tử Sung: “Anh nói xem em có phải thiên tài không? Vừa học đã biết rồi.”

“Phải.”, Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư bằng ánh mắt đầy dịu dàng, anh nói: “Em vẫn luôn thông minh, luôn là học sinh giỏi mà.”

Hạ Mộng Ngư càng thêm đắc ý. Mấy năm nay mải làm đầu bếp, suýt chút nữa quên mất mình đã từng là học thần nổi danh.

“Mau, dạy em động tác tiếp theo đi!”, Hạ Mộng Ngư bày ra vẻ mặt chờ mong, “Hôm nay trong vòng nửa tiếng, em phải biết bơi.”

Từ Tử Sung nhìn thoáng qua hai anh chàng vệ sĩ, thấy họ ra dấu, anh biết đã đến giờ rồi. Từ Tử Sung nói: “Mai lại học, hôm nay không còn sớm nữa, em còn phải đi làm, mình về đi.”

“Chẳng phải có mười phút em đã học nổi được rồi sao? Gì thì gì cứ học nửa tiếng nữa đi, vẫn còn sớm mà, hai tiếng nữa em mới phải đi làm.”

Hạ Mộng Ngư kéo tay Từ Tử Sung, gương mặt bày ra vẻ tha thiết khẩn cầu. Cô vừa mới học được chút chút, vẫn chưa muốn lên bờ.

“Anh còn có việc phải làm.”, Từ Tử Sung nói.

Hiếm có khi nào Từ Tử Sung từ chối Hạ Mộng Ngư, thế nên cô hiểu, chắc chắn là anh có việc quan trọng thật.

Đương nhiên là công việc quan trọng hơn rồi.

Hạ Mộng Ngư gật đầu: “Thế thì mai lại học vậy.”

“Ngoan.”

Từ Tử Sung tóm lấy eo Hạ Mộng Ngư, dễ dàng nhấc cô lên bờ. Đám con gái xung quanh nhìn thấy cảnh này thì lại thở dài, haiz, cánh tay rắn chắc thế kia, giá mà người được nhấc lên là mình thì tốt.

Hai người lên bờ, vệ sĩ lập tức mang khăn đến. Từ Tử Sung không lau cho mình trước mà lấy khăn bọc lấy Hạ Mộng Ngư, lau tóc rồi lau người cho cô.

Vừa nãy anh đầm mình trong nước nên không nhìn rõ, giờ lên bờ rồi, mọi người mới có thể ngắm anh thật kĩ. Anh đưa lưng về phía họ, lau tóc cho Hạ Mộng Ngư một cách vô cùng chuyên chú.

Haiz, thật không thể tưởng tượng nổi, người đàn ông như vậy mà cũng có lúc dịu dàng thế kia. Tuy biết mình không có cơ hội, nhưng được nhìn thôi cũng tốt rồi.

Ánh mắt của cả đám vẫn không thoát khỏi sức hút của Từ Tử Sung, nhưng vốn định nhìn cặp mông của anh thì lại bất giác phải chú ý đến hình xăm sau lưng anh. Thật ra hình xăm trên cánh tay anh trông đáng sợ hơn, thế nên càng hấp dẫn ánh nhìn của hội con gái, còn hình xăm sau lưng, nhìn thế nào cũng thấy thiếu đặc biệt. Nhưng hiện giờ Từ Tử Sung đưa lưng về phía họ, sau lưng là hình xăm, bên cạnh là Hạ Mộng Ngư, lúc này, mọi người mới cảm thấy có gì đó không bình thường.

Không phải là quá giống đi chứ, nhất là ở góc độ này, quả thật là như đúc.

Mọi người chợt hiểu ra. Mẹ kiếp, hóa ra là đã thua ngay từ lúc bắt đầu.

Vốn chỉ cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng giờ nhìn ra điều này thì quả thật là nản lòng vô cùng, thậm chí còn có chút tức giận. Từ Tử Sung rõ ràng là hoa đã có chủ, còn cô gái kia thỉnh thoảng cũng xuất hiện ở khách sạn, vậy mà đến giờ hai người mới chịu công khai, đúng là làm cho cả đám này phí phạm tình cảm, sớm biết có phải tốt không!

Sớm biết thì đã thôi, đi tìm người khác rồi.

Đám con gái lòng sẵn bực bội, chẳng còn hơi đâu mà đứng nhìn người ta ân ái, thế nên đều bỏ đi hết. Cả bể bơi bớt hẳn bóng người, gia đình ba người kia cũng đi ăn sáng, cuối cùng chỉ còn lại Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư.

Từ Tử Sung liếc một anh chàng vệ sĩ, ra hiệu bằng tay, mấy người kia lập tức biết điều lui ra bên ngoài, canh ở cửa bể bơi không cho ai vào. Hơn nữa, anh chàng vệ sĩ người nước ngoài còn đi vọt lên phía trước, động tác nhanh nhẹn vô cùng…

Hạ Mộng Ngư tự lau tóc, không ý thức được chuyện gì đã xảy ra, còn đang định mặc lại chiếc áo choàng thì bị Từ Tử Sung ngăn lại.

“Hay là bơi thêm một lúc, anh dạy em.”

“Chẳng phải vừa nãy anh nói có việc cần làm sao?”

“Không sao, học thêm hai mươi phút nữa… Bốn mươi phút đi.”

Từ Tử Sung kéo Hạ Mộng Ngư xuống nước. Cô nàng ngoan ngoãn đi theo, tuy không biết vì sao Từ Tử Sung thay đổi chủ ý, nhưng vì có thể tiếp tục học bơi nên cực kỳ vui vẻ.

Nhưng mới học được mấy động tác, Hạ Mộng Ngư đã cảm thấy có điểm bất ổn.

“Từ Tử Sung.”

Từ Tử Sung vừa cọ vào ngực Hạ Mộng Ngư, vừa thò tay đi xuống.

“Hả?”

Giọng nói của anh khàn khàn, vừa nghe đã biết là không bình thường rồi.

“Đây là chuyện anh phải làm à?”

Từ Tử Sung cười hai tiếng rồi hôn lên xương quai xanh của Hạ Mộng Ngư, một tay khác nắm lấy ngực cô.

“Đúng, làm thịt em.”

Từ Tử Sung quyết giở trò với Hạ Mộng Ngư, tư thế như thể sẵn sàng xử lý cô ngay tại đây.

“Ơ này, anh làm gì đấy, đây là chỗ công cộng nhé.”, Hạ Mộng Ngư giãy giụa.

“Anh làm gì á?”, Từ Tử Sung nhướng mày cười.

Hạ Mộng Ngư bỗng cảm nhận được nụ cười của anh đậm vị gian manh.

“Đương nhiên là làm thịt em rồi.”

Bể bơi này có một thành bằng kính, loại bể bơi vô cực này tạo một cảm giác phiêu diêu giữa không trung, như thể đang đạp lên cả thành phố vậy.

Từ Tử Sung lật người Hạ Mộng Ngư lại, cho cô nhìn cả thành phố, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Không chỉ ở nơi công cộng làm thịt em, mà còn phải làm trước mặt cả thành phố nữa.”

Rõ ràng Từ Tử Sung nói những lời cực thô bỉ, nhưng Hạ Mộng Ngư nghe vào tai mà hai chân nhũn ra, ý thức mơ hồ như bị điện giật, cô nhắm mắt lại theo bản năng.

Người ta vẫn nói đàn ông yêu bằng mắt, phụ nữ yêu bằng tai. Gần như chỉ trong nháy mắt, Hạ Mộng Ngư đã bị Từ Tử Sung thu phục. Cô đưa tay ra sau ôm lấy đầu Từ Tử Sung, muốn anh hôn lâu thêm một chút, sâu thêm một chút… Ngay bên rìa bể bơi, Hạ Mộng Ngư có một loại cảm giác như thể đã đến ngày tận thế, chỉ còn hai người họ là mầm sống duy nhất trên đời này.

Bỗng nhiên, miệng Hạ Mộng Ngư bị nhét thứ gì đó.

“Xé ra.”, Từ Tử Sung gằn giọng.

Hạ Mộng Ngư tuân lệnh Từ Tử Sung như trong vô thức, cô cắn xé, thế rồi mới phát hiện bên trong là một cái “áo mưa”.

Hạ Mộng Ngư hờn dỗi lườm Từ Tử Sung, “Chẳng phải là anh đã chuẩn bị sẵn rồi hay sao, không thật thà gì cả.”

Từ Tử Sung cười, lột chiếc áo bơi của Hạ Mộng Ngư xuống.

“Là ai không thật thà? Hả?… Em mặc thế này lên đây, chẳng lẽ còn mong anh lịch thiệp à?… Thế chẳng phải là sỉ nhục em sao?”

Hạ Mộng Ngư nghẹn cứng họng, lời cô nói đêm qua, thế mà Từ Tử Sung lại nhớ cực kỳ rõ ràng. Cô tức giận nói: “Anh lại lấy lời em nói ra để bịt miệng em à?”

Từ Tử Sung đè Hạ Mộng Ngư lại, rồi bất thình lình kéo quần của cô xuống.

“Em yên tâm, lần sau, anh nhất định sẽ lấy thứ khác bịt miệng em.”

“Lưu manh… Ưm…”

Hạ Mộng Ngư không kìm được tiếng rên.

Từ Tử Sung tiến vào cơ thể cô rồi.



Lúc này, Hạ Mộng Ngư chắc chắn, Từ Tử Sung xót cô đêm qua mới làm lần đầu nên khá dịu dàng, cũng vì thế mà hôm nay mới không ép khô cô ở bể bơi. Nhưng không thể không nói, trước cả thành phố mà làm cái chuyện này, thật sự là siêu kích thích.

Hạ Mộng Ngư tắm rửa, sấy tóc, thay quần áo xong, lúc đi ra, Từ Tử Sung cũng đã đứng chờ cô trước cửa rồi.

Anh mặc âu phục, dáng vẻ cực kỳ nhã nhặn thanh lịch, ai mà ngờ được vừa rồi anh như một con thú hoang cơ chứ.

Animal!

Từ Tử Sung nắm tay Hạ Mộng Ngư, dắt cô xuống nhà hàng.

Hạ Mộng Ngư đỏ mặt, không hiểu vì sao, rõ ràng là chuyện xấu hổ nhất cũng đã làm rồi, nhưng chỉ cầm tay thôi lại khiến cô ngượng chín mặt.

Mấy anh chàng vệ sĩ vẫn đi theo sau, Hạ Mộng Ngư nhỏ giọng hỏi: “Sao anh đi đâu cũng phải có vệ sĩ theo thế?”

“An toàn.”

“Ai còn làm anh bị thương được chứ?”

Từ Tử Sung thoáng dừng lại, sau đó mới đáp: “Đề phòng ngộ nhỡ.”

Hạ Mộng Ngư không hỏi tiếp nữa, cô nghĩ, có lẽ lần bị thương hồi cấp ba để lại bóng ma tâm lý trong anh, cô muốn hỏi, nhưng bên cạnh còn có người khác nên đành đợi đến tối vậy.

Hai người vừa đến nhà hàng đã thu hút được vô số sự chú ý, nhất là cô nàng Lucia, tròng mắt như muốn rụng cả xuống. Cô nàng trộm giơ ngón cái với Hạ Mộng Ngư, sau đó đi đến trước mắt hai người, nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Xin chào, hai người phải không ạ, mời đi bên này.”

Hạ Mộng Ngư nhìn Lucia, có nhất thiết phải lễ phép như vậy không?

Lucia đưa thực đơn cho hai người rồi hỏi: “Cà phê hay trà ạ?”

Tuy bình thường Hạ Mộng Ngư vẫn hay đến nhà hàng ăn buffet, nhưng Lucia vẫn luôn rất thoải mái với cô, không giống như hôm nay. Chắc hẳn vì có gương mặt hung thần của Từ Tử Sung ở đây, nên cô nàng mới không dám lơ là.

“Cà phê.”, Hạ Mộng Ngư không đợi Từ Tử Sung lên tiếng đã gọi đồ giúp anh, “Cho tôi bánh waffle, còn cho anh ấy omelet là được rồi.”

Hạ Mộng Ngư trả thực đơn lại cho Lucia. Lucia cứ nhìn Từ Tử Sung, hình như không dám đi thẳng.

“Không sao đâu, tôi order thay anh ấy được rồi.”, Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm.

Từ Tử Sung gật đầu với Lucia, lúc này cô nàng mới bước đi trong sự kinh ngạc tột cùng.

Trời ơi, anh Từ bị Hạ Mộng Ngư ăn sạch sành sanh rồi.

Hạ Mộng Ngư vô cùng vui vẻ ra quầy buffet lấy đồ ăn. Hai anh chàng vệ sĩ kè kè theo sau cô, đến khi quay về bàn, trên tay ba người đều đầy chén đĩa, nhất là Hạ Mộng Ngư, bưng bê như diễn viên xiếc.

Từ Tử Sung không nhịn được cười.

Vẫn là như vậy, có lúc cực kỳ đặt nặng vấn đề hình tượng, nhưng khi làm việc mình thích thì dễ dàng quên béng cái gì gọi là hình tượng.

Vẫn đáng yêu như vậy.

Hạ Mộng Ngư ăn khá nhiều, Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư ăn mà cũng vui lây, thế nên phá lệ ăn thêm một chút.

Hai người vẫn giống trước đây, tốc độ ăn không chênh nhau là bao.

Ăn xong bữa sáng là khoảng chín rưỡi, Hạ Mộng Ngư chuẩn bị về bếp bắt đầu làm việc.

Từ Tử Sung vội giữ cô lại rồi hỏi: “Trưa có rảnh không?”

“Đương nhiên là không.”

“Còn tối?”

“Đương nhiên là cũng không.”

Từ Tử Sung thở dài, trước đây thì thích học, giờ thì thích làm, thật là một chút cũng không thay đổi.

“Thế thì anh đợi em ở nhà hàng vậy.”

“Đừng, em cũng không rảnh mà ra đâu, anh chờ em cũng không nhìn thấy em được.”

“Không sao, chỗ này gần em.”

Hạ Mộng Ngư bỗng nhớ ra, trước đây Từ Tử Sung từng nói, anh cực kỳ bám người, không ngờ, sau mười năm mà vẫn không có chút thay đổi nào, thậm chí còn bám chặt hơn…

“Được rồi, thế để em tranh thủ thời gian ra gặp anh.”

Hạ Mộng Ngư đứng dậy, đi được vài bước lại chạy về, hôn một cái lên môi Từ Tử Sung rồi mới chạy đi nhanh như chớp.

Từ Tử Sung bất giác nhớ lại những ngày trước đây. Khi đó con thỏ tinh cũng như vậy, đi được vài bước rồi mới nhớ đến anh, chạy về hôn một cái rồi bỏ trốn. Anh sờ môi, khóe miệng cong lên.

Tâm trạng của đám nữ phục vụ vốn luôn mê mẩn Từ Tử Sung bỗng trở nên vô cùng phức tạp. Anh chàng manly lúc dịu dàng, sao lại hấp dẫn hơn cả lúc lạnh lùng băng giá cơ chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi