EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Vài ngày sau cuộc “nói chuyện” đó, Tống Gia Ninh cùng Ôn Thư Du đi Lâm Thành. Giữa chừng Ôn Thư Du có việc ngoài ý muốn phải về Đình Thành gấp, còn cô vẫn tiếp tục ở lại chơi.

Ở cùng Khúc Vân Chu mấy ngày, hai người hàn huyên rất nhiều, cô cũng nghĩ miên man rất nhiều chuyện.

Tống Gia Ninh hỏi: “A Chu, Lộ Kinh Trì có từng đưa ra đề nghị thay đổi mối quan hệ giữa hai người không?”.

Khúc Vân Chu cười đáp: “Có, nhưng cũng không nên coi là thật”.

“Vì sao?”.

“Mục đích mình và anh ấy bên nhau đã rõ ràng ngay từ đầu, cũng không phải yêu đương nghiêm túc, hiểu biết nhau có hạn, không hề chân thành, dù có suy nghĩ gì cũng chỉ là nhất thời bốc đồng mà thôi”.

Dù sao thì lời nói của đàn ông khi trên giường là khó tin nhất.

Khu Vân Chu nghĩ, nói thêm: “Còn một nguyên nhân rất quan trọng khác, mình khá vừa lòng với mối quan hệ và trạng thái hiện tại giữa hai bọn mình, nếu thay đổi có thể sẽ không được như trước, mất nhiều hơn được”.

Tống Gia Ninh trầm mặc.

Mặc dù tình huống cụ thể của cô và Khúc Vân Chu không quá giống nhau, nhưng cô cũng cùng chung suy nghĩ với cô ấy.

Chẳng phải trước đây mối quan hệ giữa cô và Ôn Lãng Dật với Ôn Thư Du làm cầu nối vẫn rất tốt đấy sao? Nếu hai người thật sự thay đổi mối quan hệ này, tương lai sẽ ra sao là điều rất khó đoán trước, có lẽ cô sẽ phải mất đi người bạn như Ôn Thư Du? Có thể khi đó quan hệ giữa hai cô gái sẽ vô cùng khó xử?

Nhà họ Ôn đối với cô vô cùng ấm áp, cô không muốn phá vỡ sự cân bằng như hiện tại.

Nói cách khác, cô không có lý do để phá vỡ. Mặc dù hành động của Ôn Lãng Dật không hề khiến cô chán ghét, nhưng chỉ vậy mà thôi, không đại diện cho những suy nghĩ khác trong cô.

“Sao vậy, đột nhiên lại hỏi mình chuyện này”. Khúc Vân Chu chặn ngang dòng suy nghĩ của cô, “Cậu có chuyện gì đúng không?”.

Tống Gia Ninh trừng mắt liếc cô bạn thân: “Mình thì có chuyện gì được, chỉ tò mò chút thôi mà”.

“Thật không?”

“Đương nhiên là thật”.

“Cậu và Miên Miên cũng đừng chịu ảnh hưởng từ chuyện của mình. Phải phân tích riêng từng trường hợp cụ thể, huống chi mỗi người chúng ta yêu đương cũng không giống nhau”.

“Thôi nào, yêu đương ấy mà…”. Tống Gia Ninh đỡ má, nói bâng quơ, “Phải tạo dựng quan hệ thân mật và tin tưởng với một người xa lạ, mình cứ cảm thấy rất đáng sợ”.

Khúc Vân Chu muốn gật đầu, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh gia đình Tống Gia Ninh bèn vòng vo khuyên ngủ: “Lời này cũng chưa hẳn, cũng đâu phải là xem mắt rồi kết hôn đâu. Đại bộ phận đều không muốn bỏ thời gian yêu đương tìm hiểu với một người xa lạ. Có lẽ tương lai cậu sẽ gặp được một người đem đến cho cậu cảm giác tin cậy”.

Nghe đến đây, một hình ảnh bất chợt hiện lên trong đầu Tống Gia Ninh, cô vội vàng chớp mắt đẩy hình ảnh đó ra sau đầu.

“Mong là vậy”. Cô cười gượng gạo đáp lại.

Tống Gia Ninh ở Lâm Thành cho đến gần ngày khai giảng, vì thế mấy cô gái lại cùng nhau trở về Anh, dĩ nhiên nó cũng khiến cô không phải chạm mặt Ôn Lãng Dật.

Đôi khi cô sẽ nhớ đến chút hình ảnh có liên quan đến anh, và rồi tất cả đều sẽ dẫn về lời nói của anh trong lần cuối cùng hai người gặp mặt.

Ngày đó, câu trả lời của cô xem như đã từ chối thẳng thừng. Quả thực sắc mặt Ôn Lãng Dật lúc đó không tốt lắm, nhưng anh cũng không nói gì thêm.

Im lặng một lúc lâu, anh đứng dậy nói đưa cô về nhà.

Hai người im lặng toàn bộ quãng đường về. Cuối cùng xe cũng dừng lại, cô đang muốn xuống xe nhưng đã bị anh giữ lấy cổ tay.

Tuy nhiên cũng chỉ có vậy, anh giữ cô lại, nhưng vẫn không hề lên tiếng.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô thật sự đã có chút dao động, nhưng nó chỉ như vài viên gạch vụn bị rơi khỏi bức tường kiên cố.

Không khí trong xe quá mức trầm lặng, cô hơi xoay người rút tay mình khỏi tay anh, cười gượng: “Anh Lãng Dật, cảm ơn anh đã đưa em về, em lên nhà trước đây”.

Lần này Ôn Lãng Dật không giữ cô nữa.

Tống Gia Ninh đứng tại chỗ nhìn xe anh đi khuất, tự nhủ bản thân mình làm vậy rất đúng. Vì cho dù Ôn Lãng Dật có đối xử hiền hòa dịu dàng thế nào với cô hay với gia đình anh thì anh vẫn là người quá xuất chúng.

Có lẽ cái níu tay vừa rồi đã là giới hạn cuối cùng của anh.

Tống Gia Ninh thở dài, thầm hy vọng lần sau về nước, bọn họ có thể khôi phục mối quan hệ như trước đây.



“Ôn thiếu, hôm nay là thứ sáu, phải về nhà chính ăn tối, anh có muốn về luôn không?”. Tài xế hỏi.

Ôn Lãng Dật nhắm mắt dựa vào ghế sau, nghe vậy bèn “Ừ” một tiếng.

Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ tấp nập, nửa tiếng sau đã về đến trước cửa nhà họ Ôn.

Trời sắp sang thu, khí hậu Đình Thành không quá nóng. Mặc dù con gái út không có nhà khiến bọn họ cảm thấy trong nhà thiếu rất nhiều sinh khí, nhưng cây cỏ trong vườn và hiên hóng mát của nhà họ Ôn đều rất xanh tươi nên không hề có cảm giác quạnh quẽ.

Ôn Lãng Dật bước qua lối hiên dài, vào cửa xong liền cởi áo khoác đưa cho người làm, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Ôn Trị Nhĩ mới về trước mình chưa lâu.

Đối phương đang ngồi trên sô pha gọi video với Ôn Thư Du.

“Anh hai, hình như em nghe thấy tiếng mở cửa, anh cả về rồi ạ?”.

“Không phải, là thím Trương vừa mới ở ngoài vào”. Ôn Trị Nhĩ nói dối không ngượng mồm, “Được rồi, không nói nữa, anh phải đến thư phòng làm việc đây, cúp nhé”.

Ôn Lãng Dật nhướng mày, lạnh lùng liếc người ngồi trên sô pha.

“Được, em và Gia Ninh đi ăn cơm đây!”.

Ngay sau Ôn Thư Du, một giọng nữ lanh lảnh dễ nghe vang lên: “Tạm biệt anh Trị Nhĩ”.

Ôn Lãng Dật dừng bước chân.

“Cậu chủ, nước đây”. Thím Trương đưa cốc nước cho anh.

Anh nhận lấy uống một ngụm, chậm rãi ngồi xuống sô pha, vừa vặn đối diện với Ôn Trị Nhĩ.

“Anh về thật à”. Ôn Trị Nhĩ vờ kinh ngạc, giả ngu nói: “Tiếc là em cúp điện thoại rồi, hôm khác anh gọi lại đi”.

Ôn Lãng Dật cười khẩy khinh bỉ.

Thấy thế, Ôn Trị Nhĩ cười càng thêm sâu xa.

Trong bữa ăn, Ôn Dược thuận miệng hỏi chuyện công tác: “Lần này con đích thân đi công tác ở Anh hả?”.

“Vâng”. Ôn Lãng Dật khẽ gật đầu.

Ôn Trị Nhĩ lập tức dừng đũa, quay đầu tròn mắt hỏi: “Anh đến nước Anh công tác?!”.

“Có gì lạ à?”.

“Ôn Lãng Dật, bảo sao vừa rồi thái độ chịu nhịn của anh bất thường, thì ra là anh ăn mảnh?”.

“Đã nói là đi công tác, việc công”.

“Anh lừa ai thế? Chỗ nào mà cần anh đích thân đi?”.

“Không lẽ anh phải nói anh đi Anh thăm Miên Miên thì em mới vừa lòng hả?”.

Ôn Trị Nhĩ cười có phần ám chỉ: “E là hơn thế kìa”.

Ôn Lãng Dật liếc mắt lườm Ôn Trị Nhĩ, ngoài cười nhưng trong lòng không khỏi thầm mắng em trai.

Người khác nghe thấy chỉ nghĩ anh lợi dụng chuyến công tác này để thăm em gái mình, nhưng anh biết lời này của Ôn Trị Nhĩ có ý khác.

Anh cũng không phủ nhận, đó cũng là một trong những mục đích của anh.

Vốn dĩ anh cho rằng cô gái nhỏ cũng không quá quan trọng đối với anh. Nếu cô nhất quyết từ chối, anh cũng không tiếp tục cưỡng cầu, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý để chuyện này trôi vào quên lãng. Khoảng thời gian mấy tháng không gặp nhau có lẽ cũng đủ để anh gạt những chuyện này ra sau đầu.

Nhưng mấy tháng trôi qua, anh đã nghĩ kỹ rồi. Thứ anh muốn chính là không muốn chấm dứt như vậy.

Anh khó có thể từ bỏ thứ mình muốn mà không thể có được, huống chi đó là tình cảm mà anh chưa từng thể nghiệm.

Ôn Lãng Dật từng nghĩ cái níu tay cuối cùng trong xe lúc đó là đã cực hạn của anh, nhưng hiện giờ xem ra đó chỉ là giới hạn của trước kia mà thôi.

Lùi một bước lại thêm một bước, cũng không phải không thể.



Theo kế hoạch, Ôn Lãng Dật chuẩn bị cho em gái mình một bất ngờ, sau đó sẽ tìm cơ hội gặp người luôn đối xử khác biệt với anh và Ôn Trị Nhĩ, ít nhất là có thể tạo ra chút khả năng trong tương lai bằng quãng thời gian ít ỏi đó.

Nhưng anh không ngờ Ôn Thư Du đã chiếm mất quyền đem đến “bất ngờ” của mình.

Không chỉ bất ngờ, mà còn rất kinh hãi.

Tâm trạng và kế hoạch của anh sụp đổ trong phút chốc.

Anh chỉ cảm thấy đau đầu, cuối cùng nhân cơ hội đi lấy giúp đồ cho Ôn Thư Du để gặp Tống Gia Ninh.

Vì lý do này, Tống Gia Ninh muốn tránh cũng không được.

Cô không tin anh đi chuyến này chỉ vì lấy hộ Ôn Thư Du vài món đồ mà thôi, nhưng chỉ cần anh không nói trắng ra thì cô sẽ vờ như không hề phát hiện.

Nhưng rốt cuộc Ôn Lãng Dật vẫn không hề che giấu mục đích của mình.

“Em nói không có lý do để thay đổi”. Anh nhận thứ gì đó trong tay cô, rõ ràng không hề tiếp xúc trực tiếp nhưng ánh mắt anh vẫn khiến cô cảm thấy nghẹt thở, “Anh sẽ cho em một lý do”.

“Anh Lãng Dật, anh không cần thiết phải làm vậy”. Tống Gia Ninh nhanh chóng rụt tay lại, hít sâu một hơi, sau đó nói cho anh biết suy nghĩ thật sự của mình: “Miên Miên rất quan trọng đối với em, nhà họ Ôn đối tốt với em mấy năm nay cũng vậy, em không muốn tùy tiện thay đổi quan hệ giữa anh và em, tránh tương lai sẽ xảy ra chuyện gì phá vỡ mọi thứ”.

Ôn Lãng Dật ngẩn người, lập tức hiểu được ý của cô.

“Em hiểu rõ Miên Miên, cũng hiểu rõ mọi người trong nhà anh, chuyện em lo lắng không có khả năng xảy ra”. Anh không giải thích nhiều, bởi vì dường như cô không hề muốn thay đổi quan hệ giữa bọn họ, nếu cứ khăng khăng muốn cô tin tưởng cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi.

“Còn nhiều thời gian”. Anh mỉm cười, nói: “Anh có thời gian để từ từ chứng minh và thuyết phục em”.



Thời gian trôi qua rất nhanh, đặc biệt là khi có người xuất hiện trong cuộc sống của mình.

Tống Gia Ninh càng ngày càng nhận thấy người đàn ông bình thường rất kiềm chế ôn hòa nhưng khi cương quyết cũng rất mạnh mẽ.

Cũng có thể vẻ kiềm chế ôn hòa đó của anh chỉ là vỏ bọc bề ngoài.

Đối với bản thân cô, rất khó để những người xung quanh bước qua đường “ranh giới” mà cô dựng nên, nhưng nếu ngay từ đầu người đó đã ở bên trong ranh giới ấy thì sao? Mọi chuyện sẽ thế nào?

Trước sự kiên trì không kể ngày đêm của Ôn Lãng Dật, cô không khỏi lại nhớ đến lời Khúc Vân Chu từng nói.

“Có lẽ tương lai cậu sẽ gặp được một người đem đến cho cậu cảm giác tin cậy”.

Ôn Lãng Dật dường như cũng hiểu được điều này, hiểu được ngay từ đầu anh đã có ưu thế… anh đã sớm có được hoặc khoác lên cho mình vẻ ngoài khiến cô buông lỏng phòng bị, khiến cô dễ dàng cảm nhận được sự tin cậy nơi anh.

Gian xảo. Tống Gia Ninh không ngừng oán thầm.

Nhưng dần dần, mỗi lần cô oán thầm trách móc anh thì bản thân cũng không nhịn được thổn thức, vô thức mỉm cười.

Trái tim cô cũng chẳng phải sắt đá, sớm muộn cũng sẽ rung động vì anh.

Mãi cho đến đêm trước ngày tốt nghiệp, Tống Gia Ninh mới giật mình ý thức được thời gian đã qua lâu như vậy.

Anh luôn đối tốt với cô, mọi lo lắng đều tan biến trước sự yêu thích và tin cậy đối với người đàn ông, cuối cùng đã sụp đổ hoàn toàn như bọt biển hòa vào làn nước mát.

Cô phát hiện bản thân mình từ lâu đã không thể dùng ánh mắt nhìn anh trai của bạn để nhìn anh. Mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi ngay từ đêm say hôm ấy.

Cho đến khi nó lặng lẽ trở thành một mối quan hệ khác thân thiết, gần gũi hơn.

“Anh không cần phải làm vậy đâu”. Đây đã là lần thứ hai cô nói câu này trong mấy ngày nay.

Ôn Lãng Dật đối diện với cô qua điện thoại, cười nói: “Anh biết anh muốn làm gì”.

Cùng nhờ khoảng thời gian qua, anh mới hiểu rõ và kiên định suy nghĩ của mình. Thì ra nếu không có những lần bám riết không buông ấy, có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu được thứ tình cảm này có ý nghĩa như thế nào.

Ban đầu nó chỉ là một mầm cây, sau đó sẽ từ từ lớn lên, bén rễ trong tim anh.

Chỉ có thể nói may mà có đêm ấy, may mà có những chuyện xảy ra vào đêm ấy, nếu không sẽ chẳng ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

“Vì sao?”. Tống Gia Ninh nhoài người ra bàn, cô nhìn vòng tròn đánh dấu trên cuốn lịch bàn, bên cạnh vòng tròn có chú thích: Lễ tốt nghiệp, chụp ảnh tốt nghiệp.

Người nào đó cách xa ngàn dặm cũng đang ngồi trước bàn, ngón tay cầm bút lưu loát vạch một vòng tròn quanh con số.

“Ngoài thích và yêu ra còn có thể là gì?”.

Trong gió đêm, giọng nói của anh trầm thấp mà dịu dàng.

Tống Gia Ninh đưa tay đỡ trái tim đang đập rộn ràng, mím môi không thốt nên lời.

“Lễ tốt nghiệp có chào đón anh không?”. Anh cười nói, “Tặng cho em một món quà tốt nghiệp”.

Khóe môi cô vô thức cong lên, một lúc lâu sau mới quay mặt nói với anh: “Đương nhiên, hoan nghênh anh tới”.

Em bằng lòng.

=====

P/s: Phần phiên ngoại của Ôn Lãng Dật và Tống Gia Ninh kết thúc rồi. Còn 2 PN nữa về Khúc Vân Chu và Lộ Kinh Trì là hoàn toàn văn nha các nàng. ^^

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi