EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Editor: Aliénor/ Beta: Mạc

Thoáng chốc nửa tháng đã trôi qua.

Bữa tối sinh nhật của Ôn Dược được tổ chức tại một cơ ngơi của nhà họ Ôn, khách mời đều là những người có địa vị và danh vọng liên quan đến rất nhiều lĩnh vực khác nhau. Đại đa số họ đều là bạn bè hoặc có quan hệ với nhà họ Ôn.

8 giờ tối, buổi dạ tiệc chính thức bắt đầu, khách mời đã đến khá đông đủ vào nửa tiếng trước khi bắt đầu.

Ôn Thư Du hơi căng thẳng nên ngồi nghỉ ngơi ở tầng hai.

Không phải cô lo lắng cảnh tượng phải đối mặt tiếp theo, mà là vì người ấy… Cô đã nghe hai ông anh nói rằng anh ấy sẽ đến buổi dạ tiệc hôm nay.

“Miên Miên, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta xuống lầu thôi nào”. Ôn Dược vui vẻ đứng bên cạnh, vẫy tay về phía vợ và con gái mình.

Mặc dù đã qua tuổi tứ tuần, thế nhưng hôm nay Ôn Dược mặc một bộ vest chỉnh tề, trông cực kỳ trưởng thành hấp dẫn.

Ôn Thư Du khẽ hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy bước đến.

Người phục vụ mở cửa phòng nghỉ, dẫn một nhà ba người đi qua hành lang và sân thượng của lầu hai, cuối cùng dừng lại ở lối vào cầu thang.

“Miên Miên, đi theo bố nhé”. Ôn Dược nhỏ giọng nhắc nhở.

Ôn Thư Du hơi thấp thỏm lo lắng, gật nhẹ đầu: “Dạ”.

Những vị khách ở tầng một ngừng bàn tán, ngước mắt nhìn ba người bước xuống từ trên lầu.

Cặp vợ chồng phong thái hiên ngang sang trọng đi ở phía trước, đằng sau có một thiếu nữ mặc chiếc váy dài màu trắng bạc, khuôn mặt tinh xảo, còn con trai trưởng và con trai thứ nhà họ Ôn mà mọi người đã quen thuộc thì đứng lần lượt bên trái và bên phải cuối cầu thang đợi.

Âu phục giày da, cực kỳ cao cáo đẹp trai.

Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trang trí trên trần nhà tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cảnh tượng trước mắt tựa như một bộ phim quay chậm.

Mọi người dường như quên cả việc hô hấp, không khỏi cảm thán kinh ngạc.

Ôn Thư Du khẽ hạ cằm, vén váy nhẹ nhàng bước lên bậc thềm, nhưng nhịp tim lại đập nhanh gấp gáp.

Anh ấy đến rồi sao? Anh ấy có nhìn thấy cảnh tượng bây giờ không, lúc này anh ấy có chú ý đến mình không nhỉ?

Cô không để ý mà dừng lại nghe bố đã nói gì với những vị khách, chỉ biểu hiện lễ nghi mà cô đã được học trên lớp, yên lặng, mỉm cười đứng ở một bên.

Cô chỉ có thể cảm nhận được rằng có rất nhiều ánh mắt dồn về phía mình, cô cũng đang nhìn vào trong đám đông, nhưng không thực sự tập trung nhìn vào bất kỳ ai.

Một lát nữa rồi tìm hẳn cũng không muộn đâu. Ôn Thư Du tự an ủi mình.

Ôn Dược không trực tiếp giới thiệu thiếu nữ bên cạnh mình, nhưng trong lòng mọi người đều đã ngầm đoán ra thân phận của cô gái ấy… Con người vô cùng “thu hút ánh mắt của mọi người” thế này, lần đầu được đưa đến nơi này, ngoại trừ “viên minh châu” trên tay ông thì còn có thể là ai nữa cơ chứ.

Chiếc váy dài màu trắng bạc của cô gái nhỏ được dính đầy những viên kim cương lấp lánh, cái đèn nhỏ ở ống tay hiện ra bên ngoài trông có vẻ ngộ nghĩnh đáng yêu. Mái tóc đen mượt dài bồng bềnh được vén ra sau tai, trên đỉnh đầu đội một chiếc “vòng nguyệt quế” màu bạc hình cành lá uốn lượn đơn giản.

Chuyển động theo sự thay đổi của động tác và ánh sáng, cả người cô trông như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng đẹp tuyệt trần.

“Thiên kim nhà họ Ôn này bao nhiêu tuổi rồi thế?”. Có người thấp giọng hỏi.

“Hình như mới chỉ có mười sáu tuổi thôi, sao thế, tính làm gì vậy hả?”

“Thằng con trai nhà tôi cũng vừa mới thành niên, còn hai năm nữa nhỉ… Chuyện chung thân đại sự này hình như cũng không phải không có khả năng đâu”.

“Mơ đi ông ơi, cóc ghẻ mà cứ đòi ăn thịt thiên nga”.

Mọi người nhỏ giọng bàn tán sôi nổi.

Dạ tiệc bắt đầu, sau tiết mục nhảy đầu tiên với bố, Ôn Thư Du bị hai ông anh trai kéo cô ra một bên, dở khóc dở cười nghe bọn họ bàn luận nghiêm túc về việc màn vũ điệu thứ hai nên nhảy với ai.

Cứ nghe đi nghe lại khiến cô không nhịn được mà ngẩn người, âm thầm tìm kiếm bóng dáng của người kia.

Đứng ở góc độ này, dường như chỉ cần lướt qua cô cũng có thể nhìn thấy anh.

Người nọ luôn là tiêu điểm trong đám đông… Người xung quanh không ngừng cẩn thận vây quanh nịnh hót anh, anh dùng một tay nâng chiếc ly đế cao, thỉnh thoảng lại đưa lên nhấp một ngụm.

Đường quai hàm rõ ràng nối liền với yết hầu nhô ra ở cổ, nét gợi cảm kéo dài một đường đến tận chiếc cúc cài áo sơ mi.

“Miên Miên, em đang nhìn ai thế?”. Ôn Trị Nhĩ nương theo ánh mắt của cô nhìn qua: “Yến Tân à?”

Ôn Thư Du giật cả mình: “… Chỉ là tùy ý nhìn thôi, đúng lúc tình cờ nhìn thấy anh ấy”.

“Anh qua đó chào hỏi với anh ấy trước nhé”. Nói xong, Ôn Lãng Dật vừa định nhấc chân rời đi thì bỗng dừng lại: “Đợi chút, Miên Miên, em còn chưa nói lần khiêu vũ thứ hai sẽ nhảy với ai nữa?”

Ôn Thư Du bật cười trước hai ông anh không ai chịu nhường ai.

Kết quả cuối cùng chẳng ai được khiêu vũ cả.

Ôn Lãng Dật bị Triệu Đường Như gọi đi đến gặp một đôi vợ chồng và cô con gái của họ, Ôn Trị Nhĩ cũng bị Ôn Dược gọi đi nói chuyện cùng với những đối tác kinh doanh.

Ôn Thư Du không quan tâm đến người phục vụ mà bố cô an bài ở phía sau, tựa như không thể chờ đợi được nữa mà chậm rãi tiến về phía có người kia.

Hai nhà Ôn, Lương đều là những người đứng đầu trong giới kinh doanh, nhiều người ôm hy vọng “người nhà họ Lương có lẽ sẽ đến”, nhưng đến tận khi gặp người thật thì bị khí thế áp bức của người đàn ông khiến cho không ai dám bước lên trước, hoặc do sự thờ ơ trả lời qua loa lấy lệ của anh khiến họ không thể không thức thời mà tránh.

Lương Yến Tân lười biếng nâng chiếc ly, đến khi khóe mắt liếc thấy bóng dáng trắng bạc đến gần, anh không kiên nhẫn cau mày, ngước mắt lạnh lùng nhìn qua.

Điều này thành công làm cho cô gái nhỏ đứng cách đó vài mét sợ ngây người, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

“Là em”. Anh nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Bàn tay đặt ở sau lưng Ôn Thư Du khẽ lo lắng động đậy: “Em làm phiền anh rồi sao?”

“Anh còn tưởng là ai cơ chứ”. Anh giơ tay niết nhẹ lông mày.

Mấy chữ ấy cũng đã đủ khiến cho cô cực kỳ vui mừng, vậy là, cô được xếp vào nhóm người không phải “người khác”, là đặc biệt ư?

Đang suy nghĩ miên man, ánh mắt người đàn ông bỗng chuyển động, cô lập tức đứng thẳng người lên.

Anh quan sát cả người cô, chỉ thản nhiên nhìn một cái, sau đó khẽ gật đầu lịch sự, nhàn nhạt nói: “Hôm nay em rất xinh đẹp!”.

Ôn Thư Du sửng sốt, khuôn mặt bỗng nhiên nóng ran.

Anh ấy đang khen mình đó!

Cô nắm chặt đôi tay sau lưng để giữ bình tĩnh, cụp mắt xuống, cắn môi để kiềm chế khóe miệng muốn cong lên, tránh bản thân trông quá tự mãn và lâng lâng.

Tiếng đàn dương cầm và tiếng thì thầm của khách vang lên trong đại sảnh, chỉ riêng khu vực này lại yên lặng đến lạ thường.

Người kia không nói gì, Ôn Thư Du cũng chỉ có thể mặt dày lặng lẽ ở lại đó. Cứ như thế một hồi lâu, dũng khí rốt cuộc cũng đạt đến đỉnh điểm.

Cô dè dặt mở miệng: “À thì, hai anh trai của em đều nói rằng muốn khiêu vũ cùng em, kết quả bây giờ đều bỏ em một mình hết rồi”.

“Hả?”. Anh cao giọng, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

“Vì thế”, cô lấy hết dũng cảm nói: “Anh có thể… có thể nhảy cùng em không?”

Người đàn ông bỗng ngước mắt lên.

Trong lòng Ôn Thư Du sợ sệt, nhanh chóng nói thêm: “Em đã vì bữa tiệc này mà đã luyện tập rất lâu, em không muốn lãng phí điều này. Hơn nữa, em cũng không còn việc gì khác để làm, có hơi nhàm chán…”.

Cô nói xong, bốn bề lại chìm vào im lặng.

Không khí cứ như bị cuốn theo vào vòng quay của kim giây, tim cô chợt bị treo lên cao, đến cả hít thở cũng không dám.

“Muốn nhảy cùng anh à?”

Ôn Thư Du đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt trầm tư của người đàn ông, anh khẽ nhướng mày, khuỷu tay chống về phía sau, hơi nâng cằm lên.

Cô do dự một lúc, hơi lo lắng rồi nhanh chóng gật đầu, cố gắng bình tĩnh đáp lại ánh mắt của anh.

Bỗng nhiên anh đứng dậy, chậm rãi ung dung bước về phía trước dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.

Anh dùng một tay cởi chiếc cúc áo khoác, đút tay vào túi quần, đôi chân dài kia dừng lại trước mặt cô.

Trái tim Ôn Thư Du đập mạnh, cô ngẩng đầu lên, thân thể mảnh mai như dây đàn căng ra.

Khóe mắt người đàn ông rũ xuống, khẽ cong khóe môi, đưa một bàn tay về phía cô. Ánh sáng sặc sỡ rơi xuống trên người anh, lãng mạn và phong nhã hơn cả khí chất lãnh đạm ngày thường.

Trong phút chốc, cô như chìm vào giấc mộng.

Anh đưa bàn tay về phía cô… Anh thật sự đã mời cô nhảy một điệu.

Mọi người xung quanh xôn xao hẳn lên.

Bọn họ rất hiếm khi thấy Lương Yến Tân tham gia những buổi tiệc thế này, còn về việc chủ động mời ai cùng khiêu vũ thì lại càng hiếm hơn.

Không nghi ngờ gì nữa, cô con gái nhỏ nhà họ Ôn đã trở thành người được chú ý nhất trong buổi dạ tiệc hôm nay, người được tôn kính trong bữa tiệc là bố cô, ba người giỏi nhất trong chỗ đứng của giới kinh doanh, hai người là anh trai cô, người còn lại chính là người mời cô khiêu vũ.

Nhiều người vô cùng kinh ngạc dừng lại mọi động tác.

“Đó không phải là thái tử gia nhà họ Lương sao? Sao lại mời một cô gái nhỏ khiêu vũ thế nhỉ?”

“Hai nhà Ôn Lương là bạn tốt với nhau, xuất phát từ tình bạn thì làm thế cũng là chuyện bình thường thôi mà”.

Ôn Thư Du có thể cảm nhận được ánh mắt và lời bàn tán của mọi người xung quanh, nhưng cô không để ý đến những điều đó.

Toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt trên người người đàn ông trước mặt này.

Một tay anh nắm lấy tay cô, tay còn lại đặt trên phần eo của cô.

Cô cảm thấy cả người mình như sắp bốc cháy, nhưng vẫn giả vờ rằng mình đang rất bình bĩnh.

Tập trung, phải tập trung, cô thầm nói trong lòng, nhất định không được giẫm vào chân anh ấy, nhất định không được bêu xấu.

Nhưng mà, cảm giác của toàn thân cứ như đều đang tập trung ở tay trái và eo, sự nóng bỏng cảm nhận được mỗi khi chạm vào làn da giống như đang dùng lông vũ chạm mạnh vào dây thần kinh cô, mặc dù bàn tay đặt đằng sau kia của anh cực kỳ lịch thiệp.

Hương thơm thanh mát nhẹ nhàng bao quanh cô, chỉ cần hơi ngẩng lên là có thể thấy đường viền cổ áo tinh tế kia và chiếc cà vạt được cài trên đó, còn cả yết hầu và cằm trượt thẳng xuống một đường hoàn hảo.

“Cứ cúi đầu làm gì thế? Sợ anh giẫm phải em sao?”. Bỗng một tiếng cười truyền đến từ đỉnh đầu cô.

Cô vô thức ngẩng đầu lên: “Không phải thế đâu!”.

Bốn mắt nhìn nhau, cô không hề có chút phòng bị nào đã bị rơi vào ánh mắt xuất thần của anh.

Đôi mắt màu nâu lấp lánh được ánh sáng bao phủ thành một lớp ôn hòa dịu dàng.

Cô đặt một tay lên bờ vai rộng vững chắc của anh, chỉ cần tiến lại gần thêm một bước, cô có thể ôm trọn anh, ngả người vào trong lòng anh…

Trái tim đập “thình thịch” dưới lồng ngực, trong giây lát cực kỳ căng thẳng, nhưng cũng vô cùng hạnh phúc.

Cứ như một giấc mơ vậy.

Đột nhiên, người đàn ông híp mắt, ánh mắt thờ ơ bỗng dò xét kỹ càng như có điều cần suy nghĩ.

Ôn Thư Du giật mình, vội vàng chớp mắt điều chỉnh trạng thái, hoảng sợ nói: “Là… là em sợ mình giẫm trúng anh, cho nên mới…”.

Cô vừa nói vừa ảo não. Biểu cảm vừa rồi của anh là ý gì thế nhỉ? Có phải cô biểu hiện ra ngoài quá rõ rồi không? Vì thế bị nhìn ra được gì rồi chăng?

Giữa trán bỗng bị một ngón tay gõ nhẹ lên.

“Vậy thì tập trung nhảy đi nào”. Anh nhàn nhạt nói, giọng điệu không nghe ra chỗ nào khác so với lúc trước.

Ôn Thư Du yên tâm hơn chút, gò má hơi nóng, rất ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi mà”.

Cô không còn cúi đầu nữa, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn vào anh, chỉ có thể “mắt nhìn phía trước”, nhìn chằm vào cà vạt của anh.

Một điệu nhảy vui vẻ lại kết thúc, khi nốt nhạc cuối cùng dừng lại, cô như trút được gánh nặng, nhưng cũng lưu luyến không muốn rời.

Kết thúc nhanh như thế à…

“Bây giờ đã thỏa mãn rồi chứ?”

“Cảm ơn anh nhiều”. Cô ngước lên nhìn anh, chân tay mềm nhũn như muốn tách rời ra.

Anh thản nhiên mỉm cười, liếc nhìn nơi nào đó trong đại sảnh: “Mau đi tìm anh trai em cùng chơi đi nhé”.

Câu “Còn anh thì sao?” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, cô đã nhìn thấy người đàn ông quay sang nghiêng người để người phục vụ lấy xì gà đưa đến, cô đành nhanh chóng nuốt lời muốn nói vào bụng.

Bóng dáng cao lớn biến mất ở ngoài cửa đại sảnh.

Ôn Thư Du sững sờ thu lại ánh mắt, quay người đi về phía đại sảnh có mùi hương thơm ngát kia, bỗng nhiên có cảm giác bừng tỉnh giữa giấc mộng, vấn vương đâu đó chút mất mát.

Ngay lúc đang say mê, cô đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Ôn Lãng Dật.

Tâm trạng cô bối rối, sao cô lại có thể bỏ quên họ hết thế cơ chứ.

Ôn Lãng Dật cúi đầu nói gì đó với mấy người xung quanh, sau đó nhấc chân bước đến: “Sao lại nhảy cùng với Lương Yến Tân thế?”

“Ai bảo mấy anh bỏ em lại một mình làm gì”, cô nói dối không đỏ mặt: “Một mình em chán lắm, ở đây ngoại trừ mấy anh thì em còn quen biết ai nữa đâu”.

“Anh còn tưởng em đã quên mất người anh cả này luôn rồi chứ”.

“Sao có thể như vậy được”.

“Đợi anh bàn chuyện với bên kia xong rồi qua đây với em nhé”.

“Biết rồi mà, anh mau đi đi”.

Dỗ xong anh trai nhà mình, Ôn Thư Du thở phào một hơi, quay lưng yên lặng sờ mặt mình.

Sao vẫn có cảm giác hơi nóng ran nhỉ…

Cô thoáng nhìn về phía cửa thoát hiểm, do dự trong chốc lát rồi nhìn về chỗ của nhà mình, cuối cùng sải bước nhanh chóng tiến qua đó.

Bên ngoài hành lang dài là hai phòng chờ hai bên, nhà vệ sinh và phòng hút thuốc. Ôn Thư Du đang chuẩn bị bước vào theo bảng chỉ dẫn thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói.

“Lương thiếu, già trẻ đều câu được hết nhỉ”. Người đó vừa nói vừa cười, giọng điệu mang theo chút nịnh nọt.

Một lúc sau mới nghe thấy âm thanh đáp lại: “Cái gì mà già trẻ đều câu được hả?”

“Thì là con gái cưng nhà họ Ôn đó”.

“Em ấy sao?”. Người đàn ông cười nhẹ: “Vẫn còn là cô nhóc thôi mà”.

“Không phải chứ, tôi không phải nói cậu đâu Lương thiếu, tôi nói là tâm tư của cô gái nhỏ kia kìa. Tôi có một cô em họ có quan hệ khá tốt với công chúa nhỏ nhà họ Ôn  nên vô tình biết được vài chuyện, vì thế đã nói với tôi rồi đấy”.

Người nói dừng lại một chút mới tiếp tục: “Em ấy nói với tôi, con gái cưng nhà họ Ôn có hứng thú với cậu, cô gái nhỏ còn tự mình nói là thích kìa”.

Ôn Thư Du ngây người ngay tại chỗ, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.

Cô cảm thấy giống như bị đánh vào đầu một phát, đầu óc ong ong quay cuồng.

“Em ấy còn nhỏ như thế, biết thích là gì”.

“Nếu Lương thiếu có hứng thú thật thì đợi hai năm nữa cũng không có vấn đề gì”.

“Một cô nhóc chưa lớn, tôi có thể hứng thú cái gì”.

Giọng điệu của người đàn ông rất quen thuộc và thản nhiên, nụ cười như mang theo chút chế giễu và khinh thường: “Đầu óc cậu nghĩ mấy chuyện bình thường chút đi nào”.

Nói được một lúc thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài phòng hút thuốc truyền đến.

Ôn Thư Du lấy lại tinh thần, bỗng chốc muốn trốn đi mà không biết mình phải trốn đi đâu, hình như đã quá muộn.

Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nắm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, một tay vẫn để trước cổ chỉnh cà vạt, đôi tay thon dài trắng nõn.

Đột nhiên, bước chân anh bỗng dừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, đầu óc Ôn Thư Du chợt trở nên trống rỗng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi