EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Editor: Aliénor/ Beta: Phi Phi

“Sao không tới đây, sợ anh ăn thịt em à?”.

Sợ anh ăn thịt em à?

Ôn Thư Du giống như bị thứ gì đó làm cho tê dại, ngón chân khẽ động đậy, còn chưa nhấc chân lên thì cô đã kịp thời dừng lại.

“Sao anh lại ở đây?”. Sắc mặt cô cứng đờ, cố gắng bình tĩnh nhìn người kia. 

Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của anh, trái tim cô bỗng đập nhanh một nhịp, trong đầu hiện lên khung cảnh quá mức thân mật kia.

Cảm xúc ảnh hưởng khiến hai má cô nóng ran.

Người đàn ông hất cằm về phía Fawn: “Làm chút chuyện giúp người khác”.

“Dì Du bảo anh đến à?”. Nói xong, Ôn Thư Du chậm rãi đi về phía con ngựa như không có chuyện gì xảy ra.

Anh nheo mắt nhìn cô, ngón tay vuốt ve chiếc roi trên tay, sau đó nhướng mày, không chút dao động.

Cô mở miệng thốt ra mấy chữ: “Làm phiền anh”.

Chuyện tốt đến bất ngờ không kịp đề phòng được gọi là “trùng hợp”, chuyện xấu thì gọi là “xui xẻo”. Cô chẳng muốn biết vì sao mình xui xẻo như thế nữa… Chỉ đến trường đua ngựa cũng gặp được, người này đúng là âm hồn không tan!

Nếu như là chuyện sắp xếp ngựa, thì có biết bao nhân viên phụ trách, dù sao chăng nữa thì cũng không cần đến “Lương thiếu” anh tự mình qua đây.

Tâm trạng thoải mái dễ chịu của Ôn Thư Du đã biến mất sạch sẽ.

Cô cổ vũ bản thân, cố gắng phớt lờ ánh mắt của người đàn ông đang nhìn mình, đi đến bên cạnh Fawn rồi vuốt ve nó, nhẹ nhàng thở phào.

“Tôi muốn cưỡi một vòng”. Ôn Thư Du nói với người phụ trách: “Chúng ta đi thôi”.

Không chọc được thì tránh mặt, mặc dù cô không biết anh tới đây từ khi nào, nhưng khi cô cưỡi một vòng xong quay lại thì chắc hẳn anh cũng phải đi rồi chứ?

Thế nhưng người phụ trách vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy, anh ta mỉm cười nhìn về Lương Yến Tân nói: “Trình độ cưỡi ngựa của tôi không thể bằng Lương thiếu được, cho nên để anh ấy cùng cưỡi ngựa với cô là tốt nhất”.

Ôn Thư Du ngẩn người.

Lương Yến Tân mặc một bộ đồ cưỡi ngựa đơn giản, nhưng vừa rồi cô cho rằng anh mới đến trường đua còn chưa kịp thay quần áo…

Cùng cưỡi ngựa với cô? Cô thèm vào đó!

“Không cần đâu”. Cô từ chối không cần suy nghĩ, lịch sự mỉm cười: “Lương tiên sinh bận như thế, chắc hẳn sẽ không ở lại đây lâu được đâu, cho nên tôi cũng sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh”.

Lương Yến Tân im lặng không nói gì.

Dưới ánh nắng không quá gay gắt, một tay cô đặt trên mình con ngựa đen bóng, khiến cho những ngón tay ấy càng trở nên mảnh mai.

Mảng đen bao quanh tay cô vô cùng lớn, nhưng một chút màu trắng kia lại nổi bật một cách chói mắt.

Con ngươi anh khẽ dao động, đột nhiên đứng dậy đi đến.

Người phụ trách đang cầm dây cương ngẩn ra không biết làm sao, trước khi quay người rời đi còn mỉm cười nói với Ôn Thư Du: “Cô Ôn, chúc cô chơi vui vẻ”.

Ôn Thư Du mở to hai mắt, còn chưa kịp nói gì thì người phụ trách đã nhanh chóng bước đi xa; bóng dáng cao to vừa nhìn hàng rào kia cũng đã đi đến trước mặt cô, rũ mắt nhìn dây cương.

Cô vô thức lùi về sau vài bước, sau khi định thần thì mau chóng dừng lại.

Lương Yến Tân nhàn nhạt nói: “Muốn đuổi anh hả?”

“Đây là trường đua ngựa của Lương thị, tôi không có quyền yêu cầu Lương tiên sinh làm thế”. Khóe miệng Ôn Thư Du run rẩy cố nặn ra một nụ cười, nói xong liền cúi đầu đi cầm lấy dây cương.

Người đàn ông hoàn toàn không có ý định buông tay ra, cô lại thêm chút sức lực, thế nhưng kết quả vẫn không thay đổi.

“Lương tiên sinh?”

“Trước khi lên ngựa, phải hiểu tính cách và thói quen của ngựa”. Anh liếc xuống đôi tay cầm dây cương của cô, đột nhiên ngẩng lên: “Em vội gì hả?”

“Vậy thì tôi muốn người huấn luyện của Fawn”.

“Fawn là do anh chọn, cái tên đó cũng là do anh đặt”. Ôn Thư Du nghe tiếng anh khẽ cười nhẹ: “Còn cần người huấn luyện gì nữa chứ”.

Anh chọn? Còn do chính anh đặt tên nữa hả?

Cô bị lời nói của anh làm cho nghẹn họng: “Lương tiên sinh đừng nói với tôi những con ngựa trong chuồng mà tôi vừa thấy đều là anh chọn, tên cũng do anh đặt luôn nhé?”.

“Không trùng hợp đến thế đâu”. Anh nhìn cô: “Chỉ có nó thôi”.

Người đàn ông không biểu lộ chút cảm xúc nào, sắc mặt nhìn cô rất bình thường, nhưng Ôn Thư Du bị đôi mắt nâu nhạt của anh nhìn buộc bản thân phải ngoảnh mặt ra chỗ khác.

Tất cả chỉ có một con ngựa được anh chọn, thế mà cô lại chọn trúng nó, đây gọi là “không trùng hợp thế đâu” ấy hả?

Ôn Thư Du cảm thấy lời nói của anh rõ ràng là cố ý.

Fawn ngoan ngoãn đứng yên một bên, đôi mắt to đen láy nhìn ngây thơ mà mờ mịt. Cô bị bộ dáng này của nó làm cho phát cáu… Fawn hợp ý cô quá đi mất, cô không nỡ đổi nó, mà làm thế cũng thật quá trẻ con.

“Anh mắt của Lương tiên sinh không tệ”. Cô kìm nén tức giận, hỏi anh: “Cho nên bây giờ anh muốn tự mình giới thiệu Fawn cho tôi phải không?”

Người bên cạnh buông tay ra, Lương Yến Tân thả lỏng dây cương nắm trong tay.

Khóe môi anh nhếch nhẹ, chuyển người nhìn sang con ngựa bên cạnh, đưa tay thản nhiên sờ lên cổ nó, mở miệng nói: “Fawn thông minh, dễ bảo, còn nhạy cảm với cảm xúc và thế giới bên ngoài, chạy vài vòng là sẽ hoạt bát vui vẻ”.

Ôn Thư Du nhìn vào móng vuốt trắng như tuyết của Fawn và nghe anh nói.

Giọng của người đàn ông cuốn hút và trầm ấm, khi anh bình tĩnh dùng giọng nói này nói chuyện quả thật rất dễ nghe. 

Cô không nhịn được mà ngẩng lên nhìn.

Anh đang quay mặt về cô, đôi mắt cụp xuống một nửa, đường nét và độ cong từ sống mũi đến đôi mắt hơi hõm xuống, đôi môi mỏng và đường cằm rất rõ ràng.

Sau lưng người đàn ông là bãi cỏ xanh mướt bao la và hàng rào màu trắng, ánh nắng trên đầu cũng không còn gay gắt.

Hoặc cũng có thể vì tập trung hơn bình thường nên dáng vẻ mơ hồ trên người anh đã không còn, thế nhưng hàng lông mày lại không tự chủ mà có thêm vài phần phóng túng.

Khiến người khác tò mò dáng vẻ của anh khi cưỡi ngựa sẽ ra sao.

Nghĩ đến đây, Ôn Thư Du vội vàng chặn đứng suy nghĩ trong đầu, tự nói với bản thân nào là “tập trung, thận trọng, nghiêm túc”, tất cả đều là ảo giác hết.

Giống như lần đầu gặp anh năm năm trước, cô nghĩ rằng anh đã thay đổi rất nhiều, bây giờ thì có vẻ như có thay đổi, thế nhưng kết quả chứng minh “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.

Nói được một nửa, bàn tay Lương Yến Tân đang vuốt ve cổ ngựa bỗng dừng lại.

Sắc mặt anh không thay đổi, thản nhiên nói tiếp: “Trước tiên cứ cưỡi chậm và chạy từ từ, đợi đến khi đã quen thì hãy tăng tốc”.

Nói đến đây, ánh mắt đang nhìn anh dè dặt rời đi.

Lúc này anh mới chuyển qua nhìn người bên cạnh, thần sắc ở đáy mắt chưa phai, mỉm cười.

“Anh cười gì thế hả?”. 

Vừa rồi cô nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, hình như suýt chút nữa đã bị phát hiện.

Lương Yến Tân nắm dây cương đưa cho cô, thờ ơ nâng cằm: “Lên đi”.

Ôn Thư Du cũng không muốn nghĩ đến gốc ngọn của vấn đề, vươn tay ra nắm dây cương, nhưng người kia vẫn cứ không chịu buông.

“Anh làm gì thế?”. Ngọn lửa trong lòng cô vừa kìm nén giờ đây lại nổi lên: “Trêu chọc tôi hết lần này đến lần khác như thế rất vui hả?”

Anh dường như không để ý đến sự tức giận của cô: “Em vẫn chưa xem chiếc váy mà anh đền cho em hả?”.

Anh đột nhiên thay đổi đề tài khiến cô không kịp phản ứng, Ôn Thư Du sửng sốt, cô vô thức muốn phản bác “xem rồi”, thế nhưng sau khi phản ứng thì lại thốt ra một câu khác.

“Đương nhiên là chưa xem, có lẽ người làm đã cất đi rồi”. Cô chớp mắt: “Tôi cũng không nhớ rõ nữa”.

“Không biết em thích gì, thế nên anh đã chọn chiếc váy có phong cách khá giống với hôm du thuyền đêm đó”. Người đàn ông như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu, giọng điệu trầm ngâm: “Bởi anh ấn tượng sâu sắc với nó”.

Ôn Thư Du chợt ngây người.

Anh nói muốn đền chiếc váy khá “giống” với phong cách hôm đó, vậy hẳn là chiếc có thiết kế có lỗ khoét sau lưng… Anh còn cố ý nhấn mạnh “ấn tượng sâu sắc”, làm sao có thể chỉ đơn giản là đề cập đến chiếc váy cơ chứ?

Lại là giọng điệu lăng nhăng lại còn mập mờ này.

Hành vi và lời nói từ lần cuối cùng gặp anh giờ đây tràn ngập trong tâm trí cô. Nó giống như chai nước có cảm xúc bị va chạm đột ngột, được đổ đầy nước ở trong đó.

Hiện giờ đúng là cô vừa bực tức vừa ảo não, nhưng có lẽ vì đụng chạm tới đỉnh điểm cảm xúc nên cô chỉ còn cách nắm chặt tay giữ bình tĩnh.

“Anh nhấn mạnh điều này có ý gì hả?”

Lương Yến Tân nhìn cô: “Xem ra em đã xem rồi nhỉ”.

“Cho dù tôi đã xem thì sao?”. Ôn Thư Du nghiến răng nghiến lợi mỉm cười: “Lương tiên sinh, anh không cảm thấy lời nói của mình không thích hợp à?”

“Không thích hợp sao?”. Anh nhướng mày: “Thế nào gọi là không thích hợp”.

“Lần trước anh giúp tôi chuyện ở trên du thuyền, chuyện náo loạn trên Weibo cũng là do anh ra tay giúp đỡ tôi, những điều này không thể phủ nhận. Đương nhiên, tôi còn rất cảm ơn anh đã làm những việc đó, tôi cũng cảm ơn rồi. Nhưng những chuyện khác, tôi thấy cần phải nói rõ”.

Nói đến đây, cô dừng lại, nhếch khóe môi lộ ra nụ cười, sau đó nói tiếp: “Lương tiên sinh, anh biết hai chữ “vả mặt” viết thế nào không?”

Khi nói đến hai chữ này, rốt cuộc Ôn Thư Du cũng cảm thấy vui sướng.

Sau bao lâu, cuối cùng cô cũng nói ra được. Cô đã hoàn toàn chịu đủ việc cứ phải nhìn thấy anh, lại bị anh dùng thái độ đó nhắc nhở chuyện đã xảy ra.

Cứ nghĩ rằng bản thân mình đã quên rồi, thế nhưng cô vẫn nhớ rất rõ ràng.

Đương nhiên cô cũng giận bản thân mình, biết rõ năm năm trước là bởi vì lời nói và hành vi của anh khiến cô mơ tưởng viển vông, vậy mà năm năm sau khi gặp lại, cũng là tình huống đó, thế mà cô vẫn không nhịn được đỏ mặt tim đập.

“Năm năm trước, Lương tiên sinh đã nói gì, làm gì, hoặc là những thứ đối với anh không hề quan trọng cho nên đã quên sạch sẽ. Nhưng ít nhất anh cũng nên nhớ đã từ chối thế nào, lạnh lùng xử lý mọi thứ thế nào, còn cả thái độ khinh miệt thế nào nữa”.

“Cho nên, Lương tiên sinh có lẽ nên tiếp tục duy trì thái độ với người lạ như năm năm trước, cùng với câu nói “không có hứng thú” kia. Chứ không phải xem như mọi thứ chưa từng xảy ra, tất cả đều do anh tiêu khiển”.

Nói xong, Ôn Thư Du đoạt lấy dây cương, chân trái đạp vào bàn đạp, nhảy tót một phát lên yên ngựa.

Fawn khịt mũi một cái, giây tiếp theo chân cô nhẹ nhàng ôm sát vào bụng ngựa, thúc ngựa chạy vào đường đua.

Nói xong những lời này, thực ra Ôn Thư Du cũng có chút hối hận.

Cô nói thế phải chăng cũng có chút so đo? Hoặc là cô đang chuyện bé xé ra to?  

Nhưng sự hối hận này rất nhanh đã bị cô vứt ra sau đầu, chỉ còn lại sự ung dung trước giờ chưa từng có.

Cô cảm thấy mình nên đứng trước mặt anh nói những lời này từ sớm. Năm năm trước khi gặp nhau ở hành lang thì cô đã nên nói gì đó, nếu không cũng không đến mức mấy năm nay cứ buồn bực như vậy.



Fawn thực sự rất thông minh, tính cách cũng rất nhẹ nhàng ấm áp.

Ôn Thư Du cưỡi ngựa chậm chạp vài vòng có chút lơ đễnh, nhưng nó vẫn luôn rất ngoan ngoãn nghe lời.

Sau khi đợi bình tĩnh lại từ chuyện vừa nãy, cô mới tập trung điều khiển cho nó chạy chậm lại.

Một người một ngựa hợp nhau rất nhanh.

Nhận ra mình không quá xa lạ với kỹ năng này, cô cảm thấy nhẹ nhõm… nếu như dứt khoát dắt ngựa đi như thế mà ngựa không phối hợp, vậy thì cũng xấu hổ quá đi mất.

Sự thật chứng minh, cô không cần đến “giáo viên” tay nghề cao Lương Yến Tân hướng dẫn cũng có thể làm rất tốt.

Ôn Thư Du kiềm chế không suy nghĩ đến có thể anh sẽ có phản ứng sau khi nghe những lời này, cũng cố gắng kiềm chế sự chú ý của mình không nhìn qua hàng rào… cô biết anh vẫn chưa rời đi.

Nhưng mà, giây phút đấu khẩu xuất phát từ lòng hiếu thắng ban nãy không hề an ủi được cô, ngược lại trong lòng vẫn còn rục rịch khó chịu.

Ôn Thư Du không nhịn được nhìn mấy chướng ngại vật cách đó không xa. Mấy chướng ngại vật đó không quá cao, khá giống với những thứ mà cô đã được thử hồi đầu học cưỡi ngựa.

Cô mím môi, đột ngột bắt Fawn hơi tăng tốc chạy qua đó.

Thông thường, người cưỡi ngựa không nên vừa đến đã cố gắng nhảy qua chướng ngại vật với “người bạn mới”, nhưng vì cô đã có nền tảng nhất định, Fawn không những thông minh mà còn đã được trải qua huấn luyện kiểu này… nên sự xung động bất ngờ khiến cô thấy mình có thể thử một chút.

Ngay trước khi đến trước chướng ngại vật, Ôn Thư Du dựa theo trí nhớ thực hiện tư thế động tác nhảy, đồng thời nhịp tim cũng tăng lên rất nhanh.

Fawn nhẹ nhàng nhảy qua và vững vàng tiếp đất.

Có lẽ vì do căng thẳng, cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần, Fawn đã hoàn thành các cú nhảy tiếp theo, hơn nữa còn nhanh chóng tiếp cận chướng ngại vật kế tiếp.

Ôn Thư Du nhanh chóng điều chỉnh tư thế, nhưng Fawn đang chạy băng băng có thể cảm nhận được cảm xúc không ổn định và động tác hơi loạn của cô, tiết tấu bốn chân chạy của nó bỗng loạng choạng thay đổi.

Đột nhiên, Fawn vội vàng đi sang một bên, hai chân trước hoảng loạn đụng ngã chiếc xà, Ôn Thư Du trên lưng ngựa bỗng nhiên mất đi trọng tâm và điểm tựa.

Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, giống như một thước phim tua chậm.

Đầu óc Ôn Thư Du trống rỗng, cả người như rơi vào không gian chậm rãi mờ mịt. Cô mở mắt ra nhìn con ngựa quay người sang bên phải, còn bản thân mất kiểm soát, chỉ có thể rơi xuống từ yên ngựa.

Trong chốc lát, kiến thức trong đầu cô biến thành bản năng để cô rời khỏi bàn đạp, đồng thời thả dây cương trong tay ra giữa không trung.

… Giây tiếp theo, thời gian dường như đã trở lại tốc độ bình thường, cô ngã trên bãi cỏ, không thể kiểm soát lăn tiếp hai vòng, đám cỏ và đất xung quanh văng tung tóe.

Mọi giác quan cuối cùng cũng quay về, bên tai lần nữa truyền đến tiếng vó ngựa lộn xộn của Fawn trên bãi cỏ xanh, còn có tiếng va chạm của mấy chiếc xà.

Chói tai, lộn xộn.

Cô ngây người nằm tại chỗ, giây kế tiếp đã cảm thấy toàn thân đau đớn, nước mắt cũng bị kích thích đến trào cả ra ngoài.

Ôn Thư Du nhíu mày chớp mắt, vừa định cau mày nhịn đau đứng lên xem vết thương, vai trái bỗng bị một bàn tay giữ chặt lại, cả người bị ép nằm xuống.

Tầm mắt trên nửa đỉnh đầu đã bị che đi mất.

Sắc mặt người đến cực kỳ khó coi, lông mày đan chặt vào nhau, hàng mi lạnh lùng quét một lượt qua người cô.

“Ngã đụng phải chỗ nào rồi?”. Anh chau mày, kiềm chế nói: “Còn có thể cử động không?”

Mãi đến tận giờ phút này, Ôn Thư Du mới phản ứng được chuyện gì vừa xảy ra. Do phút bốc đồng và bất cẩn, cô đã ngã ngựa!

May mắn là đầu của Fawn và chướng ngại vật kia đều không quá cao, nếu không phải cô phản ứng kịp thời thì có lẽ hậu quả đã nghiêm trọng hơn.

Sau khi nói những lời đó với Lương Yến Tân, thế mà cô lại không biết lượng sức mình rồi tự ngã ngựa như thế, điều này chỉ khiến cô càng thêm bực bội và xấu hổ.

“Sao em không nói gì?”. Người đàn ông cau mày hỏi.

Bởi vì đau đớn nên nước mắt của cô có dấu hiệu trào ra, Ôn Thư Du vội vàng quay mặt đi, cố gắng dùng lực quay lưng lại với anh.

Anh siết nhẹ tay giữ vai trái của cô: “Đừng động đậy”.

Cô bị ép nằm ngửa ra, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.

Một giọt nước mắt thuận theo động tác của cô tràn ra từ khóe mắt, nhanh chóng rơi xuống, cuối cùng nhẹ nhàng đọng lại trên tay Lương Yến Tân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi