EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Dịch: Phi Phi

“Có phải tối qua em lén ra ngoài không?”.

Ôn Thư Du sững người, “… Gì cơ?”.

“Nửa đêm bên ngoài có tiếng động, anh còn tưởng mình nghe nhầm”. Ôn Lãng Dật nhấp nhẹ một ngụm cà phê, ngước mắt nói, “Người làm vườn mới dọn dẹp con đường ngoài hiên hóng mát, đáng ra em phải đổi đường khác mà đi”.

Cô ngẩn ngơ cúi đầu nhìn xuống đôi dép lê dưới chân mình.

Đôi dép lê nhung màu trắng lấm bẩn chút bùn đất, nhưng suốt đêm qua đến giờ mà cô vẫn chưa hề phát hiện.

Theo lý mà nói thì chắc chắn cô không ra khỏi biệt thự nửa bước, càng không bao giờ đi dép lê ra hiên hóng mát ngoài vườn, vì thế mới bị Ôn Lãng Dật để ý.

Nhưng dù sao cũng gặp mặt được rồi, nếu mục đích đã đạt được thì bị phát hiện cũng không hề gì.

“Đúng vậy”. Cô tỏ vẻ vô tội, chớp mắt cười với người phía đối diện, “Em đã lén ra ngoài sau khi anh và người làm đi ngủ”.

Đĩa sứ nhẹ nhàng va chạm với đế ly cà phê phát ra tiếng “Keng!”, âm thanh chói tai phá tan không khí trầm lặng trước đó.

“Em đi gặp anh ta?”.

“Ngoài ra còn ai khác đây”.

“Em không biết nguyên nhân anh không ủng hộ em và anh ta ở bên nhau sao? Chuyện này là thế nào?”. Ôn Lãng Dật nhíu mi, sắc mặt khó coi, “Đã muộn như thế, anh ta vốn dĩ không nên dụ dỗ con gái một thân một mình ra gặp mặt”.

Ôn Thư Du đột nhiên buông cốc sữa bò trong tay: “Anh, có phải anh đang nhầm lẫn quan hệ nhân quả không? Chẳng lẽ không phải vì anh ngăn em không được đi gặp anh ấy nên em mới bất đắc dĩ phải dùng đến cách này à? Nếu anh không hạn chế tự do của em thì chúng em cũng chẳng cần làm vậy. Hơn nữa, chuyện này cũng không phải do anh ấy dụ dỗ em, là do em muốn gặp anh ấy”.

Nói xong, cô thu ánh mắt lại, cúi đầu nén giận cầm lấy dao dĩa dùng bữa sáng.

Ôn Lãng Dật vẫn nhìn cô, một lúc sau lại lên tiếng: “Anh chỉ hy vọng em có thể bảo vệ bản thân”.

“Em biết, nhưng em sẽ không bao giờ vì sợ ngã hay không muốn ngã mà từ chối đi bộ một mình”.

Phòng ăn lập tức yên tĩnh.

Ôn Thư Du rủ mắt, gắng sức tỏ ra không có chuyện gì, tiếp tục tập trung vào bữa sáng.

Đồ ăn đưa đến miệng, cô bỗng nhiên thở dài, vẫn luôn cảm thấy trong lòng có gì đó hụt hẫng.

Cô không muốn không khí giữa hai anh em trở thành như vậy, nhưng cũng tuyệt đối không muốn thỏa hiệp.

“Chuyện đó khi nào về nước rồi nói tiếp”. Cô lề mề ăn một chút yến mạch, lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc giữa đôi bên, “Bây giờ nói nữa cũng không có ý nghĩa gì”.

Cô biết mặc dù bản thân mình không thể chấp nhận cách thức của Ôn Lãng Dật, nhưng hành động của anh trai cô dù gì cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm. Chính vì vậy cô không muốn khiến quan hệ của hai người trở nên quá căng thẳng, cứ đấu khẩu qua lại thế này chỉ khiến tình cảm sứt mẻ mà thôi.

“Hiện giờ anh ấy đã đi rồi, có phải em cũng có thể hoạt động tự do rồi không?”.

Ôn Lãng Dật nhìn cô, đứng dậy thở dài: “Có thể, em muốn về ở chỗ Khúc Vân Chu à?”.

“… Không”. Do dự một lúc, cuối cùng Ôn Thư Du cũng không tàn nhẫn đến mức hạ quyết tâm “giận dỗi” đến cùng.

“Chỉ muốn đến chỗ A Chu và Gia Ninh lấy chút đồ”.

Vừa dứt lời, bằng sự hiểu biết của cô với anh trai mình nhiều năm qua, cô có thể cảm giác được anh thở phào nhẹ nhõm.

Cô thoáng cảm thấy may mắn khi không nói mình muốn đi.

Cũng bởi vì một câu này mà dường như không khí giữa hai người cũng hòa hoãn chút ít. Ai nấy đều hiểu ý không nhắc đến những chuyện sẽ khiến đối phương cảm thấy khó chịu. Đây chính là thói quen của những người thân sống bên nhau nhiều năm.

“Nếu anh nhớ không nhầm thì chỗ của bọn họ ở hai phía khác nhau, hơn nữa cũng cách không gần lắm”. Ôn Lãng Dật nói, “Gấp lắm không?”.

“Buổi chiều đi học cần dùng”. Tâm trạng của Ôn Thư Du dần nhẹ nhõm, cố gắng bám theo đề tài để dời sự chú ý khỏi vấn đề khiến cả hai cùng căng thẳng.

“Lát nữa anh phải ra ngoài một chuyến, có muốn anh tiện đường lấy giúp em không?”.

Cô ngẫm nghĩ một lúc, cũng không từ chối: “Để tài xế đi lấy cũng được”.

Ôn Lãng Dật gật đầu: “Được”.

Ăn sáng xong, Ôn Thư Du đứng dậy chuẩn bị về phòng ngủ bù.

“Miên Miên”.

Nghe thấy tiếng gọi, Ôn Thư Du dừng bước quay đầu lại.

Ôn Lãng Dật nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh: “Sáng sớm ngày kia anh về nước”.

“… Ồ, được”. Cô không biết nên nói gì, chỉ có thể gật đầu.

“Một tháng rưỡi tới, em yên tâm học hành, những chuyện khác đợi về nước rồi bàn lại. Đến lúc đó, nói hay không nói với bố mẹ đều do em quyết định”.

Cô giương mắt nhìn: “Vậy trong thời gian này anh chịu giữ bí mật giúp em?”.

Ôn Lãng Dật đứng cách cô vài bước, thở dài: “Ừ”.

Nếu là người nhà đến Anh thăm cô thì Ôn Thư Du đều dành thời gian ở bên họ, ngoại trừ lúc lên lớp và hoạt động của câu lạc bộ. Phần lớn thời gian bọn họ sẽ ở cùng nhau nấu cơm, tán gẫu, xem phim, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài chơi.

Nếu không phải bị phát hiện “yêu đương lén lút” thì có lẽ lúc này cô và Ôn Lãng Dật cũng như vậy.

Nhưng hai ngày còn lại này, dường như giữa hai người bất chợt dựng lên một tầng ngăn cách mỏng manh.

Ôn Thư Du biết rõ đây là giai đoạn không thể nào điều hòa hoàn toàn mâu thuẫn với anh trai, nhưng cô cũng cố hết sức coi nhẹ cảm giác khó chịu và tranh chấp mà biểu hiện tự nhiên như thường ngày.

Có điều, thân làm anh trai, Ôn Lãng Dật cũng nhận ra cảm xúc của cô nên hai ngày nay anh đều ra ngoài hoặc làm việc trong thư phòng, giảm bớt thời gian hai anh em chạm mặt.

Buổi sáng ngày Ôn Lãng Dật trở về Trung Quốc, Ôn Thư Du muốn tiễn anh đến sân bay nhưng cuối cùng lại bị từ chối.

Tài xế xếp hành lý vào cốp xe, cô đứng bên cạnh cửa xe. Người đàn ông cao lớn đặt tay lên cửa xe, mỉm cười nhìn cô: “Được rồi, vào đi”.

Cô gật đầu, khẽ dịch mấy bước chân.

“Miên Miên”. Ôn Lãng Dật bỗng gọi tên cô.

Ôn Thư Du dừng lại, “Dạ”.

“Em định vì chuyện này mà giận dỗi rồi xa cách với anh vô thời hạn thật đấy à?”

Giọng điệu Ôn Lãng Dật tỏ vẻ bất lực, mang theo ý cười, nhưng rõ ràng là ý cười đó đang cố tình muốn che giấu cảm xúc khác.

Cô mấp máy môi, nói: “Không có…”.

“Chỉ vì người đàn ông khác mà em định từ bỏ cả anh ruột sao?”. Ôn Lãng Dật nhìn cô, “Chẳng lẽ vì sự mâu thuẫn này mà anh không phải anh của em nữa? Hay là sự quan tâm của anh với em chỉ là giả?”.

“Đương nhiên là không”. Sống mũi Ôn Thư Du cay cay, “Điểm này đúng là em sai…”.

“Anh không có ý nói em sai”. Bàn tay ấm áp đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa mái tóc cô, “Anh không trách em, cũng chỉ hy vọng em đừng trách anh, lại còn trưng dáng vẻ giận dỗi nữa. Em biết anh khó chịu thế nào mà”.

Cô mím môi, lặng lẽ tiến đến ôm anh.

“Em xin lỗi vì chuyện này”.

“Nhận lời xin lỗi”. Ôn Lãng Dật cười, “Cũng mong em nhận lời xin lỗi của anh. Anh không yên tâm về em, nhưng đúng là phương pháp của anh không suy xét đến cảm xúc của em”.

Vốn dĩ anh cũng chẳng có ý muốn chia rẽ chuyện tình yêu của em gái, chỉ là muốn xác nhận lại một chút để khiến mình yên tâm. Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc anh sẽ giúp Lương Yến Tân. Nhà họ Ôn nhất định sẽ khiến Lương Yến Tân nếm mùi đau khổ, nhất định anh sẽ không giúp giảm bớt chút nào.

Ôn Thư Du gật đầu, rầu rĩ “Vâng” một tiếng.

Trước khi lên tiếng còn khẽ cong môi cười: “Tha lỗi cho anh lần này”.

Vừa dứt lời, Ôn Lãng Dật lại cười nhẹ xoa đầu cô.

“Quay vào đi, anh đi đây”.

“… Được”.

Lùi về phía sau hai bước, cô nhìn người đàn ông lên xe, tiếp đó chiếc xe cũng dần lăn bánh khuất khỏi tầm mắt cô.

Mặc dù không nỡ, nhưng trong lòng cô vẫn mơ hồ cảm thấy nhẹ nhàng hơn chút ít.



Vì màn “bất ngờ” miễn cưỡng khép lại, Ôn Thư Du biết sau khi về nước sẽ phải đối đầu với “bão táp” thực sự. Mỗi ngày nhìn lịch thấy kỳ nghỉ đến càng ngày, cô đều không kìm được vừa sợ hãi vừa chờ mong.

Đau dài không bằng đau ngắn, nhân cơ hội này để đối mặt sớm một chút vậy.

Mỗi ngày ngoài việc đi học, cô đều nghĩ mọi cách để đánh tiếng với bố mẹ.

Suốt một tháng rưỡi từ tháng 10 đến giữa tháng 12, cô luôn ở trong trạng thái cẩn thận vắt óc suy nghĩ. Khúc Vân Chu và Lộ Kinh Trì vẫn khúc mắc dây dưa không rõ, người nhẹ nhõm thoải mái nhất e là chỉ có mình Tống Gia Ninh.

“Hâm mộ cậu thật đấy”.

“Mình có gì mà hâm mộ”.

“Mặc dù A Chu không nói chi tiết nhưng có thể thấy gần đây cậu ấy rất bối rối. Mình cũng đang đau đầu khi về nước sẽ nói chuyện này thế nào, chỉ có cậu là thoải mái thôi”.

Ánh mắt Tống Gia Ninh trở nên mơ hồ, cười nói: “Nhỡ đâu mình cũng giống A Chu, có chuyện gì đều giữ âm ỉ một mình, không nói với cậu thì sao?”.

“Cậu á? Không thể nào, hai người chúng ta đều là kiểu khó giữ bí mật”.

“… Biết đâu mình lại có năng lực đấy rồi chẳng hạn?”.

Ôn Thư Du nghi ngờ ngồi dậy nhìn cô bạn, “Cậu không có chuyện gì giấu mình đấy chứ?”.

“Đương nhiên không rồi!”.

“Thật không?”.

“Thật mà”.

Ôn Thư Du còn muốn nói tiếp nhưng màn hình lại đột nhiên sáng lên, một thông báo nhắc nhở có tin nhắn mới. Sự chú ý của cô lập tức dời đi, đọc tin nhắn xong lại vội vàng túm Tống Gia Ninh đến xin giúp đỡ: “Gia Ninh, nhanh nhanh nhanh, mình cảm thấy có thể lợi dụng đề tài này một chút. Cậu xem giúp mình nên trả lời thế nào thì tốt”.

Giao diện trò chuyện đang hiển thị tin nhắn Triệu Đường Như gửi đến. Bà nói một lúc lại tiện thể nhắc đến nỗi lo hai cậu con trai đến tuổi này rồi mà vẫn chưa có bạn gái.

Hai cô gái ghé đầu vào gối lẩm nhẩm thương lượng một lúc lâu, sau đó Ôn Thư Du mới trả lời: [Hai anh ấy đều cuồng công việc, có khi con có bạn trai rồi mà họ vẫn chưa có bạn gái ấy chứ.]

“Bố Miên Miên”, Triệu Đường Như nhíu mày, “Ông nhìn này”.

“Làm sao thế?”. Ôn Dược đến gần vợ ngồi xuống.

“Sao tôi cứ cảm thấy gần đây có vẻ Miên Miên nhắc đến chuyện bạn trai hơi nhiều, chẳng lẽ do tôi nghĩ nhiều?”.

Ở phía nọ, Ôn Lãng Dật đúng lúc đi ngang qua, bước chân bất chợt dừng lại một chút nhưng lại tỏ vẻ bình thường muốn nhanh chóng rời đi.

“Này, đang nói con đó”. Ôn Dược ngẩng đầu, “Suốt ngày không biết bận bịu ra sao mà thời gian yêu đương cũng không có”.

“Công ty của bố mà bố còn không biết bận thế nào à?”. Ôn Lãng Dật đáp trả hờ hững.

“Mắc cười, thế mẹ anh từ đâu mà ra hả? Chắc anh do cục đá sinh ra chắc”. Ôn Dược hừ lạnh, giọng điệu tỏ vẻ ghét bỏ cực kỳ.

“Đừng để lại như em gái anh nói, đến khi nó có bạn trai rồi mà anh vẫn còn độc thân đấy”.

Ôn Lãng Dật dừng lại một chút, trước khi rời đi còn bình tĩnh ném thêm một câu: “Rất có khả năng”.

Đâu chỉ “rất có khả năng” mà chuyện này đã rõ như ban ngày, con gái bố đã có bạn trai hàng thật giá thật rồi nhé.



Cho dù Ôn Thư Du căng thẳng, thấp thỏm bao nhiêu thì ngày phải tới vẫn sẽ tới.

Mà điều khiến cô căng thẳng nhất chính là chuyện này đều không có bất kỳ thời gian nào để rào trước đón sau. Ai đó còn hiểu “đau dài không bằng đau ngắn” hơn cô, vì thế đi đến quyết định, cô vừa xuống máy bay sẽ lập tức ngả bài với gia đình.

Bố mẹ và hai anh trai, mọi người đều đến đón cô, đông đủ thành phần.

Bao gồm cả…

“Sao Yến Tân cũng tới đây?”. Ôn Dược kinh ngạc nhìn bóng dáng đang lại gần cách đó không xa.

Ôn Lãng Dật đứng bên cạnh bàng quan không hé nửa lời, ánh mắt vô cùng phức tạp.

“Chú Ôn, dì Triệu”. Lương Yến Tân bình tĩnh chào hỏi, ung dung nói chuyện với bọn họ.

“Ừ”. Triệu Đường Như cười đáp lại, hỏi anh: “Sao cháu lại đến đây? Không phải cũng trùng hợp đến đón người đấy chứ?”.

Anh gật đầu, sắc mặt không hề thay đổi: “Đúng vậy”.

“Thật trùng hợp, cùng đợi đi”.

Ôn Trị Nhĩ nhìn chằm chằm cửa ra sân bay, tùy tiện hỏi: “Anh muốn đón ai? Dì Dư ở Đình Thành, còn có người nào có thể khiến anh hạ mình đến sân bay đón hả?”.

“Cậu cũng quen đấy”.

“Em quen?”. Ôn Trị Nhĩ khó hiểu, đang muốn hỏi tiếp lại bỗng nhiên thấy bóng dáng mảnh mai xinh đẹp quen thuộc của em gái xuất hiện. Anh lập tức ném chủ đề vừa rồi ra sau đầu, cười hô lớn: “Miên Miên!”.

Cô gái mặc áo khoác màu nhạt cùng đôi boot cao kéo hành lý bước ra. Đôi môi tô son đỏ nhạt, áo lông cao cổ màu trắng bao quanh chiếc cổ trắng nõn.

“Miên Miên!”. Triệu Đường Như là người đầu tiên đến ôm con gái. Ôn Dược và hai cậu con trai nhanh chóng theo sau.

Bốn người đứng bên cạnh Ôn Thư Du, nhận hết cái ôm này đến cái ôm khác. Mỗi người đều cẩn thận quan sát, ân cần hỏi han, vẻ mặt ai nấy đều niềm nở biểu lộ cưng chiều vô hạn.

Lương Yến Tân đứng tại chỗ nhìn bóng dáng phía xa.

Người mà anh ngày nhớ đêm mong.

Nếu không phải thời cơ không cho phép thì anh nhất định sẽ không do dự tiến đến ôm chặt cô vào lòng. Nghĩ đến khả năng đó, bàn tay đút trong túi áo của anh bỗng nắm chặt, tiếp tục nhìn cô chăm chú.

“Yến Tân, nhà chú đã đón được người rồi, còn cháu thì sao, vẫn chưa ra hả?”.

Mấy người từ từ lại gần, Ôn Dược cười nói với anh: “Có lẽ là đợi lấy hành lý nên chậm một chút, chắc sắp ra rồi”.

“Không”. Lương Yến Tân bình tĩnh nhìn đôi mắt lóe lên sự thấp thỏm mơ hồ gần mình, anh chợt mỉm cười, ngữ điệu trầm thấp nhẹ nhàng: “Người cháu muốn đón cũng ra đến rồi”.

—–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi