EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Chuyện cầu hôn đã gây ra sóng gió lớn giữa hai nhà Ôn – Lương.

Mặc dù Ôn Dược và những người trong nhà không không hài lòng vì mới tốt nghiệp mà Ôn Thư Du đã bị Lương Yến Tân dùng cách này trói buộc, nhưng nhìn cô cười ngây ngô với chiếc nhẫn rồi vô cùng phấn khởi khi chụp ảnh chia sẻ với bạn thân, cuối cùng cả nhà đều ăn ý không nói gì.

Mặc dù họ hiểu rõ nếu Lương Yến Tân đã cầu hôn nhanh như vậy thì đồng nghĩa với chuyện đăng ký kết hôn và hôn lễ chính thức cũng sẽ nhanh chóng được lên lịch cụ thể.

Dư Âm Dung vui mừng khôn xiết. Bà cho rằng mình vẫn phải chờ đợi, ngày nào cũng lo lắng con trai mình đã quá tuổi vẫn chưa chịu lập gia đình, không ngờ cô vừa tốt nghiệp mà Lương Yến Tân nháy mắt đã xử lý xong người.

Bà vô cùng hài lòng với hiệu suất làm việc của con trai, đồng thời kết hợp ăn ý với Triệu Đường Như không lộ ra tiếng nào, trực tiếp tổ chức một bữa tiệc đính hôn xa hoa vô cùng hoành tráng.

Tiệc đính hôn đã gây xôn xao dư luận tại Đình Thành, chi phí bỏ ra cho bữa tiệc khiến ai cũng phải trầm trồ. Tất cả mọi người đều nói hôn lễ cũng sẽ tốn kém như vậy. Việc Lương Yến Tân sớm đã chuẩn bị nhà mới, tương lai sẽ cho vợ mình mở một quán cà phê đã không còn là bí mật nữa.

Lễ cưới chính thức dự kiến vào nửa năm sau.

Khi thảo luận địa điểm tổ chức hôn lễ, dường như Ôn Thư Du không cần suy nghĩ quá nhiều, trong đầu lập tức hiện lên một đáp án – Vô Giới.

Một ngày nọ, cô ấp úng nói với Lương Yến Tân về ý tưởng này.

Người đàn ông trầm mặc một lát: “Anh còn tưởng nơi đó đối với em cũng không có ký ức vui vẻ gì?”.

“Nếu là trước kia thì đúng là như vậy”. Cô túm lấy góc chăn, nói với người ở đầu dây bên kia: “Nhưng bây giờ thì khác, dù sao chúng ta cũng đã ở bên nhau”.

Nếu không có đoạn ký ức đó thì cũng sẽ không có rất nhiều chuyện sau này. Tình yêu thầm kín của cô có thể đã nhanh chóng bị lãng quên khi nó mới chớm nở và chết dần theo thời gian.

“Em nghĩ kỹ chưa?”. Giọng nói của anh thoáng chút bất lực.

“Anh không muốn tổ chức ở Vô Giới à?”.

“Chỉ cần em thích là được, anh đương nhiên sẽ nghe theo”.

Ôn Thư Du không nhịn được bật cười, ngã xuống ôm gối: “Gạt chuyện đó sang một bên, em rất thích phong cảnh và thiết kế của Vô Giới. Hơn nữa, đó không phải là hạng mục mà trước kia anh rất quan tâm sao”.

Bằng không anh cũng sẽ không đích thân làm mọi việc.

“Bà Lương nhớ rõ thật đấy”, anh cười khẽ nói.

Cô hừ nhẹ, nhếch khóe miệng không nói lời nào.

Lương Yến Tân không nói gì nữa, lập tức đồng ý: “Nếu em thích vậy thì tổ chức ở Vô Giới đi”.

Vì vậy, địa điểm cho đám cưới đã được quyết định. Hai người trong cuộc đều đồng ý, cho nên những người khác đương nhiên không có ý kiến gì, tiếp theo bắt đầu bàn bạc cùng chuẩn bị mọi chi tiết cho hôn lễ.

Váy cưới được đặt may riêng, cả khâu thiết kế và thực hiện đều vô cùng tốn thời gian và sức lực; nhưng vì Lương Yến Tân đã chuẩn bị trước nên khối lượng công việc đã giảm đi rất nhiều.

Về điểm này, Dư Âm Dung không ngớt lời khen ngợi “ tầm nhìn xa trông rộng” của con trai.

“Đúng vậy, làm tốt lắm”. Bà hãnh diện cầm túi đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài uống trà chiều với mấy người chị em: “Lần này mọi người đều biết con vội vàng muốn cưới vợ tương lai về nhà rồi”.

Ôn Thư Du cũng tham gia rất nhiều vào quá trình chuẩn bị cho đám cưới. Nhưng việc cô cần làm chỉ là chọn đủ loại trang sức và lễ phục từ những mẫu đã được người phụ trách mang tới, coi như vô cùng thoải mái, dù sao phần quan trọng nhất đã được Lương Yến Tân giải quyết.

Thời gian còn lại, một mặt cô học cách quản lý tòa soạn tạp chí dưới trướng Ôn thị, một mặt từ từ “nhào nặn” quán cà phê Lương Yến Tân đã tặng cho cô.

Chiếc váy cưới kia vẫn được đặt ở chỗ cũ. Cô dẫn Khúc Vân Chu và Tống Gia Ninh tới xem, từ đầu tới cuối, hai người họ đều kinh ngạc hết lời khen ngợi ngôi nhà với sân vườn, cuối cùng là dáng vẻ không thốt nên lời khi nhìn thấy chiếc váy cưới.

“Mình không chờ nổi đến ngày cưới của cậu nữa rồi”. Một lúc sau, Khúc Vân Chu than thở.

Ôn Thư Du che mặt, trong mắt đều là ý cười.

Cô rất lo lắng, nhưng cũng rất mong đợi.

Có lẽ là vì con gái chuẩn bị hôn lễ với khí thế ngất trời, Triệu Đường Như cũng không quên chế nhạo hai đứa con trai của mình: “Hai người các con là anh lớn của Miên Miên, nhưng kết quả con bé lại là người đầu tiên quyết định chuyện chung thân đại sự”.

Ôn Thư Du không biết Ôn Lãng Dật có bị những lời này kích động hay không, cũng không biết anh và Gia Ninh đã đạt được thỏa thuận như thế nào. Tóm lại, không bao lâu sau hai người đó đã thổ lộ ra chuyện đang hẹn hò.

Triệu Đường Như mừng rỡ, lẩm bẩm cả ngày “song hỷ lâm môn”, sau đó nhanh chóng liên lạc với bố và mẹ kế của Tống Gia Ninh.

“Chuyện này thật quá bất công”. Ôn Thư Du nửa đùa nửa thật than thở: “Lúc con yêu thì hai người tìm mọi cách ngăn cản, đến lượt anh con thì háo hức không chờ nổi nữa”.

Ôn Trị Nhĩ cười cô: “Em có ngốc không hả, em yêu thì là bị người ta bắt đi, còn Ôn Lãng Dật như này là bắt con dâu về cho bố mẹ, có thể giống nhau được à?”.

“…”. Ôn Thư Du nghẹn lời, khẽ hừ một tiếng nói: “Nể tình nước phù sa không chảy ruộng ngoài, em sẽ không so đo với anh ấy”.

Nói xong, cô đứng dậy quay đầu cười hả hê: “Sau này bố mẹ sẽ chỉ nhắc một mình anh thôi, anh tự cầu phúc đi nhé”.

Ôn Trị Nhĩ sửng sốt, bỗng chốc cảm thấy đau đầu.

Ngày cưới đã được xác định, việc Lương Yến Tân ra vào nhà họ Ôn cũng trở nên hợp lý. Chỉ là Ôn Dược cũng chưa bao giờ nói cho anh ở lại qua đêm, cùng lắm là ông sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua nếu Ôn Thư Du ra ngoài mà không trở về.

“Tại sao bố con lại dễ tính thế nhỉ?”. Ôn Thư Du ngồi trên ghế sô pha nhìn Triệu Đường Như pha trà, cười thì thào nói.

“Con đã trưởng thành rồi, còn đính hôn nữa, ông ấy biết mình quan tâm cũng nên có giới hạn. Hơn nữa bình thường Yến Tân đối với con như thế nào, ông ấy đều nhìn thấy”.

Khóe môi Ôn Thư Du nhếch lên, cô tự nhiên nghịch chiếc vòng tay, nói: “Anh ấy đối với con như thế nào chứ, cũng không có gì đặc biệt”.

Triệu Đường Như ngước lên trừng mắt nhìn cô: “ Thôi đi còn ra vẻ nữa, cậu ta chăm sóc con giống như hầu hạ tiểu tổ tông vậy”.

Mọi thứ đều săn sóc chu đáo, hiếm có nhất chính là rất tự nhiên giống như thói quen, thậm chí đôi khi anh còn khiến những người trong nhà tự thẹn không bằng.

Ôn Thư Di không giả vờ nổi nữa, mím môi cười dựa vào ghế sô pha.

Nửa năm trôi qua, chớp mắt chỉ còn ba ngày nữa là đến hôn lễ.

Hôm đó, Ôn Thư Du vừa ăn sáng xong đã bị người nhà kéo lên xe, sau đó xe chạy thẳng tới sân bay.

“Đi đâu vậy mẹ?!”. Vẻ mặt cô mờ mịt, Triệu Đường Như mang theo nụ cười tủm tỉm đi về phía trước.

“Đến nơi con sẽ biết thôi”.

“Nhưng mà…”. Cô nhìn quanh bốn phía: “Nhưng con sắp kết hôn rồi mà? Không phải hai người muốn đưa con đi trốn đấy chứ?”.

Triệu Đường Như véo má cô: “Con nghĩ gì vậy, yên tâm đi”.

Yên tâm? Ôn Thư Du vẫn chưa thể tỉnh táo lại, làm sao cô có thể yên tâm được đây? Cô thậm chí không nhìn thấy bóng dáng Lương Yến Tân đâu, gọi điện thoại cho anh cũng không thấy nghe máy, gửi mấy tin nhắn mới trả lời để cô yên tâm.

Lại muốn làm cho cô yên tâm.

“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi”. Cô ôm lấy cánh tay Triệu Đường Như lay qua lay lại.

Bình thường chiêu này của cô trăm phần trăm hiệu quả, nhưng hôm nay Triệu Đường Như lại không hề lung lay: “Đừng nóng vội, chờ đến nơi con sẽ biết ngay thôi”.

Chuyến bay kéo dài mười hai tiếng đồng hồ, Ôn Thư Du vẫn không khỏi thắc mắc, cuối cùng đành ép mình chìm vào giấc ngủ.

Thời gian ngủ thiếp đi tương đối nhanh, ít nhất cô sẽ không bị sự tò mò dày vò tiếp nữa.

Sau khi máy bay hạ cánh, tài xế đưa mọi người về nơi ở.

Vừa xuống máy bay, Ôn Thư Du đã lập tức gọi điện thoại cho Lương Yến Tân một lần nữa, nhưng nhận được chỉ là âm thanh báo tắt máy phía bên kia truyền đến.

Một số suy đoán đột nhiên nảy lên trong đầu cô.

Trong nửa năm qua, cô đã nghĩ hôn lễ sẽ được tổ chức ở Đình Thành, nhưng bây giờ rõ ràng là có một khả năng khác.

“Anh ấy cũng đến ạ?”. Cô hỏi: “Vừa rồi khi con gọi điện thoại, anh ấy cũng tắt máy, có khi nào đang trên máy bay không?”.

Triệu Đường Như thấy không giấu được cô nữa, đành phải cười: “Đám cưới đương nhiên không thể thiếu bất kỳ người nào trong hai đứa được”.

“Tổ chức đám cưới ở Anh?”. Suy đoán được xác nhận, cô mở to mắt thắc mắc: “Tại sao?”.

“Lần này mẹ thật sự không thể nói nữa”.

“Mẹ…”.

“Con đi mà hỏi bố và hai anh của con đi”.

Nhưng lần này không ai chịu tiết lộ nửa lời. Ôn Thư Du không còn cách nào khác đành phải từ bỏ. Việc cô chỉ có thể làm là ngồi tính thời gian chuẩn bị chờ gặp mặt Lương Yến Tân ở Anh.

Kết quả, điều này cũng không được phép.

“Để tránh cho Yến Tân bị con bám lấy không giữ nổi miệng, cũng vì muốn tạo một chút bất ngờ và bí mật trước hôn lễ”. Triệu Đường Như cười tủm tỉm nói: “Mấy ngày này hai đứa không được gặp nhau”.

Nghe vậy, Ôn Thư Du ngả người ra sau, nằm dài trên giường than thở: “Không phải chứ…”.

Khúc Vân Chu an ủi: “Tiểu biệt thắng tân hôn mà”.

“Nhưng chúng mình vốn là tân hôn mà! Bây giờ còn chưa kết hôn đây này”.

“… Đại ý như vậy mà, mấy ngày không gặp rồi cậu mặc váy cưới xuất hiện trước mặt anh ta, tác động như vậy tương đối mạnh, là đàn ông không ai chịu nổi đâu. Hơn nữa, mấy ngày này cậu còn phải thử váy cưới lần nữa, bị anh ta nhìn thấy trước thì còn gì bất ngờ nữa chứ?”.

Cuối cùng Ôn Thư Du đành phải chấp nhận hiện thực. Ba ngày đó, ngoại trừ thử váy cưới và trang sức, cô còn được các chuyên gia làm đẹp dùng các phương thức trị liệu thay phiên nhau phục vụ tại nhà.

Trong trận chiến này, cô bắt đầu cảm thấy căng thẳng thấp thỏm, sau đó là mất ngủ.

Đêm trước hôn lễ, Triệu Đường Như gạt chồng sang một bên để ngủ cùng con gái út, hai người nằm cạnh nhau trò chuyện.

Hai mẹ con tâm sự những chuyện thú vị từ nhỏ cho đến những chuyện sẽ trải qua trong tương lai.

Một lúc lâu sau, Triệu Đường Như bỗng thở dài: “Mẹ luôn cảm thấy con vẫn chỉ là một cô bé mà giờ đã sắp làm cô dâu rồi?”.

Vốn dĩ khóe môi Ôn Thư Du còn chan chứa nụ cười nhưng nghe lời của mẹ đột nhiên lại thấy sống mũi cay cay. Một giọt nước mắt bất ngờ sượt qua thái dương, cô vội chớp mắt che giấu sự thay đổi khác thường.

“Lòng riêng của bố mẹ dĩ nhiên vẫn không nỡ con kết hôn sớm như vậy. Nhưng Yến Tân và dì Dư của con cũng khiến chúng ta lo lắng. Bố mẹ cũng muốn để tâm đến cảm xúc của họ. Mặc dù Yến Tân còn trẻ nhưng đã đến tuổi cưới vợ sinh con, đợi thêm vài năm nữa e rằng hơi muộn”.

Ôn Thư Du mím môi, “Vâng” một tiếng.

“Hơn nữa, nhìn con sau khi nhận được lời cầu hôn vui vẻ như vậy, bố mẹ cũng không nhẫn tâm giữ con lâu thêm nữa”. Triệu Đường Như lặng lẽ lau khóe mắt, “nhưng bình thường con ra ngoài chơi mấy ngày mà bố mẹ cũng bịn rịn, bây giờ lấy chồng sẽ chuyển ra ngoài, mẹ vẫn chưa biết phải làm quen như thế nào”.

Ôn Thư Du đưa tay dụi khóe mắt, nhỏ giọng nói: “… Có lẽ con không nên kiên quyết đi du học, như vậy có thể ở bên bố mẹ nhiều một chút”.

Lời nói cuối cùng suýt chút nữa đã không thể khỏa lấp nỗi niềm nghẹn ngào, cô vội ho khan một tiếng che giấu.

“Con gái ngốc, con nói gì vậy. Mẹ nói thế không phải vì muốn con áy náy, chỉ là nghĩ đến hôn lễ ngày mai nên có phần đa sầu đa cảm thôi”.

Triệu Đường Như đột nhiên ngồi dậy nhìn Ôn Thư Du trong bóng đêm. Bà đưa tay lên xoa má con gái út, ngón tay bất ngờ cảm nhận chút ướt át bên gò má khiến cả hai cùng sửng sốt.

“Mẹ và bố con đều rất vui khi con có thể gặp được người yêu và chăm sóc cho con”. Triệu Đường Như vừa nói vừa lau nước mắt giúp cô, “Nhưng dù tương lai có thế nào, con phải nhớ kỹ, bố mẹ mãi mãi là bóng mát của con”.

Ôn Thư Du lặng lẽ gật đầu, hai tay gạt đi nước mắt ậng trên khóe mi.

“Đừng khóc sẽ sưng mắt”. Triệu Đường Như vừa lau nước mắt, vừa cười nhắc nhở.

Kết quả là hai người cùng nhau khóc một lúc, sau đó Ôn Thư Du từ từ thiếp đi trên bờ vai mẹ. Hai đêm trước cô có chút mất ngủ, nhưng đêm nay lại vô cùng ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, cô bị Triệu Đường Như dịu dàng đánh thức khỏi cơn mơ. Sau đó là một loạt công đoạn tắm rửa, trang điểm, mặc váy. Cô chỉ cần ngoan ngoãn bị điều khiển trong phòng thay đồ như một con rối xinh đẹp, yên lặng nhìn mọi người bận tới bận lui tối mắt tối mũi.

Trước mắt là chiếc gương lớn toàn thân, Ôn Thư Du giang tay sang bên để người bên cạnh giúp mình mặc váy cưới, cài voan tóc rồi vén gọn gàng sau làn váy.

Cô nhìn bản thân mình trong gương, chợt cảm thấy rất xa lạ.

Giống cô, lại vừa không giống cô.

“Mẹ xem nào”. Triệu Đường Như cẩn thận bước qua làn váy của cô đi đến trước mặt. Bà sững người trong chớp mắt sau đó mới trầm mặc nhìn mặt đất đánh giá, cuối cùng mới chậm rãi lộ ra ý cười cùng một tiếng “Đẹp”.

“Mẹ”. Ôn Thư Du mở miệng nói, vừa xấu hổ vừa bối rối.

“Rất đẹp, rất hoàn mỹ”. Triệu Đường Như nắm tay cô, hai mắt ửng hồng: “Miên Miên, con là cô dâu đẹp nhất thế gian”.

Khóe mắt Ôn Thư Du nóng lên, mi mắt ngăn dòng lệ chực trào, ánh mắt dừng lại bên tay trái của mình.

Ngón tay áp út trống không, nhưng chẳng bao lâu nữa trên đó sẽ có một chiếc nhẫn mới. Không phải là nhẫn đính hôn mà là nhẫn cưới.

Bỗng nhiên, người giúp việc gõ cửa ba tiếng thông báo: “Bà chủ, có thể xuất phát rồi ạ”.

“Được”. Triệu Đường Như gật đầu, hai người làm bên cạnh tiến lên nâng váy giúp cô.

Ôn Thư Du hồi hộp từ từ đứng dậy.

Mấy ngày nay cô chưa gặp mặt Lương Yến Tân, cùng lắm cũng chỉ trò chuyện qua điện thoại mà thôi. Cô chưa từng nói với anh cô hồi hộp về đám cưới này thế nào, anh cũng ăn ý không nói quá nhiều.

Hai người dường như hiểu ý nhau cùng gạt những chủ đề về đám cưới sang một bên.

Nhưng cũng sau cuộc chia ly ngắn ngủi ấy, hai người sẽ gặp mặt ở đám cưới, còn cô sẽ mặc váy cưới xuất hiện trước mặt anh…

Hơn nữa, cô gần như không biết chút gì về đám cưới, ví dụ như địa điểm đột nhiên thay đổi đến Anh hay những chi tiết nhỏ nhặt khác. Cô chỉ biết sẽ mời khách khứa trong nước, còn có vài người bạn đã từng học cùng cô ở Anh.

Mọi tin tức về đám cưới mà cô nắm được giờ này vẫn chỉ nằm ở Vô Giới.

Cô thật sự không nhịn được nữa bèn hỏi Tống Gia Ninh. Cô bạn cười úp mở: “Đây là bất ngờ mà Lương Yến Tân một tay chuẩn bị, mình cũng không dám tiết lộ”.

“Cô chủ?”. Người giúp việc đang nâng váy và voan cài đầu của cô nhỏ giọng nhắc nhở.

Ôn Thư Du bỗng lấy lại tinh thần, nhịp tim dồn dập vẫn không hề có xu hướng chậm lại. Cô nắm chặt hoa cưới trong tay, đầu óc thoáng chốc trống rỗng, bước chân xuống cầu thang hoàn toàn theo bản năng.

Mọi người đợi dưới tầng một đều đồng loạt nín thở, ánh mắt không hề che giấu sự kinh diễm.

Ôn Dược xúc động, vội vàng quay đi lau khóe mắt. Ông ho nhẹ một tiếng, quay người nhìn thấy người đứng trên cầu thang đang mỉm cười.

“Đi thôi”.



Voan trùm đầu nửa xuyên thấu phủ xuống trước mắt, che khuất toàn bộ tầm nhìn.

Ôn Thư Du không biết nên hình dung cảm nhận của mình lúc này như thế nào. Cô vốn nghĩ mình sẽ được đưa thẳng đến nơi tổ chức hôn lễ, nhưng bây giờ…

Cô lại chuẩn bị lên một chiếc xe ngựa.

Xe ngựa hai màu trắng và bạc đen xen nhau dừng trước mặt. Chân trước của con tuấn mã màu trắng đạp vài cái xuống đất, thở ra tiếng phì phì trong mũi. Người đánh xe chỉnh trang lại quần áo của mình, mở cửa rồi cung kính mời cô lên xe.

Đến khi lên xe, Ôn Thư Du vẫn chưa hết bất ngờ về tình huống lúc này. Cho đến khi con ngựa đạp vài cái bắt đầu chạy về phía trước, tiếng bánh xe lăn lẫn tiếng vó ngựa lần lượt thay đổi.

Nếu không phải cô nhìn thấy mọi người đang mỉm cười nhìn theo mình, thì rất có thể cô sẽ cảm thấy mình đang nằm mơ, mơ thấy mình đang ở trong một bộ phim điện ảnh nào đó.

Móc nối địa điểm với xe ngựa đến đón mình, Ôn Thư Du đã có thể đoán được hôn lễ của mình sẽ cử hành như thế nào.

Lần trước khi nói chuyện phiếm với Tống Gia Ninh, hai cô gái từng mường tượng đám cưới trong tương lai của mình sẽ ra sao. Lúc ấy cô chỉ vào hình ảnh trong một bộ phim điện ảnh và nói muốn tổ chức hôn lễ trong lâu đài hoặc trên một thảm cỏ xanh mướt.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Ôn Thư Du quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hô hấp như bị một sức lực nào đó kìm hãm.

Người đánh xe xuống mở cửa, đưa một bàn tay đeo găng đến trước mặt cô dìu cô xuống xe.

Bên ngoài xe ngựa, tuyết phủ trắng xóa, tòa lâu đài cổ xa hoa tráng lệ đứng lặng trên thảm tuyết phủ trắng tận chân trời. Khúc Vân Chu và Tống Gia Ninh đã đến trước giúp cô chỉnh lại làn váy, còn Ôn Dược đứng trên thảm đỏ ngoài cửa đợi cô.

“Ngốc rồi hả?”. Tống Gia Ninh khoác áo choàng lông màu trắng cho cô, “bên ngoài tuyết dày, mau vào thôi, Lương tiên sinh của cậu đã đợi cậu bên trong rồi”.

“Mình chỉ…”. Ôn Thư Du thì thầm, níu kéo nhìn lại phía sau. Vệt bánh xe mờ in trên nền tuyết, chiếc xe ngựa màu trắng bạc vẫn ở yên chỗ cũ.

Váy cưới, xe ngựa, lâu đài… tất cả đều là đám cưới trong giấc mơ của cô.

Ôn Thư Du vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lương Yến Tân lại giấu cô lặng lẽ sắp xếp những việc này.

Váy cưới vừa cầu kỳ vừa nặng ảnh hưởng không ít đến tốc độ di chuyển của cô, cũng may có người hỗ trợ nên có thể khiến cô thuận lợi bước đến chỗ bố.

Ôn Dược kéo tay con gái khoác tay mình, vỗ tay cô: “Hôm nay phải để cho mọi người nhìn thấy con gái xinh đẹp của bố”.

Vừa dứt lời, có người giúp cô cởi áo choàng và cẩn thận sửa lại làn váy một lần nữa. Sau đó, người canh giữ hai bên cửa khom người dùng sức kéo cửa ra ngoài.

Thảm đỏ kéo dài vào bên trong, dàn nhạc giao hưởng tấu lên khúc nhạc réo rắt lay động bay bổng giữa dòng người.

“Miên Miên?”.

Ôn Thư Du quay đầu liếc mắt thấy hốc mắt ửng đỏ của bố. Cô hít sâu một hơi nhoẻn miệng cười rồi tiếp tục nắm chặt cánh tay ông.

Khoảnh khắc bước trên thảm đỏ, dường như cô đã bỏ ngoài tai mọi âm thanh cùng những khách mời đang đứng dậy xung quanh, và cả những khuôn mặt tươi cười hàm ý chúc phúc của họ.

… Tầm mắt của cô chỉ còn lại vầng hào quang tỏa ra từ chùm đèn pha lê và những cánh hoa bay rung rinh… còn cả bóng người cao lớn phía cuối thảm đỏ.

Bỗng nhiên, anh quay người lại.

Trái tim Ôn Thư Du lỗi một nhịp, ngón tay nắm bó hoa vô thức siết chặt.

Cách một tầng voan trùm đầu, cô không thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm trên khuôn mặt anh, cũng vì thế nên đoạn đường ngắn ngủi này càng khiến cô vô cùng hồi hộp.

Trái tim đập nhanh đến mức lòng bàn tay cô như bị rút hết sức lực, chỉ có thể tự trấn an theo sát từng bước chân của bố.

Trên thảm đỏ dài, váy cưới cùng voan che mặt quét đất tùy ý trải ra sau mở ra độ cong rất lớn, đồng thời cũng làm nổi bật sự tương phản giữa hai màu sắc riêng biệt, vô cùng xa hoa tráng lệ.

Làn váy được kết đính bởi rất nhiều viên kim cương nhỏ xíu tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn pha lê.

Đoạn đường này dường như không hề có điểm cuối mà nơi Ôn Thư Du cần đến chính là điểm xa nhất của con đường. Khi bước đến trước mặt anh, Ôn Thư Du không thể kìm được chút bối rối dâng trào.

Ôn Dược vừa xúc động vừa vui mừng, im lặng cố kéo nước mắt vào trong, cuối cùng mới giao bàn tay xinh xắn đang đặt trên khuỷu tay mình cho người đàn ông trước mặt.

Ông ngẩng đầu nhìn đối phương với vẻ nghiêm túc lẫn trang trọng, bàn tay dần dần buông lỏng.

Lúc quay người đi, cuối cùng người làm cha cũng không thể nén nổi những giọt nước mắt cảm động. Ôn Dược vội vàng đưa tay gạt đi những xúc cảm bộc phát trước đám đông.

Bàn tay Ôn Thư Du vừa được bố đặt vào tay Lương Yến Tân đã bị đối phương nắm chặt. Cách một lớp găng tay rất mỏng, bàn tay lành lạnh của cô bất chợt bị hơi ấm vây quanh.

Nhịp tim vẫn đập dồn dập nhưng tâm trạng của cô lại vô cùng bình tĩnh.

Giờ phút này, cô mới chính thức cảm nhận được mình đang góp mặt trong hôn lễ của bản thân.

Lời thề ước, nhẫn cưới và những giọt nước mắt chập chờn bên khóe mi Ôn Thư Du. Đến khi chuẩn bị lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp đeo lên ngón tay thon dài của người đàn ông, cô mới chợt nhớ ra cần có một nụ hôn.

“Bây giờ con có thể hôn cô dâu”, linh mục nói.

Ngay sau đó, voan trắng trước mặt bị người đàn ông vén ra sau.

Ánh mắt Lương Yến Tân lắng đọng chốc lát.

Không có lớp vải mông lung cách trở, dường như mọi vì sao đều rơi trong đáy mắt cô. Voan trùm đầu, váy cưới… và cả cô đều nhuốm một quầng sáng như mơ như thật.

Bỗng nhiên, cô mím môi cười với anh. Rõ ràng nụ cười còn mang theo những giọt nước mắt vương trên khóe mi nhưng lại giống như mật ngọt rót thấm vào tim.

Ngọt ngào khiến anh mềm lòng.

“Bà Lương, đã lâu không gặp”.

Anh nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng cười nói.

Giọt lệ chưa vơi bên khóe mắt Ôn Thư Du rớt xuống, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Anh mặc bộ âu phục màu đen, cổ thắt nơ cùng màu, dáng vẻ càng thêm cấm dục so với ngày thường. Nhưng dáng vẻ như một bức tượng thanh cao đó lại bừng sức sống khi anh nhìn cô.

Đôi mắt màu nâu nhạt nhìn cô chăm chú, tình ý chan chứa ẩn hiện gần như bị đè nén quá lâu.

Một bàn tay anh đưa lên gạt nước mắt cho cô, tựa như thở dài an ủi: “Đừng khóc”.

Dứt lời, anh ôm eo cô, cúi đầu hôn xuống.

Ôn Thư Du nhắm mắt ôm bả vai anh.

Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau trước mặt mọi người. Âm nhạc từ trang trọng trở nên tươi vui, đèn và hoa xung quanh đan xen nhau, cô có thể nghe thấy tiếng cười thiện ý của mọi người.

Đây là đám cưới trong mơ của cô. Không chỉ bởi vì anh đã chuẩn bị toàn bộ những niềm vui bất ngờ ấy mà còn vì người đứng trước mặt cô lúc này là anh.

Sau khi gặp anh, rất nhiều chuyện đều tựa như một giấc mộng, từng bước dẫn cô đi vào một câu chuyện cổ tích, một tòa lâu đài của riêng mình.

Còn anh đã đợi cô ở điểm cuối và điểm cuối ấy sẽ lại là một khởi đầu mới của hai người.

“Miên Miên”.

Nụ hôn vừa kết thúc, anh hơi lùi ra sau, chạm tay lên trán cô.

Đôi mi thanh mảnh khẽ run rồi từ tử mở ra.

Lương Yến Tân không rảnh bận tâm hô hấp của mình có phần rối loạn, ngay lúc này anh chỉ có thể gắng sức kiềm chế tình ý mãnh liệt tận đáy lòng. Sau khi yêu cô, anh mới bắt đầu được trải nghiệm những cảm xúc mãnh liệt đến vậy.

Đạt được ước nguyện… Bốn chữ này đã đủ khiến anh mất đi lý trí.

Nói đúng hơn, khoảnh khắc khi anh nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa lễ đường, mọi lý trí đã không còn giá trị.

So với việc đứng tại chỗ đợi cô bước đến, anh càng muốn chủ động lao tới, nắm tay cô vĩnh viễn không xa rời. Nhưng lúc này, người bên cạnh cô chỉ có anh. Vì thế người đàn ông mới chịu nhẫn nại đứng yên nhìn cô từng bước đến gần.

Cho đến khi anh nắm tay cô, cho đến khi chiếc nhẫn kia yên vị trên ngón tay áp út của cô.

Dưới sự chứng kiến của biết bao người, cô trở thành “bà Lương” của anh.

Anh trịnh trọng, thành kính hôn lên trán cô thổ lộ:

“Anh yêu em”.

“Cảm ơn đám cưới anh dành cho em”.

Ôn Thư Du ngăn dòng lệ tuôn trào, cười tươi nói với anh: “Còn nữa, em cũng yêu anh, chồng của em”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi