EM CHỈ THÍCH MẶT CỦA ANH

Bắt đầu tuần mới, Thịnh Văn Ngôn đã nhận được tiền lương thực tập tháng trước của mình, năm nghìn ba trăm hai mươi tệ, con số này khá chênh lệch.

Trước đây với cô mà nói số tiền này không đủ cho một bữa ăn hay một lần đi thẩm mỹ viện. Nhưng lúc nhìn thấy thông báo hiện lên, trên đó có ghi tiền lương của mình, cô cảm thấy hơi kích động.

Đây là số tiền đầu tiên cô kiếm được.

”Cô nhìn gì vậy?” Trần Siêu đi tới, gõ gõ vào mặt bàn.

Thịnh Văn Ngôn vui vẻ giơ điện thoại đến trước mặt anh: ”Thư ký Trần! Tôi được phát lương rồi ~”

Trần Siêu xụ mặt, suốt ngày mặt không có cảm xúc gì, y chang cái người máy: “Tôi biết, hôm nay toàn công ty đều được phát lương.”

Thịnh Văn Ngôn: “Ồ! Vậy anh nhận được bao nhiêu?”

Trần Siêu: “Trong nội bộ không được trao đổi tiền lương.”

“À.”

Cô vẫn vui vẻ, ý cười trên mặt không ngăn được, Trần Siêu ngạc nhiên nhìn cô. Với những thực tập sinh bình thường vừa mới tốt nghiệp, số tiền này quả thật rất đáng giá, nhưng đại tiểu thư nhà họ Thịnh mà phấn kích đến thế kia, anh không thể hiểu được.

Bộ quần áo trên người cô, năm nghìn này không đủ, chỉ là số lẻ.

“Đừng nhìn chằm chằm vào tiền lương nữa, nói chuyện công việc thôi.”

“Được!” Thịnh Văn Ngôn cất điện thoại đi.

Trần Siêu nói: “Chiều mai sếp Thẩm sẽ tham dự buổi diễn thuyết, cô xem qua tài liệu chưa?”

“Xem rồi ạ.”

Nói một cách đơn giản, đó là một khu dự án đầu tư quy mô lớn, ở đây có rất nhiều người trẻ tuổi có tư duy và các dự án của họ, nhưng dự án đã trải qua sàng lọc nghiêm khắc hoặc đã nhận được các giải thưởng quốc tế, có nhiều công ty đầu tư đều nóng lòng muốn xem.

Thẩm Tại cũng có hứng thú đến những dự án này, cho nên khi ban tổ chức mời anh đến để diễn thuyết, anh đồng ý ngay.

“Ngày mai tôi sẽ đi đến đó trước, xã giao một chút với những người phụ trách dự án. Mười hai giờ, sếp Thẩm họp xong thì cô đi theo sếp qua đó, diễn thuyết sẽ bắt đầu lúc một giờ rưỡi, đừng đến trễ.”

Thịnh Văn Ngôn: “Ok, tôi biết rồi.”

Gần đây Thẩm Tại rất bận, cuộc họp đều không bị gián đoạn.

Trưa hôm sau, khi Thịnh Văn Ngôn nhìn thấy anh bước ra khỏi phòng họp, vội vàng bước tới nói: “Xe đã đợi ở dưới lầu, bây giờ chúng ta sẽ đến Trung tâm Nhân Càng.”

Thẩm Tại: “Được.”

Sau khi lên xe, cô đưa cà phê và bánh mì vừa mua cách đây không lâu: “Thời gian gấp rút, chỉ có thể ăn tạm cái này thôi, không sao chứ?”

Thẩm Tại lắc đầu rồi nhận lấy: “Cô ăn chưa?”

Thịnh Văn Ngôn: “Chưa đâu.”

“Sao không mua cho mình?”

“Tôi không vội, lát nữa đưa anh vào rồi tôi đi ăn cơm cũng được.”

Thẩm Tại ậm ừ, không nói gì.

Sự kiện được tổ chức tại trung tâm Nhân Càng, đi đến đó phải mất hơn một tiếng, cũng không phải giờ cao điểm nên vốn dĩ thời gian rất dư dả, nhưng ai ngờ vừa qua cầu lại bị kẹt xe, ùn tắc kéo dài.

“Sao lại thế này?” Thịnh Văn Ngôn nhịn không được hỏi tài xế.

”Không biết nữa, chắc phía trước có chuyện gì rồi.”

Dòng xe cộ vẫn chưa di chuyển về trước được, cô nhìn đồng hồ, gần đến một giờ rồi.

Buổi diễn thuyết này rất quan trọng với IZ. Nếu tiếp tục đợi nữa thì Thẩm Tại sẽ đến muộn. Nhưng phía sau xe cũng đậu đông nghịt, không thể quay đầu được.

Tài xế nói: ”Chắc là xảy ra tai nạn, nếu không sẽ không kẹt xe vào lúc này.”

Thẩm Tại nhíu mày: “Gọi điện thoại hỏi thử.”

“Vâng.”

Không biết anh ta đã gọi cho ai, sau khi cúp máy, anh ta xác nhận với Thẩm Tại là ở phía trước có tai nạn xe.

Thẩm Tại: “Bao lâu mới xử lý xong?”

“Bên kia nói chắc phải hơn nửa tiếng.”

Thịnh Văn Ngôn: “Nửa tiếng?! Không kịp.”

Cô lập tức mở cửa xe bước xuống, cầu được chia thành hai làn, làn xe máy và xe ô tô. Làn dành cho ô tô thì kẹt cứng ùn tắc, còn làn bên này thì thông suốt.

“Dừng lại! Dừng lại!”

Thẩm Tại thấy cô đột nhiên chạy ra ngoài, trầm giọng nói: “Thịnh Văn Ngôn, quay lại.”

Cô nào nghe anh nói gì nữa, vừa ngăn người lái xe điện lại, vừa trả lời với anh: “Có cách rồi!”

“Ơ, cô làm gì vậy! Sao lại chặn xe của tôi!” Người đàn ông lái xe điện bị cướp bất ngờ, vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Thịnh Văn Ngôn: ”Đưa người đến trung tâm Nhân Càng, anh ra giá đi.”

“Trung tâm Nhân Càng gì chứ! Tôi không biết, tôi cũng không có đón khách.” Người đàn ông xe điện nói: “Này buông ra đi, cô dùng dằng không buông đúng không? Tôi báo cảnh sát đó.”

Lòng Thịnh Văn Ngôn nóng như lửa đốt, nói thẳng: “Vậy xe của anh bao nhiêu tiền? Tôi mua nó.”

“Ơ cái người này——”

“Gấp đôi!”

“Tôi…”

”Gấp ba!”

“Gấp ba? Hả… Chiếc này sao?”

Cô trợn tròn mắt: ”Gấp năm, gấp năm, được rồi nhé! Tôi muốn chiếc xe.”

Hai mắt người đàn ông sáng lên, anh lập tức lấy điện thoại ra: “Vậy cô quét mã đi, mười ngàn.”

Thịnh Văn Ngôn không nói hai lời liền lấy điện thoại ra quét mã, kết quả là… Số dư không đủ.

Người đàn ông nhướng mày: “Không phải chứ, cô không có tiền, không có tiền mà còn khoe khoang cái gì…”

Đời này cô chưa từng bị người nào cười nhạo vì không có tiền, một cổ khí nóng tức khắc vọt lên trán. Không có tiền? Không có tiền?! Anh không có tiền! Cả nhà anh mới không có tiền đó!

“Ở đây tôi có sáu ngàn, đều cho anh! Còn chiếc nhẫn này có giá mười ngàn! Không cần thối lại!”

Lòng bàn tay người đàn ông có một chiếc nhẫn bạc, anh ta híp mắt nhìn nó: “Không phải vàng… Đây là cái gì? Thật hay giả vậy?”

Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhẫn bạch kim của Chanel, chị đây không mang đồ giả, anh cứ yên tâm!”

”Xì…”

“Không cần đúng không? Được, anh đi đi. Người tiếp theo!”

“Ây ây, đừng, tôi muốn mà.” Cho dù chiếc nhẫn là giả, thì bỏ sáu ngàn tiền mặt để mua chiếc xe hỏng thì anh quá lời rồi!

Anh lập tức xuống xe: “Xe cho cô, chuyển tiền cho tôi đi.”

Thu tiền xong, anh ta nhìn về phía trước: “Mà cầu này còn dài lắm, sao tôi có thể đi được?”

”Ngồi xe của chúng tôi. Lát nữa sẽ đưa anh đến nơi.”

Người đàn ông ”Ồ” một tiếng, mắt nhìn chiếc xe sau lưng Thịnh Văn Ngôn, tức khắc sững sờ: “Mẹ, mẹ kiếp… Bentley?”

Thịnh Văn Ngôn giao tiền rồi lấy xe, cũng mặc kệ bộ dáng của anh ta. Cô vẫy tay với Thẩm Tại: “Sếp Thẩm, xuống xe! Anh lái chiếc xe này đi, rất nhanh chúng ta có thể đến!”

Thẩm Tại vẫn luôn ngồi trong xe, nhìn lâu như vậy sao anh không đoán ra ý tưởng của cô chứ, nhưng mà… anh nhìn chiếc xe điện đầy bụi bên ngoài, sắc mặt đen thui.

Thịnh Văn Ngôn thấy anh không nói chuyện thì tưởng rằng anh ghét bỏ chiếc xe này. Ai mà thích được cơ chứ? Cô cũng chẳng thích đâu, nhưng hiện tại là chuyện quan trọng.

“Sếp à, dơ bẩn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nó còn có thể di chuyển… Anh…”

“Tôi không biết lái.”

Cô sửng sốt: “Hả?”

Vẻ mặt anh lạnh lùng, thu hồi tầm mắt, khô khốc lặp lại lần nữa: “Tôi không biết lái xe này.”

——

Hai phút sau, chiếc xe điện màu đen chạy như bay trên cầu.

Thịnh Văn Ngôn ngồi đằng trước, đón gió hét lên: ”Anh yên tâm đi! Hồi đại học tôi có lái qua một lần rồi, kỹ thuật cũng tạm được!!”

“…”

Thẩm Tại mặc một bộ âu phục ngồi yên sau xe điện mini, không nói gì, lưng vẫn thẳng, chỉ là tay nắm chặt xe.

“Tốc độ của xe này chậm quá! Mức cao nhất cũng chỉ có nhiêu đây… Ha ha ha chơi vui quá, sướng quá!”

“Lái xe này đoán chừng sẽ nhanh đến nơi, chúng ta không trễ đâu, đừng lo lắng, tôi bảo đảm sẽ đưa sếp đến đúng giờ.”

“Sếp Thẩm, anh không biết lái xe điện à? Vậy anh cũng không biết đi xe đạp? Sếp Thẩm, sếp ơi, Thẩm Tại.”

Gió mùa thu thổi qua, mái tóc dài của Thịnh Văn Ngôn dính trên ngực và mặt anh. Sợi tóc xẹt qua, mang theo chút mềm mại thơm tho, thật ngứa ngáy.

Thẩm Tại quay đầu đi, nhưng dường như mái tóc cũng có mắt, lại hất vào mặt anh.

Anh không nhịn được nữa, buông một tay ra, nắm chặt tóc cô vào lòng bàn tay: “Yên lặng đi, không được nói chuyện khi lái xe!”

“Anh nắm tóc tôi làm gì?”

Thẩm Tại: “Chặn tầm mắt của tôi.”

“Tôi đang lái xe, anh có lái đâu.”

“Thịnh Văn Ngôn, đừng nói nữa.”

“… Biết rồi ạ.”

Về cơ bản, Thịnh Văn Ngôn chưa bao giờ lái loại xe hai bánh này. Lúc trước còn đi học, cô thấy người bạn cùng phòng ngủ có chiếc xe điện nhỏ màu hồng, cô cảm thấy rất hay ho. Khi ấy cô có nhờ người đó dạy mình, xiên xiên vẹo vẹo ở trường học một hồi.

Bây giờ kỹ năng của cô xác thật là rác rưởi, nhưng cô thắng ở lá gan, mặc dù yên sau còn có một người, cũng dám ở trên đường chạy nhanh như chớp.

Chiếc xe điện chạy qua cầu, rẽ vào đường cái, phóng về phía trước. Cuối cùng không lâu sau, đã nhìn thấy tòa nhà trung tâm Nhân Càng.

Còn mười phút nữa, đuổi kịp rồi!

Cô thả lỏng người, muốn đi đường tắc đến trung tâm, nhưng cô không ý thức được tốc độ xe quá nhanh, lúc rẽ vào thì không kiểm soát được—

”Ối ối?” Bánh trước va vào bồn hoa, nhưng cô không thắng được cũng không quẹo được.

Mẹ kiếp đừng chứ! Đ* má ———

Két!!

Trong giây tiếp theo, ông trời nói với cô sự thật chính là như thế.

Thừa thắng xông lên, chiếc xe ngã xuống đất, mà cô và sếp trên xe nằm gọn trong bồn hoa.

“A——“

Đau quá.

Bồn hoa là cây mới trồng, lá không tươi tốt, nhưng có rất nhiều cành, cánh tay cô bị cành quẹt phải, hai chân đập vào mép bồn hoa. Cô hoa cả mắt, một lúc sau cũng chưa động đậy được.

”Ngã thế nào rồi?” Một bàn tay nhanh chóng vươn tới đỡ cô dậy.

Đùi phải và tay phải của Thịnh Văn Ngôn đau dữ dội, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Thẩm Tại đang nửa quỳ trên mặt đất, bộ tây trang phẳng phiu sạch đã dính đầy cành cây và bùn đất. Cô hoảng hốt tột cùng, chẳng còn nhớ đau đớn gì nữa.

“Sếp Thẩm, anh có bị thương không?”

Thẩm Tại nhíu mày: “Không có, cô…”

“Vậy thì tốt.” Thịnh Văn Ngôn nghiêm mặt ngắt lời anh, sau đó lập tức ngồi dậy, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi: “Alo, thư ký Trần.”

“Thịnh Văn Ngôn, hai người đến chưa? Sao không nghe điện thoại.” Bên kia Trần Siêu sốt ruột nói.

Thịnh Văn Ngôn: “Đến rồi, đang ở dưới lầu. Bây giờ anh lập tức tìm một bộ tây trang sạch sẽ, nếu không có thì anh cởi đồ của anh ra.”

“Có chuyện gì thế?”

“Quần áo sếp bị bẩn, cụ thể thì đợi lát nữa tôi nói, anh cứ làm theo đi, sếp Thẩm sẽ lập tức qua đó.”

”Được!”

Cô cúp điện thoại rồi nói với Thẩm Tại: “Vẫn còn sáu phút nữa, sắp đến giờ phát biểu của anh rồi. Sếp nhanh lên đi!”

Thẩm Tại cụp mắt, nhìn vết thương trên người cô, vì ống tay áo bên phải được cuốn sẵn lên nên có thể thấy rõ vết xước trên cánh tay.

“Để tôi đỡ cô lên.”

“Bây giờ sếp đừng động đến tôi, tôi không đau, chỉ bị thương ngoài da thôi. Sếp Thẩm, anh mau đi đi.”

Ánh mắt anh hơi nhíu lại: ”Thịnh Văn Ngôn…”

“Đợi lát nữa tôi gọi người đến giúp, thật sự không sao mà. Bây giờ có chuyện quan trọng, sếp Thẩm à, đây là nghiệp vụ và thể diện của IZ chúng ta, anh không thể đến muộn, đi mau đi!”

Chuyện bên trong xác thật rất gấp rút.

Thẩm Tại nhìn cô gái đang lo lắng, trong lòng hơi nôn nóng: “Tôi tìm người đến giúp cô, ngoan ngoãn ngồi đây, đừng có nhúc nhích.”

“OK tôi biết rồi!”

Anh cau mày nhìn cô thêm lần nữa rồi mới đứng dậy rời đi.

Thịnh Văn Ngôn nhìn bóng lưng anh biến mất ở nơi xa, sắc mặt lập tức thay đổi, thảm thương nhìn tay và chân đều đau đến mức không dám động đậy.

Đau quá! Cái quỷ xe!

Tính về chầu ông bà ngay tại đây à!

————

Ngồi trên bồn hoa không bao lâu, Trần Siêu vội vàng dẫn người đón Thịnh Văn Ngôn vào, nhưng anh ta cũng bận bịu, xử lý xong là nhanh chóng quay lại hiện trường.

Chân cô đau vô cùng, rửa miệng vết thương cũng không dám, chỉ ngồi chờ trong phòng nghỉ.

Nhàn rỗi nhàm chán, cô gửi hình ảnh cho hai người bạn trời thần, kể hôm nay thú vị ra sao, thê thảm thế nào.

Cuối cùng nói đến mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên ghế sô pha.

Sau khi kết thúc bài phát biểu, lại trò chuyện với một số nhà quản lý dự án mà anh cảm thấy hứng thú. Cuối cùng Thẩm Tại đã kết thúc hành trình của ngày hôm nay.

Theo sự hướng dẫn của Trần Siêu, anh đến phòng nghỉ của bọn họ. Vừa bước vào cửa, cả người liền ngây ngẩn.

Một cô gái nằm trên ghế sô pha ở giữa phòng khách, cô ôm gối, dựa vào ghế, ngủ không ngon giấc.

Bởi vì bị thương, ống quần bên chân phải được xắn lên, để lộ cẳng chân thon thả cùng với vết thương. Trên miệng vết thương được bôi thuốc, đỏ hết nhìn rất đáng sợ.

Anh còn nhớ rõ lúc ở bên ngoài, cô nói chỉ là một vết thương nhỏ, không có chuyện gì. Từ trước đến nay cô luôn thẳng thắn qua lại, cô nói như vậy, anh liền tin, nhưng hóa ra trên đùi lại nghiêm trọng như vậy.

”Thịnh Văn Ngôn.” Thẩm Tại bước tới.

Người trên sô pha mờ mịt tỉnh lại, mơ màng nói: “Hửm? Anh đã trở lại à? Kết thúc chưa?”

Thẩm Tại gật đầu: “Miệng vết thương không sao chứ?”

Thịnh Văn Ngôn dụi mắt rồi ngồi dậy, để ý thấy anh đã thay quần áo, bộ tây trang màu xám chuyển thành màu xanh đen. Xem ra vấn đề đã được giải quyết mỹ mãn.

Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó làm nũng: ”Có chuyện á, đau lắm.”

Thẩm Tại hơi mềm lòng, nhẹ nói: “Tôi chở cô đến bệnh viện khám thử.”

“Không cần đâu sếp, không có gãy xương.” Thịnh Văn Ngôn ngước mắt nhìn anh, giọng nói còn chút mềm mại chưa tỉnh: “Cái kia… Hiện tại tôi có chỗ khác vội hơn.”

Thẩm Tại cho rằng cô có chỗ nào không thoải mái, gấp gáp định hỏi “sao vậy” thì thấy cô gái trước mặt chỉ vào bụng mình, vô cùng ấm ức nói: “Tôi không còn một xu dính túi, đói quá. Sếp à, anh có thể dẫn tôi đi ăn được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi