EM CHỈ THÍCH MẶT CỦA ANH

Cánh cửa trước mắt bị đóng lại, ánh đèn ngoài hành lang dìu dịu, nhưng lại chìm vào tĩnh mịch.

Thẩm Tại thẳng lưng đứng ngoài cửa, khuôn mặt của anh dường như được bao phủ bởi một tầng băng. Dưới tầng băng đó có sự tức giận và ẩn ẩn chút lo lắng. Khi nghĩ đến những lời nói dối, tuỳ hứng, bịp bợm trước đây của cô thì chút lo lắng này đã bị gạt sang một bên.

Thẩm Tại đứng đó một lúc, sau đó mặt lạnh xoay người rời đi.

Hiệu quả cách âm của khách sạn rất tốt, bên ngoài còn trải một tấm thảm lót sàn dày, vậy nên không hề nghe thấy tiếng bước chân, nhưng Thịnh Văn Ngôn vẫn biết anh đã đi rồi.

Anh cho rằng cô đang nói dối, không muốn để ý cô.

Sau khi đóng cửa lại, Thịnh Văn Ngôn không còn sức lực, trực tiếp ngồi xuống sàn. Cả người cô bủn rủn, cổ họng vô cùng khó chịu, nhưng trái tim cô còn khó chịu hơn, giống như bị một bàn tay robot nắm lấy, lạnh thấu xương, huyết quản căng phồng, sắp vỡ ra.

Anh nói đó không phải việc của cô. Anh và Chu Tư Mạc ra sao, quá khứ có quan hệ ra sao, hiện tại thế nào thì cũng không phải việc của cô.

Nhưng… sao không liên quan đến cô chứ?

Cô thích anh mà.

Vì thích nên mới nghĩ lung tung, mới muốn tìm tòi, muốn phá phách… Cô không thể chững chạc, trưởng thành được.

Đối với anh, mọi thứ cô làm đều là ấu trĩ, quấy rối. Ở trong mắt anh, cô chắc chắn là một người phiền phức.

Thịnh Văn Ngôn chịu đựng sự khó chịu, thở ra một hơi khàn khàn. Cô từ từ đứng dậy, đi từ cửa đến giường rồi ngã lên trên đó. Cô không muốn bị nghĩ là người phiền phức… nhưng mà cô đâu có nói dối.

——

Ở phía bên kia, tại khách sạn Nam Tước.

Hôm nay nhà họ Dương tổ chức tiệc rượu. Mọi người từ các công ty và gia đình khác nhau được mời đến dự tiệc. Dương Thánh là con trai thứ hai của nhà họ Dương, vì anh trai và chị dâu đã đi hưởng tuần trăng mật, cho nên cậu ta đảm nhận trách nhiệm xã giao trong bữa tiệc tối nay, giao lưu với đủ tất cả loại người.

Sau khi tích cực đi một vòng, cuối cùng cậu cũng có chút thời gian, trở lại bàn của Lâu Ngưng và bạn cùng lứa để ngồi nghỉ ngơi một lúc.

“Tao đưa thư mời cho Văn Ngôn rồi mà nhỉ? Sao nó không đến?” Dương Thánh than thở.

Lâu Ngưng nói: “Người ta đang đi công tác, mày không biết à?”

Thẩm Thụ Diệc thay mặt nhà họ Thẩm đến tham dự. Cậu đứng bên cạnh, nghe thấy tên Thịnh Văn Ngôn thì quay đầu lại nhìn.

Dương Thánh: “Lại đi công tác, lần này là đi đâu?”

“Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng do IZ đầu tư đã hoàn thành. Mấy ngày nay, Văn Ngôn sẽ ở đó.”

“Mẹ kiếp! Cũng không thèm nói với tao một tiếng nữa, càng ngày càng không them kiêng nể gì. Tao phải gọi cho nó mới được.” Dương Thánh lấy điện thoại gọi cho Thịnh Văn Ngôn.

Điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai trả lời, ngay lúc Dương Thánh định cúp máy thì bên kia vang lên giọng nói khàn khàn yếu ớt: “Mày làm gì vậy? Đòi mạng hả?”

Ý định muốn mắng người bị nghẹn lại, cậu ta hơi sửng sốt, hỏi: “Giọng của mày sao vậy?”

Thịnh Văn Ngôn: “Tao bị sốt, đang ngủ.”

“Mày bị sốt? Mày có sao không? Đi khám bác sĩ chưa? Bị sốt rồi mà còn đi công tác à?”

“Mày hỏi nhiều quá, tao cúp đây.”

“Eh eh eh, mày nói thật đi, mày không sao chứ?”

Giọng nói của Thịnh Văn Ngôn hơi trầm: “Không sao… Uống thuốc rồi.”

“Mày phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đó, đừng chu du nửa cuộc đời ở đâu đâu đó.”

“Biết rồi.”

Thấy Dương Thánh nói xong, Lâu Ngưng muốn cầm điện thoại nói vài câu, nhưng cô ấy chưa kịp duỗi tay ra thì đã có một bàn tay xẹt ngang qua trước mặt cô, cầm lấy điện thoại của Dương Thánh.

Dương Thánh bị cướp điện thoại, cậu ta ngạc nhiên: “Mẹ kiếp, Thẩm Thụ Diệc, cậu làm gì đó?”

Thẩm Thụ Diệc không rảnh quan tâm cậu ta, mở miệng hỏi ngay: “Thịnh Văn Ngôn, cậu bị bệnh à?”

Ở đầu dây bên kia, Thịnh Văn Ngôn không ngờ đột nhiên có người nhảy vào, cô chần chừ một lát rồi hỏi: “Thẩm Thụ Diệc? Sao cậu lại ở chung với bọn họ?”

“Cậu bị bệnh đúng không?”

“Ừ, không sao cả, tôi uống thuốc rồi.”

Giọng cô bơ phờ, yếu ớt, trái tim cậu đột nhiên nhảy lên, lo lắng nói: “Cậu, cậu nhớ chăm sóc bản thân.”

“Ừ.” Thịnh Văn Ngôn không có hứng thú nói chuyện nữa, trả lời qua loa rồi cúp máy.

Âm báo bận truyền qua ống nghe, lúc Thẩm Thụ Diệc còn đang ngẩn ngơ, điện thoại đã bị Dương Thánh giật lấy.

Dương Thánh: “Cậu sao vậy? Giật điện thoại của tôi làm gì?”

“Xin lỗi.” Thẩm Thụ Diệc nói xong, đặt ly rượu trong tay xuống, đột nhiên bước ra ngoài.

Một đống lời mắng chửi cũng chưa kịp nói ra, Dương Thánh mặt đối mặt với Lâu Ngưng.

Lâu Ngưng khó hiểu: “Cậu ta… Vừa nãy cậu ta để ý đến việc Văn Ngôn bị bệnh đấy à?”

Dương Thánh cau mày: “Cậu ta bị mát à?

——

Thẩm Thụ Diệc cũng cảm thấy mình có hơi bốc đồng, khoảnh khắc đặt điện thoại xuống, điều cậu muốn làm nhất chính là đi đến chỗ cô.

Lúc chờ chuyến bay muộn ở sân bay, Thẩm Thụ Diệc vẫn mặc lễ phục của buổi tiệc rượu. Cậu biết nếu lần này đi, mọi thứ đều sẽ rõ ràng.

Nhưng… cậu muốn đi.

Thịnh Văn Ngôn là điều chông chênh và bất thường nhất trong cuộc đời suôn sẻ và tốt đẹp của cậu, cũng là điều cậu hối tiếc nhất.

Khi còn đi học, cậu luôn bài xích cô, mặt khác lại mong chờ cô một cách đầy hổ thẹn. Cậu cảm thấy cô không phù hợp với mình, cho nên cứ khăng khăng phủ nhận và che giấu thứ tình cảm này.

Từ lúc ra trường, không gặp cô trong một thời gian dài, nỗi nhớ nhung trong lòng cậu càng ngày càng dày đặc. Vô cùng mâu thuẫn, vô cùng vướng mắc, cuối cùng sau khi biết Thịnh Văn Ngôn đã thay lòng đổi dạ thích người khác thì cảm xúc của cậu đã lên đến đỉnh điểm.

Có lẽ… đây là một cơ hội.

Có lẽ… đây là lúc cứu vãn mọi thứ.

Thịnh Văn Ngôn có nói mình thích chú út là vì chú út đối xử tốt với cô. Cậu cũng có thể đối xử tốt với cô, khiến cô thích mình lần nữa.

Hơn nữa, chắc chắn chú út sẽ không thích cô. Cô theo đuổi cũng uổng công vô ích mà thôi.

———

Chuyến bay của Thẩm Thụ Diệc đáp xuống Hoàn Thành vào lúc bốn giờ sáng, sau đó cậu bắt taxi đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng. Đến nơi là chín giờ ngày hôm sau.

Thẩm Tại vừa ăn sáng xong. Các nhân viên khu nghỉ dưỡng, có cả Chu Linh Vận và Chu Tư Mạc đang định đến xem một thắng cảnh mới hoàn thành. Vì mâu thuẫn với Thịnh Văn Ngôn vào tối qua nên hôm nay anh không để cô đi cùng.

Khi một nhóm người đi xuống lầu, đến đại sảnh, bước chân Thẩm Tại dừng lại, nhìn chàng trai đang đứng ở quầy lễ tân.

“Phiền cô, cô ấy tên là Thịnh Văn Ngôn. Cô có thể cho tôi biết số phòng của cô ấy được không? Tôi không liên lạc được với cô ấy. Đây là chứng minh thư của tôi, tôi không…”

“Xin lỗi cậu, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng.”

“Tôi là là Thẩm Thụ Diệc, cô gọi quản lý đến đây.”

“Ơ…”

“Thụ Diệc?!” Chu Linh Vận theo tầm mắt của Thẩm Tại, nhìn thấy Thẩm Thụ Diệc, ngạc nhiên kêu lên. Cậu cũng quay đầu lại, thấy người đứng cách đó không xa, cậu vui mừng: “Chị Linh Vận, chú út!”

Thẩm Tại bước đến: “Sao cháu lại ở đây?”

Thẩm Thụ Diệc: “A… Cháu, cháu đến thăm Thịnh Văn Ngôn.”

Ánh mắt anh trầm xuống: “Thăm cô ấy?”

Tất cả mọi người đều đang nhìn Thẩm Thụ Diệc, cậu cũng có hơi ngại ngùng, nhưng trong lòng lại lo lắng sốt ruột: “Cậu ấy bị bệnh mà? Cháu đến thăm cậu ấy.”

Thẩm Tại ngây ngốc.

“Chú út, Thịnh Văn Ngôn ở phòng nào vậy?”

Chu Linh Vận trả lời: “705.”

Hai mắt cậu sáng lên: “Cảm ơn chị, mọi người làm việc đi, em đi trước.”

Thẩm Thụ Diệc gật đầu với mọi người, sau đó bước nhanh về phía thang máy.

Chu Linh Vận khó hiểu, sao lại giả vờ bệnh đến mức này chứ? Mà không đúng, trọng tâm bây giờ là Thẩm Thụ Diệc lo lắng nên vội vàng chạy tới đây?

Cô ta quay đầu nhìn hướng Thẩm Thụ Diệc rời đi rồi lại nhìn Thẩm Tại, đột nhiên, ngực đập thình thịch.

Không phải chứ? Đồng tử Chu Linh Vận chấn động——

Thịnh Văn Ngôn, cô quả nhiên là hồ ly tinh.

_____

Tiếng chuông cửa vang lên, Thịnh Văn Ngôn nghĩ đó lại là Chu Linh Vận, cô kéo lê cơ thể yếu ớt của mình đứng dậy. Lúc mở cửa, không thèm nhìn đã trực tiếp mắng: “Cô cứ dây dưa với tôi miết vậy. Tôi không chơi nữa đâu, đừng đến tìm tôi!”

Thẩm Thụ Diệc ngẩn ngơ đứng ngoài cửa: “Hả? Ý cậu là gì?”

Thịnh Văn Ngôn nghe thấy giọng nói khác thường thì lập tức ngước mắt lên. Cô phát hiện một chàng trai đang đứng ở cửa.

“Thẩm Thụ Diệc?”

“Là tôi.”

“Sao cậu lại ở đâu?”

Cậu lắp bắp nói: “Tôi có chuyện đến tìm chú út. Đúng lúc, tối hôm cậu nói cậu bị bệnh, cho nên tôi sẵn đến thăm.”

Thịnh Văn Ngôn đỡ cửa, im lặng nhìn cậu. Thẩm Thụ Diệc bị cô nhìn đến mức tai đỏ ửng, nhìn sang chỗ khác: “Cậu đỡ hơn chút nào chưa?”

Tối hôm qua, cô nhờ người phục vụ đưa thuốc đến, nhưng chưa hiệu quả lắm, hiện tại vẫn hơi mê mang: “Không sao, khá hơn chút rồi, cảm ơn cậu.”

“Nhưng sắc mặt cậu vẫn kém…”

“Ngủ một giấc nữa là ổn thôi, không có việc gì thì tôi đóng cửa đây.”

Thịnh Văn Ngôn thật sự không có sức lực nói chuyện với người khác.

Thẩm Thụ Diệc thấy cô định đóng cửa, vô thức đưa tay ra đẩy. Ai mà ngờ, cơ thể cô giống như người giấy, anh mới đẩy một chút, cô đã bị cửa đụng nhẹ vào rồi ngã ra đằng sau.

“Văn Ngôn!”

Thịnh Văn Ngôn nằm trên mặt đất. Lúc Thẩm Tại đến nơi, vừa lúc nhìn thấy cô ngã xuống, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ửng đỏ bất thường.

“Thịnh Văn Ngôn!”

Trái tim anh bị kéo căng lên, lập tức bước vào phòng.

“Chú út, sao cậu ấy lại bệnh nặng như vậy? Không phải đã uống thuốc rồi ư? Mọi người có sắp xếp bác sĩ khám cho cậu ấy chưa?” Tay chân Thẩm Thụ Diệc luống cuống, ngồi xổm bên cạnh, vội vàng hỏi.

Mặt Thẩm Tại xanh mét, hoàn toàn ngơ ngẩn. Anh không trả lời được mấy câu hỏi của cháu mình, anh thậm chí không biết cô thật sự bị bệnh.

Chu Linh Vận cũng đứng đờ ra ngoài cửa: “Bệnh thật hả…”

“Gọi bác sĩ lại đây!” Thẩm Tại trực tiếp cúi người xuống, bế bổng cô lên.

Người trong lòng nóng hổi, mềm yếu không xương, hơi thở nặng nhọc khác thường. Thẩm Tại đột nhiên hối hận, chợt nhớ đến trưa hôm qua lúc ăn cơm, cô có nói cổ họng mình khó chịu.

Thế nhưng anh đã quên bén mất, anh nghĩ rằng… cô giả bệnh để lừa anh.

“Thịnh Văn Ngôn? Thịnh Văn Ngôn?”

Trên đầu giường là thuốc cảm được kê sẵn, cô đã tự uống thuốc, nhưng thuốc không có tác dụng. Cô không trả lời, anh khó chịu cau mày.

“Còn thất thần làm gì? Bác sĩ đâu?” Thẩm Tại quay đầu trách mắng.

Lần đầu tiên, Chu Linh Vận nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của Thẩm Tại thì hoảng sợ… Cuối cùng, Chu Tư Mạc nói: “Tôi đã nhờ người gọi rồi, đừng lo lắng, bác sĩ lập tức đến ngay.”

Bốn người đứng trong phòng, áp suất không khí trong phòng cực thấp, không ai lên tiếng.

Thẩm Thụ Diệc im lặng nhìn Thịnh Văn Ngôn một hồi, sau đó nhướng mắt nhìn Thẩm Tại: “Chú út, nếu mọi người có việc thì cứ làm đi, cháu sẽ ở đây chăm sóc cho cậu ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi