EM CHỈ THÍCH MẶT CỦA ANH

Thịnh Văn Ngôn dẻo miệng, chỉ cần nói mấy câu ngọt ngào là có thể đánh bay nỗi phiền não của Thẩm Tại.

Thang máy đến, hai người đi lên, về phòng.

Thịnh Văn Ngôn ra khỏi suối nước nóng vẫn chưa tắm rửa, lúc này về phòng, trước tiên là vào nhà tắm.

“Em tắm trước nha, anh đem cất quần áo giúp em.” Thịnh Văn Ngôn giao việc. Thẩm Tại nghe theo, bỏ quần áo cô đã mặc qua một bên.

Khách sạn có cung cấp dịch vụ giặt ủi, cứ cách mỗi ngày lại có người tới thu quần áo đem giặt, ngoại trừ đồ lót. Thẩm Tại liếc nhìn, tiện tay cầm lên. Một bộ đồ lót màu đen, vải ren nhìn xuyên thấu. Anh liếc nhìn, lúc này mới cầm đi vào nhà vệ sinh.

Thịnh Văn Ngôn vẫn đang tắm ở gian khác, cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra khiến cô sợ hết hồn. Nhưng cô và anh đã nhìn thấy hết về nhau, lập tức bình tĩnh lại, cô thò đầu ra hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Hỏi xong mới phát hiện anh đang cầm đồ lót của mình, giọng nói bỗng chốc cao lên: “Thẩm Tại anh làm gì đó, tự nhiên cầm đồ lót của em chi vậy?”

Thẩm Tại không quay đầu, mở vòi nước, giặt đồ lót.

“Cái này mặc rồi phải không?”

Thịnh Văn Ngôn ngây ngẩn: “À… Mặc rồi.”

“Ừ.”

Thịnh Văn Ngôn kịp phản ứng: “Anh, anh giúp em giặt đồ hả?”

Thẩm Tại biết đồ lót mặc rồi để qua đêm không giặt thì không tốt với phụ nữ, anh chỉ tiện tay giặt giùm thôi.

“Em mau tắm đi, đừng để bị cảm lạnh.” Thẩm Tại nói.

Ngoại trừ dì Trần, chưa bao giờ có ai…. giúp cô giặt đồ lót. Lại còn là đàn ông nữa. Thịnh Văn Ngôn lẳng lặng nhìn, hiếm khi nào bị chấn động như bây giờ.

Cô đã từng là thư ký đời sống của Thẩm Tại, cũng hiểu được tương đối chuyện về anh, ăn ở có người giúp, không cần tự mình ra tay làm chuyện gì cả.

Nhưng sau khi ở bên cạnh anh, Thịnh Văn Ngôn càng ngày càng phát hiện, thế mà Thẩm Tại lại rất biết cách chăm sóc người khác.

“Em còn chờ gì nữa, anh đã bảo em tắm mau lên mà.” Khóe mắt anh nhìn thấy cô vẫn còn đang đứng sờ cửa kính, vậy nên nói.

Thịnh Văn Ngôn à một tiếng, “Vậy, vậy cảm ơn anh nha.”

Thẩm Tại: “…”

“Bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên giúp em giặt đồ lót, nên là… em ngại lắm.”

Thẩm Tại chà xong rồi, giặt lại bằng nước sạch: “Em còn biết mắc cỡ à?”

Thịnh Văn Ngôn sờ mũi, coi như chưa nói gì mà rụt trở về. Biểu cảm này của cô khiến Thẩm Tại thấy lạ lẫm, anh không nhịn được lại quay đầu liếc nhìn.

Nhà tắm là một vách kính cô lập, hơi nóng bốc lên làm lớp kính thủy tinh bị ố mờ, không thấy rõ bên trong, nhưng đường cong cơ thể thì vẫn hiện rõ. Nãy giờ Thẩm Tại không quay đầu nhìn, bởi vì anh biết mình sẽ thấy cảnh tượng gì, cũng sợ rằng cô đang tắm mà bản thân không kìm nổi.

Tiếng nước chảy tí tích truyền tới, Thẩm Tại thấy bóng hình kia hơi ngước cổ, hai tay lướt qua trên người. Cổ họng anh căng cứng, cuối cùng vẫn không nhịn được. Thẩm Tại đặt đồ đã giặt sạch lên bồn rửa mặt, nhấc chân đi tới.

Ở bên này, Thịnh Văn Ngôn vẫn đang chà hết bọt. Vừa xả nước vừa vui vẻ nghĩ, Thẩm Tại giúp cô giặt đồ lót… anh tốt quá đi.

“Sau lưng bên phải.”

Giọng nói của Thẩm Tại đột nhiên phát ra từ phía sau, Thịnh Văn Ngôn quay ngoắc đầu, chỉ thấy anh đang đứng ngoài cửa buồng tắm, nhìn chằm chằm mình.

Thịnh Văn Ngôn ôm lấy ngực theo bản năng: “Hả? Cái gì?”

Động tác này làm những nơi bị nắn càng nuột nà hơn. Ánh mắt anh tối sầm lại, tiến lên, nắm vai cô xoay người qua, thấp giọng nói: “Anh bảo là sau lưng em còn có chỗ chưa trôi bọt.”

Vòi sen vẫn còn đang mở, Thẩm Tại mặc áo sơ mi, quần tây bước vào, lập tức bị ướt. Thịnh Văn Ngôn quay đầu nhìn anh: “… Quần áo anh…”

Thẩm Tại: “Không sao, coi như là tắm luôn.”

Làm gì có ai tắm như vậy đâu.

Thịnh Văn Ngôn muốn nói móc đôi câu, nhưng giây tiếp theo đã không nói được chữ nào, bởi vì Thẩm Tại đã ôm cô từ phái sau, một tay nắm cằm cô hơi xoay đầu, cúi đầu xuống.

“Ưm…”

Khuôn mặt đón lấy làn nước, Thịnh Văn Ngôn bực bội ư một tiếng, cảm thấy không thở được. Thẩm Tại chú ý, đẩy người cô vào trong, đè lên tường.

Mặt tường hơi lạnh, nhưng cũng may là tay anh đang quàng trước người cô, cũng coi như là giúp cô cách xa tường.

“Em tắm trước đã… Anh ra ngoài đi.” Thịnh Văn Ngôn khẽ khàng nói.

Thẩm Tại không trả lời, xoay người cô lại, bê lên. Lúc này quần áo Thẩm Tại đã hoàn toàn ướt nhẹp, dính sát vào người, mà cô cũng thế, cả người ướt mem, lông mi cũng cũng có nước đọng.

Thịnh Văn Ngôn kêu lên, ôm lấy anh.

Thẩm Tại ngước mắt nhìn cô, đôi mắt rất sáng, đầy dã tâm cưỡng chế, “Ở đây.”

Nhịp thở của cô căng cứng, lại bật cười khẽ, nói: “Này… Khách sạn của anh làm ăn tùy ý thế hả, sao lại để một người nhân viên xông vào phòng tôi thế này?”

Nỗi ghiền diễn xuất lại bắt đầu.

Thẩm Tại đã quen: “Vâng, quý khách có cần phục vụ không?”

Thịnh Văn Ngôn cúi đầu, để trán mình kề vào trán anh, nũng nịu hỏi: “Bao nhiêu tiền thế?”

“Vóc dáng của quý khách không tệ lắm, có thể miễn phí.”

Thịnh Văn Ngôn kinh hãi: “Thật hả, vậy… tôi thử chút nhé? Nhưng nếu phục vụ tệ quá thì tôi sẽ khiếu nại đấy.”

Thẩm Tại cắn tai cô, trầm thấp nói: “Miễn phí mà cũng khiếu nại sao, quý khách đòi hỏi quá.”

“Tôi không quan tâm.”

“Được… Vậy tôi chỉ đành cố gắng hết sức.”

Nước chảy thưa thớt, cuối cùng ngừng lại. Buồng tắm không lớn lắm, khắp nơi chỉ còn âm thanh càn rỡ vang vọng, hung mãnh mà bất tận.

Thịnh Văn Ngôn luôn cảm thấy hành động khi ở trên giường của anh vẫn rất tốt rất dịu dàng, chỉ trừ lần đầu tiên.

Nhưng không biết tại sao, tối nay anh lại bắt đầu áp sát như lần đầu tiên vậy, giống như đang phát tiết. Từ nhà tắm đến phòng ngủ, anh chỉ muốn làm đến mức dồn Thịnh Văn Ngôn vào chỗ chết, không hề quan tâm đến cô.

Càng về sau, cô bị chơi đùa đến mức hoàn toàn mất hết sức lực, chỉ đành rên rỉ cầu xin tha thứ, khóc sướt mướt đáng thương, nhưng anh cũng không hề bỏ qua.

Cuối cùng kết thúc lúc nào cô cũng không nhớ, chỉ biết trong lúc mơ mơ màng màng, Thẩm Tại đã ôm cô đi rửa sạch. Sau khi lên giường, Thịnh Văn Ngôn ngủ bất tỉnh.

——

Cái cảm giác mà đã lâu không đi phòng gym, đột nhiên vận động mạnh lại tới.

Hôm sau thức dậy, Thịnh Văn Ngôn cảm giác cơ thể mình tiêu tùng, eo mỏi lưng đau, đầu óc ong ong vang vọng.

Thẩm Tại vẫn còn ở cạnh bên, hôm nay anh cũng không dậy nổi, chỉ dựa vào tường xem ipad. Anh nghe thấy tiếng động thì bỏ máy tính bảng ra, nằm xuống.

“Dậy rồi à, em muốn ăn sáng chưa?”

“Không ăn, không đói bụng…” Giọng cô rất khàn, ngày hôm qua rên la đau cả họng. Thịnh Văn Ngôn sờ cổ, cáu giận nhìn Thẩm Tại: “Này người nhân viên kia, hôm qua anh đã làm gì với tôi vậy?”

Thẩm Tại đưa một tay qua ôm lấy cô, cười nhẹ: “Sợ quý khách khiếu nại nên tôi đã cố gắng một chút.”

“Anh, đó là một chút sao?” Thịnh Văn Ngôn vẫn còn sợ hãi, “Tôi muốn khiếu nại!”

“À, hôm qua tôi chưa cố gắng đủ à thưa quý khách?” Thẩm Tại nhích lại.

“…”

“Hay là bây giờ tôi bồi thường cho quý khách nhé?”

Ánh mắt Thịnh Văn Ngôn trợn tròn, lập tức đẩy anh ra, “Đừng đừng đừng, tôi…. không khiếu nại nữa.”

“Thật à?”

“Ừ, tôi sẽ đánh giá năm sao cho anh, được chứ?”

Thẩm Tại hài lòng mỉm cười, nhưng mới sáng sớm đã lại ôm cô vào lòng, anh không kìm nổi, cơ thể lại hơi xao động. Thịnh Văn Ngôn cảm giác được nơi nào đó đã lại hồi phục, sợ thật sự.

“Không chơi với anh nữa… Đau lắm.”

Thẩm Tại: “Đau ở đâu?”

“Chỗ đó.”

“Có bị sưng không?” Thẩm Tại lo lắng, đưa tay dò.

“Anh đừng có sờ.” Thịnh Văn Ngôn ngăn lại, “Anh không động vào thì nó sẽ đỡ hơn…”

Thẩm Tại thấy cô đau thật, đành phải kìm chế bản thân không làm cô sợ hãi nữa. Tối hôm qua đúng là anh đã quá sức thật, chủ yếu là vì chuyện đã thấy ở suối nước nóng. Rõ ràng cô đã giải thích nhưng trong lòng Thẩm Tại vẫn còn để ý.

Thấy người khác tơ tưởng về cô, anh khó chịu. Vậy nên anh dùng cách này để đòi lại gấp đôi. Dù hơi trẻ con nhưng anh lại cảm thấy tâm trạng ổn hơn.

“Để anh gọi đồ ăn cho em, không ăn sáng là lát nữa không dậy nổi đâu.” Sau một lát, Thẩm Tại thả cô ra, đi lấy điện thoại.

Thịnh Văn Ngôn rúc lại trong chăn: “Em không đói bụng…”

“Không đói cũng nên ăn một chút.”

Thẩm Tại kiên trì, Thịnh Văn Ngôn cũng đành nói: “Được rồi, vậy em chỉ ăn một cái bánh mì nhỏ và một ly sữa bò thôi đó.”

“Ừ.”

Thẩm Tại gọi điện thoại, sau một lát, nhân viên khách sạn đã đem đồ ăn tới. Thịnh Văn Ngôn lười dậy, Thẩm Tại cũng chiều theo cô, cuồng sạch sẽ nhưng lại cầm sữa và bánh mì, cho cô ăn trên giường luôn.

Sau khi ăn xong, hai người nằm xuống ngủ một lát. Khoảng mười một giờ, điện thoại của anh reo lên. Dương Khiêm Hòa gọi.

“Tới giờ cơm trưa rồi, ăn xong chúng ta đi dạo một vòng đi.”

Thịnh Văn Ngôn còn đang ngủ, Thẩm Tại xoay người, nhỏ giọng: “Mọi người đi ăn trước đi.”

Dương Khiêm Hòa nghe anh nói, kinh ngạc: “Gì chứ, hai người không dậy nổi à?”

Thẩm Tại: “Lại ngủ nữa.”

“Hai người là heo à!”

Thịnh Văn Ngôn vẫn bị tiếng nói chuyện đánh thức, cô kéo kéo Thẩm Tại, hỏi: “Ai vậy anh?”

Thẩm Tại quay đầu nói: “Dương Khiêm Hòa, cậu ta bảo bọn mình đi ăn cơm trưa, em muốn ăn không?”

Thịnh Văn Ngôn bày ra biểu cảm mệt mỏi: “Không đi…”

Thẩm Tại gật đầu, nói với Dương Khiêm Hòa: “Lát nữa bọn tôi sẽ gọi người đem đồ ăn tới, mọi người ăn trước đi.”

Dương Khiêm Hòa: “Vậy chiều nay thì sao? Hai người có muốn đi chơi chung với bọn tôi không?”

Thẩm Tại liếc nhìn Thịnh Văn Ngôn: “Chắc là không.”

“Fuck…” Dương Khiêm Hòa chửi qua điện thoại, “Thẩm Tại, mẹ bà cậu là cầm thú hả, cả ngày cứ ở trong khách sạn làm gì?”

Thẩm Tại tựa vào đầu giường, nhàn nhạt nói: “Tôi thích, liên quan gì tới cậu?”

“Cậu, cậu thích… Mẹ bà nó được rồi nha!” Dương Khiêm Hòa bị bắt nghe khoe khoang, thở phì phò nói, “Được được được, ngài cứ tiếp tục đi ha. Có muốn đi chung thì nói tôi biết, phắn đây!”

Dương Khiêm Hòa mau chóng cúp điện thoại. Thẩm Tại cười cười, đặt di động qua một bên. Thịnh Văn Ngôn thấy anh nói chuyện xong rồi thì hơi híp mắt nhìn: “Anh ta bảo gì nữa thế anh?”

Thẩm Tại: “Bảo tụi mình chiều nay cùng đi dạo chỗ khác.”

“Được thôi… Mấy giờ vậy, sớm quá em không đi đâu.”

“Không cần, anh bảo mình không đi rồi.”

“Hả?”

“Cậu ta biết bọn mình bận rộn, không tới quấy rầy đâu.”

Thịnh Văn Ngôn hiểu ngay, đỏ mặt đạp anh: “Tên nhân viên họ Thẩm kia! Ai bận bịu với anh chứ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi