EM CHỜ ANH GIỮA MÙA XUÂN

Biên tập: Rosa

     Con bà nó, cứ coi tôi là kẻ ngu đi!

Hoa Bội tức giận đến nghiến răng, thật ra cô muốn gọi mình là kẻ đần độn hơn.

Ở bãi đỗ xe của bệnh viện, sau khi đắn đo vài lần, cuối cùng tình cảm vẫn chiến thắng lý trí, Hoa Bội gọi lại cho Thang Thần Phi. Tiếng nói trầm thấp mang theo lười biếng kia thật sự rất quyến rũ khiến nhịp tim của cô tăng nhanh.

Thang Thần Phi thật sự hoàn lương, anh ta đã sửa lại cách nói chuyện bất cần đời ngày trước bằng cách nói chuyện rất lịch thiệp rất lễ độ, anh ta nói: “Đã lâu không gặp, cùng nhau ăn cơm tối nhé!”, địa điểm còn là ở Bích Thủy ngư trang.

Từ “còn” này khiến Hoa Bội nhớ lại chuyện lần trước, cô tưởng hôm nay mình sẽ làm anh hùng một lần, không nên coi trọng anh ta nữa, nhưng miệng lại không chịu phối hợp mà đã sớm đồng ý. Sau đó, cô ra sức tát cho mình một bạt tai.

Buổi tối, Hoa Bội cố ý đến Bích Thủy ngư trang trễ nửa tiếng. Aizzz, vẫn là bàn số 8. Thang Thần Phi đã đến, áo sơ mi màu tím với caravat màu vàng nhạt, nụ cười kia, quả thực là ác ma gây họa cho loài người, mà cô chính là một con cừu nhỏ tự đâm đầu vào ma võng.

Anh ta quá hiểu cô, mỗi món gọi lên đều là món cô thích nhất, vậy nên, ngay cả cơ hội bày ra sự cẩn thận cũng không có. Thang Thần Phi rót rượu cho cô, chia thức ăn cho cô, tán gẫu về chuyện Ninh thành sắp bước vào mùa hè nóng bức, về số lượng tạp chí được phát hành, về vài tin tức nóng trong ngày, về khả năng cạnh tranh tiềm ẩn trong tòa soạn nữa.

Ông trời ơi, cô cảm thấy khắp nơi đều đang tỏa sáng. Hoa Bội chưa từng nhận sự tiếp đãi nào long trọng như vậy, nước mắt tích tụ trong lòng lặng lẽ tràn ra.

Cô đã cho rằng anh ta không thể bỏ cô được!

Con người của cô, một khi đã cảm động thì sẽ không khống chế được, vô thức uống nhiều thêm mấy ly. Có lẽ là lúc ăn trái cây, anh ta đã nói về Chung Tẫn. Nó giống như cacbuacanxi [1] cháy lên trong ngọn lửa, lúc ấy, Hoa Bội bỗng dưng thấy rõ hết tất cả.

[1] hay còn gọi là đất đèn: là hợp chất hóa học có công thức là CaC2. Màu sắc của đất đèn phụ thuộc vào kích cỡ và tạp chất, từ đen cho đến trắng xỉn. Ứng dụng chủ yếu của canxi cacbua là để tạo ra axetylen (C2H2). Ở Trung Quốc, axetylen là nguyên liệu quan trọng của công nghiệp hóa chất, đặc biệt là để chế tạo polyvinyl clorua (PVC).

Cô rất ngu ngốc đúng không?

Không chỉ hôm nay, mà sau khi bọn họ biết nhau, chỉ vì một lần nhắc đến Chung Tẫn mà từ đó trở đi, mỗi lần gặp nhau bọn họ đều nói về cô ấy. Vào những lúc đó, anh ta vừa dịu dàng vừa yên tĩnh. Lúc cô nói xong một chuyện, anh ta sẽ đưa ra một vấn đề mới để cô nói tiếp. Ngay cả chuyện Chung Tẫn yêu Lăng Hãn như thế nào, vì Lăng Hãn mà phá thai, cô cũng nói.

Trong lời kể của cô, hình dáng Chung Tẫn dần dần rõ nét, anh ta yêu Chung Tẫn ư? Có thể đúng, mà cũng có thể không đúng. Hoa Bội khẳng định, từ trước đến nay sở dĩ anh ta tiếp cận cô hoàn toàn là vì Chung Tẫn chứ không phải là không bỏ được cô.

Thật sự là bị đả kích đến hỏng rồi.

Hoa Bội muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng làm như thế không phải đang chứng minh cô vẫn còn để ý đến anh ta sao?

Hoa Bội cười lạnh, cô sẽ không bao giờ thỏa mãn cảm giác hư vinh đáng xấu hổ này nữa. Đè nén cảm xúc xuống, Hoa Bội bày ra vẻ mặt tươi cười: “Anh bị ngu sao? Quan hệ của hai người không phải tốt lắm ư? Sao lại hỏi một người ngoài như tôi về tung tích của cô ấy chứ?” Thang Thần Phi à, Thang Thần Phi, anh cũng có báo ứng nhỉ!

Thang Thần Phi cũng không che giấu sự thất vọng của mình: “Cô ấy không nghe điện thoại của tôi, gọi đến văn phòng thì đồng nghiệp nói cô ấy đi vắng, tôi có hỏi thêm nữa nhưng tất cả đều không biết.” Anh ta đã mất tin tức của Chung Tẫn gần mười hai tiếng.

Hoa Bội tỏ vẻ đồng cảm: “Chúng tôi đã lâu không liên lạc với nhau.”

“Vé vào chùa Kê Minh vẫn là 5 tệ sao?”

Mắt Hoa Bội trừng lớn.

“Tôi biết, cô là người bạn tốt nhất cũng là duy nhất của Chung Tẫn. Cô ấy có oan ức gì cũng tâm sự hết với cô.” Thang Thần Phi ngừng một chút, nhìn chăm chú vào Hoa Bội rồi nói một cách rất chân thành: “Đây là lần đầu tiên, tôi thích một người đến vậy, nhưng cô ấy lại đối xử với tôi lúc lạnh lúc nóng, tôi muốn biết cái gì đang ngăn cách giữa chúng tôi, có vấn đề gì đang tồn tại? Cô hy vọng Chung Tẫn hạnh phúc, cho nên cô sẽ giúp tôi, phải không?”

“Không phải.” Hoa Bội dứt khoát từ chối: “Cô ấy là bạn thân của tôi còn anh thì không. Tôi không phải người tốt cũng không phải người ngây thơ cho nên không giúp.”

Thang Thần Phi cười ôn hòa: “Hôm nay, hai người không nói chuyện về tôi sao, hai người đã nói gì vậy?”

“Dựa vào đâu mà tôi phải nói cho anh?” Hoa Bội vừa thấy nụ cười sâu xa và khó lường trên mặt Thang Thần Phi thì đã biết mình bị lừa.

“Là không muốn nói cho tôi cô ấy đi cùng ai chứ gì?” Con ngươi sắc bén dưới hàng mi nhìn thẳng vào cô.

Hoa Bội không nhìn anh ta cũng không nói gì, cô xách túi lên, đi ra ngoài. Thật sự là hạ tiện mà, vốn nghĩ ăn tối xong sẽ để Thang Thần Phi đưa cô về nhà, nên mới cố tình không lái xe đến.

Hoa Bội nhìn dòng xe cộ chảy xiết trên đường, thật muốn nhào ra để cho xe đâm chết quá!

Đáng giận hơn là, bây giờ muốn ngăn một chiếc taxi cũng rất khó. Hoa Bội chỉ phải oán hận mà đi về trước trên đôi giày cao gót.

Thang Thần Phi đuổi theo, anh ta cũng không nói là sẽ đưa cô về mà chỉ đi bên cạnh, nhìn cô một cách thích thú.

“Thang thiếu, về sau, nếu không có thành ý thì đừng gọi điện cho tôi. Ăn cơm mà cũng có mục đích thì dù thức ăn ngon đến đâu cũng sẽ rất vô vị.”

“Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều là bạn của Chung Tẫn, như vậy tôi cũng sẽ là bạn của cô.”

“Tôi đã bẻ cong anh sao?”

Thang Thần Phi vội vàng xua tay: “Không có, không có, thật ra tôi cũng rất nhớ cô…”

“STOP!” Hoa Bội quát to: “Xin anh đừng rắc mê hồn dược lung tung, rắc cũng vô ích thôi, tôi không biết Chung Tẫn ở đâu.”

Thang Thần Phi nhẹ nhàng “à” một tiếng, rõ ràng là anh ta không tin.

Hai người im lặng một lúc lâu, vừa vặn trông thấy một chiếc Volkswagen màu trắng dừng ở ven đường.

Hoa Bội chột dạ, len lén nhìn Thang Thần Phi. Lúc sẩm tối, cô đã lái chiếc Volkswagen màu trắng giống vậy, chở Chung Tẫn và Thường Hạo ra bến tàu.

Tuy Thường Hạo còn bị thương nhưng tinh thần không tệ. Kéo chiếc vali to đùng bằng một tay, Chung Tẫn vội vàng muốn giúp nhưng anh từ chối.

Hoa Bội đứng trên bến tàu, nhìn bọn họ một trước một sau xếp hàng, theo dòng người kiểm tra vé rồi lên thuyền. Đó là một con thuyền du lịch ba tầng, ánh chiều tà chiếu lên thân thuyền màu trắng, gió đêm thổi qua làm nước sông hơi xao động, cô nhịn không được mà cảm thán: đẹp quá!

Hoa Bội thật sự không biết Chung Tẫn và Thường Hạo đi đâu. Chỉ biết rằng, hai người phải đi tra án, hơn nữa hành tung càng bí ẩn càng tốt. Nếu không phải tình hình khá gấp thì Thường Hạo sẽ không lên thuyền ngay khi vừa mới tháo kim tiêm. Thường Hạo bị thương như thế nào, vì sao hai người phải đồng hành với nhau, Chung Tẫn chỉ nói với cô: “Cậu có thể đặt câu hỏi, nhưng sẽ không có câu trả lời.”

Tiếp đó, Thường Hạo ném cho Hoa Bội một cành ô liu rồi nói: “Về sau, nếu tôi có nhận vụ kiện nào ở Ninh Thành, chỉ cần phóng viên Hoa thấy hứng thú, tôi đều sẽ đưa cho cô tin tức độc nhất vô nhị.”

Lúc đó, Thường Hạo vừa truyền dịch vừa ăn cơm, tư thế rất kỳ quặc. Muốn ăn nhã nhặn một chút nhưng không làm được. Tuy nhiên, anh rất cố gắng dùng vẻ mặt và hành động để biểu đạt sự khen ngợi đối với đồ ăn. Vì vậy mà một hộp giữ nhiệt lớn anh ăn không chừa lại chút gì. Chung Tẫn khuyên anh không ăn thì cũng không sao nhưng anh lại nói lãng phí lương thực là việc đáng xấu hổ. Có lẽ là ăn quá no nên môi mím chặt, lông mày nhíu lại, sợ là một khi không kìm được sẽ ợ hơi ra.

Nhìn vết thương trên tay Thường Hạo, Hoa Bội muốn trêu chọc vài câu, cuối cùng lại không nhẫn tâm.

Tiếng còi thật dài của thuyền du lịch vang lên, chiếc dây thừng nặng trịch được ném về lại thuyền. Nhóm du khách ghé vào trên lan can vẫy tay với bến tàu, mỉm cười vui vẻ.

Mãi đến khi chiếc thuyền chạy ra giữa sông Hoa Bội mới trở lại xe.

Cô không nói cho Chung Tẫn nghe chuyện Thang Thần Phi mời cô ăn cơm tối, cô nghĩ Chung Tẫn không có hứng thú.

“Thành giao không?” Thang Thần Phi đá một cục đá. Cục đá bay vào bồn hoa, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Hoa Bội liếc mắt: “Nhà ai không có Xuân Hạ Thu Đông, quản bản thân cho tốt mới là vạn phúc.”

Ngay cả ba mẹ của Hoa Bội cũng không thể khiến người ta bớt lo, mỗi lần gặp nhau là đấu đến gà bay chó sủa. Hoa Bội đã từng gặp người phụ nữ ngồi trong chiếc xe Volkswagen màu trắng kia. Trước đây, khi cùng Thang Thần Phi đến một hộp đêm, người phụ nữ đó mặc một bộ đồ xuyên thấu, hát một bản tình ca Đài Loan cũ. Cô cho rằng người nghe sẽ dùng nước miếng và trứng gà để ném vào những kiểu phụ nữ như vậy, ném đến mức không ai nhận ra, nhưng không ngờ, bây giờ mọi người đều thích hoài cổ nên người phụ nữ kia không hề thiếu tri âm.

Có lẽ, Chung Thư Giai là một trong những tri âm đó,  loại phụ nữ như vậy, dù là mặt nào cũng không đuổi kịp một hạt bụi trên giầy của Phương Nghi, có gì phải lo lắng?

Thang Thần Phi nghiêng mắt quan sát Hoa Bội, bây giờ cô đã tiến bộ hơn, anh ta phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

Một chiếc xe taxi đi qua rồi chạy chậm lại, tài xế gân cổ lên, hỏi: “Muốn bắt xe không?”

Hoa Bội vẫy tay: “Muốn, muốn!”

Trước khi lên xe, Hoa Bội quay đầu nói với Thang Thần Phi: “Nhiệm vụ quảng cáo của năm nay, năm tới, năm sau đều được dời lại, gần đây, tôi cũng không có dự định thăng chức. Thang thiếu, anh bận việc của anh đi, đừng quá quan tâm tới tôi.”

Mở cửa xe ra, Hoa Bội thở phào nhẹ nhõm.

“Cô gái, cô muốn đi đâu?” Tài xế hớn hở hỏi.

Hoa Bội đưa mắt nhìn ra bên ngoài: “Đến câu lạc bộ thể hình đi!”

Thang Thần Phi không quan tâm đến sự châm chọc trong lời nói của cô, cũng không tiếp tục giả vờ làm quý ông lịch thiệp nữa, anh ta hạ tay xuống, vội vàng trở về với khuôn mặt u ám.

Rốt cuộc chuyện này là sao? Chung Tẫn không có tin tức, Mục Đào qua loa tắc trách, ngay cả Hoa Bội cũng giống một con cá chạch trơn trượt, không thể bắt được.

Giải Bân gọi đến.

Anh ta không nghe máy.

Dừng một lát, Giải Bân lại gọi tới. Thần Phi rủa một câu, ấn nút nghe: “Nếu anh lại gây ra họa gì nữa thì trực tiếp câm miệng lại cho tôi.”

Giải Bân cười ranh mãnh: “Thang thiếu, thật sự không có gì phải lo lắng, chuyện của tên luật sư tóc quăn đó, tôi đã nhờ anh em giải quyết rất sạch sẽ, ngay cả một cọng tóc cảnh sát cũng sẽ không phát hiện ra.”

“Trên đời này anh là người thông minh nhất.” Đúng vậy, cảnh sát không tìm thấy chứng cớ gì, cho dù tóc quăn là người khôn khéo, cho dù anh ta ở Bắc Kinh được hai giới hắc bạch hoan nghênh thì sao? Loại chuyện như vậy, anh ta có ngửi cũng không ngửi ra được gì?

Lúc Giải Bân tranh công với anh ta, Thang Thần Phi thiếu chút nữa là thở không ra: “Nếu tôi muốn làm gì, tôi sẽ nói rõ với anh. Sau này, anh đừng xuyên tạc lời nói của tôi, cũng đừng tự mình quyết định nữa.”

“Được được!”

“Tìm tôi có chuyện gì?”

“Lần này là một tin tốt. Tôi không phải đã đuổi Nghênh Nghênh về nhà rồi sao? Con bé ham chơi, nói muốn ngồi thuyền tham quan lầu Nhạc Dương. Anh đoán xem con bé gặp ai ở trên thuyền?”

“Chung Tẫn!”

“Ha, người anh em, chúng ta thật sự tâm linh tương thông đấy. Nghênh Nghênh nói cô ấy đi cùng một người đàn ông tóc quăn.”

Đột nhiên, trái tim của Thang Thần Phi đập chậm nửa nhịp.

***

Hoa Bội nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Thang Thần Phi, tâm trạng càng ngày càng tốt. Lúc vào câu lạc bộ còn vô thức hát khẽ. Khi nhận quần áo và khăn tắm từ quầy lễ tân để đến phòng thay đồ, Hoa Bội gặp được huấn luyện viên tập thể hình cao 1m9 – Úc Minh.

“Đã lâu không gặp.” Người này, ỷ vào dáng người cao lớn, chắn kín cả hành lang.

Hoa Bội mặt nhăn mày nhíu, đứng gần như vậy, cô có thể ngửi được mùi mồ hôi trên người anh ta, là mùi vị của người đàn ông trẻ tuổi, tản ra ánh nắng. Dù không quá ghét, nhưng lại giống như… rất thân thiết.

“Tôi bận!” Cơ thể Hoa Bội cứng ngắc, ánh mắt trượt từ bộ ngực rộng của anh ta xuống đất.

“Quầng thâm trên mắt đã xuất hiện rồi, lát nữa tôi sẽ hướng dẫn cho cô vận động một chút, sau khi tắm xong, nhất định tối nay sẽ ngủ ngon. Đi đi, tôi chờ cô.” Anh ta vỗ vào vai Hoa Bội.

“Anh là ai chứ?” Quản nhiều quá đó!

Úc Minh chỉ tay vào phòng thay quần áo: “Nhớ khóa cửa.”

Nói xong, cười to rồi bỏ đi.

Quản lý câu lạc bộ nhìn anh ta: “Cuối cùng thì đại mỹ nữ cũng đến đây?”

“Tôi còn tưởng cô ấy bị tôi dọa chạy rồi.”

“Vậy lần này nên nắm thật chặt.”

“Đương nhiên.” Úc Minh gật đầu, nhìn quanh: “Đội trưởng Cảnh đi rồi à?”

“Chưa, vừa tắm xong, đang uống trà ở bên trong, bảo chúng ta đừng quấy rầy.” Người quản lý nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt của một căn phòng.

Lúc này, trong phòng sương khói lượn lờ, Cảnh Thiên Nhất ngồi đối mặt với Mục Đào, trong tay mỗi người là một điếu thuốc.

“Cả người ra mồ hôi thật sự rất thoải mái.” Mục Đào nói.

“Gần đây anh rất bận à, sao không thấy anh ra ngoài?” Cảnh Thiên Nhất từ từ nhắm mắt lại.

“Đều là những vụ án không cần phí quá nhiều sức nên không bận lắm. Dãy số mà tôi nhờ anh điều tra có tên không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi