EM CHỜ ANH GIỮA MÙA XUÂN

Biên tập: Rosa

Sự căm hận của Phương Nghi không treo trên miệng mà đã tan vào trong máu.

“Lúc còn trẻ, ông ta không đẹp trai cũng không nhiều tiền nhưng lại là người trung thực, tốt tính, cứ nghĩ nhất định có thể đầu bạc đến già. Ai ngờ ba mươi năm trôi qua, vẫn có ngày trở thành người lạ. Mà lý do lại thật buồn cười, ông ta muốn có một đứa con ruột chảy dòng máu của mình…”

Phương Nghi cười ra nước mắt, Chung Tẫn định đưa bà vào phòng nghỉ ngơi nhưng bà xua tay, khom người, rót cho mình thêm một ly rượu.

“Đã đến tuổi này rồi, ông ta lại không chịu được cám dỗ mà ngoại tình, mẹ cắn răng, nhắm mắt tự lừa dối bản thân cái gì cũng không biết, cứ như vậy mà nhẫn nại cho qua. Mẹ nghĩ, lùi một bước trời cao biển rộng vạn thế thái bình. Kết quả, ông ta nói cái gì mà có con? Mẹ không thể nhịn được nữa”

Chung Tẫn nghĩ có lẽ mọi đàn ông Trung Quốc đều có căn cốt xấu này, cô buồn bã nhìn Phương Nghi.

Phương Nghi chợt giận tím mặt: “Lý do gì ông ta cũng có thể tìm được, nhưng lần này lại không thể bởi vì đây không phải lỗi của một mình mẹ.”

Chung Tẫn sợ hãi, dường như dưới mặt đất bằng phẳng đột nhiên nổi lên một cơn lốc, mở ra những dấu vết bị năm tháng vùi lấp.

“Mẹ rất áy náy với ông ta, vì tử cung của mẹ nằm sai vị trí nên không thích hợp mang thai. Bác sĩ nói với mẹ, nếu thật sự muốn có con nên đến bệnh viện làm kiểm tra trước, sau đó ra nước ngoài làm thụ tinh trong ống nghiệm. Năm đó, kỹ thuật về mặt này ở trong nước còn chưa toàn diện. Mẹ xúc động thuyết phục ông ta đi một lần. Giấy kiểm tra là mẹ đi lấy, bác sĩ cau mày rồi thở dài nhìn mẹ. t*ng trùng của ông ta rất ít, hơn nữa chất lượng cũng không cao. Vận mệnh đã định là chúng ta không thể có con được. Mẹ cầu xin bác sĩ đừng nói cho ông ta, cứ để một mình mẹ gánh hết tất cả đau khổ! Ông ta là chồng mẹ, mẹ muốn giữ lại lòng tự tôn cho ông ta.”

“Vậy đứa bé của A Viện…”  Trái tim Chung Tẫn đột nhiên nhảy lên, cả người ngây ra.

“Mẹ không biết là của ai, nhưng chắc chắn không phải của ông ta.” Khóe miệng Phương Nghi xẹt qua ý cười ngoan độc: “Giấy kiểm tra kia mẹ vẫn còn giữ, chờ khi bọn họ kết hôn, sinh đứa bé ra, mẹ sẽ đưa cho ông ta.”

Chung Tẫn khẽ run rẩy, rùng mình một cái. Đây chính là “nhân tài lưỡng không” mà Phương Nghi đã nói… vậy nên bà không ầm ỹ cũng không ồn ào, Chung Thư Giai phải trả một cái giá đau đớn và thê thảm cho hành vi ngoại tình của mình.

Có nhân sẽ có quả, muốn có phúc nên tích phúc.

Ông trời vẫn còn quan tâm đến mỹ nhân.

Phụ nữ, một khi tuyệt tình, tuyệt đối không sợ không hãi, tiến bước nào, rào bước ấy.

***

Với sự trả thù sảng khoái như vậy, đêm nay Phương Nghi có thể ngủ ngon giấc. Ngày mai, bà sẽ đi du lịch Phuket [1] do đơn vị tổ chức. Trước đây vì sợ phơi nắng đen da nên bà luôn tặng cho người khác.

[1] một hòn đảo lớn ở Thái Lan.

Trong đầu Chung Tẫn suy nghĩ miên man, làm sao cũng không thể ngủ. Cô muốn nói chuyện với Lăng Hãn nhưng lại nghĩ trong thuốc có chứa thuốc ngủ, chắc bây giờ anh đang ngủ say.

Trong lúc trằn trọc, Chung Thư Giai lại chủ động gọi điện thoại tới.

Có lẽ ông đã lấy hết dũng khí để gọi, nhưng khi điện thoại được kết nối lại hơi chột dạ. Hỏi đông hỏi tây về công việc, sức khỏe của cô, còn hỏi cả Hoa Bội, cuối cùng, ông mới bất đắc dĩ đi vào chủ đề chính.

“Chung Tẫn, gần đây mẹ con có đầu tư cái gì không?” Ông ấp úng hỏi.

“Những việc này, mẹ chưa bao giờ nói cho con biết.”

Chung Thư Giai chậc lưỡi, ông biết Chung Tẫn chưa từng nói dối: “Nhiều năm như vậy, trong nhà đặt mua một phòng thương phẩm [2], hai cửa hàng, những cái khác không tốn nhiều tiền, thế nào mà tiền tiết kiệm, trái phiếu, cổ phiếu chỉ có tổng cộng hơn 50 vạn?”

[2] nhà ở thương mại: nhà bán và cho thuê trong điều kiện nền KT thị trường

“Trên thỏa thuận ba nhận được bao nhiêu?”

“Chỉ hơn 50 vạn thôi. Aizzz, hiện tại giá cả càng ngày càng đắt đỏ, 50 vạn này không đủ khả năng lăn qua lăn lại ở Nam Kinh được.”

Mấy lời “Dù có thất bại cũng không cần người khác giúp” mà Chung Thư Giai từng nói khiến Chung Tẫn cảm thấy khá châm chọc: “Rất nhiều đàn ông dùng cơ thể của mình để mua một ngôi nhà miễn phí.” Cô nhịn không được mà nói.

“Ba muốn… nuôi đứa bé…”

Thật là bi ai! Một người trượt chân chìm trong nước, bạn đưa tay cho hắn muốn kéo hắn lên bờ. Nhưng hắn lại kiên quyết chôn mình trong nước đến khi chết chìm, đây là lỗi của ai?

“Con muốn ngủ.” Chung Tẫn không còn gì để nói.

“Chung Tẫn, con … con có thể nói với bà ấy để lại hai cửa hàng kia cho ba không? Tiền lương của bà ấy với con cũng không thấp, có nhà có xe, sau này con kết hôn với Thần Phi, có khi sẽ được hưởng nhiều vinh hoa phú quý.”

“Chẳng phải từ nhỏ ba đã dạy con, trẻ con không nên nhúng tay vào chuyện của người lớn, chỉ nghe là được rồi sao? Ba, ngủ ngon!”

Chung Tẫn hoàn toàn không buồn ngủ, cô cảm thấy miệng khát khô, ngồi dậy rồi đi vào phòng bếp uống nước.

Cô bưng cốc nước đến ban công, toàn bộ Ninh thành đều đang ngủ say. Nhìn qua, sự hài hòa trên thế giới này, thật ra cũng chỉ có vài nhà vui vẻ, vài nhà  buồn khổ mà thôi.

***

Ngày hôm sau, Chung Tẫn chính thức đi làm, còn Phương Nghi đến sân bay. Chung Tẫn nhìn thấy mấy chiếc váy dài in hoa và một đống đồ chống nắng được nhét trong vali của Phương Nghi.

Phương Nghi đã chết đi và hồi sinh ngay sau đó.

Mang theo túi công văn xuống lầu, mới đầu Chung Tẫn cho rằng mình hoa mắt, cô dùng sức nhắm mắt rồi mở mắt ra, sau đó thì mỉm cười. Cũng chẳng thèm quan tâm đến hình tượng mà chạy tới, nhào vào lòng Lăng Hãn.

“Sao anh lại tới đây?”

Lăng Hãn nghiêm túc nói: “Tối hôm qua anh không về nhà.”

“Thật?”

Lăng Hãn dán trán mình lên trán cô: “Vẫn dễ bị lừa như vậy!” Anh giơ tay lên, trong tay là cháo trắng, còn có bánh bao: “Lên xe ăn sáng đi!”

Thật cảm động! Anh biết bữa sáng nhà cô sẽ vô vị, vì thế mới mua bữa sáng trước rồi đến đây.

“Tối hôm qua ngủ không ngon sao?” Lăng Hãn mỉm cười, nhìn cô ăn như hổ đói. Cô gái mặc đồng phục đứng trên tòa án, ai lại nghĩ sẽ có một mặt như thế này?

Vì đắm chìm trong sự nuông chiều nên Chung Tẫn rất càn rỡ: “Không có anh ôm sao có thể ngủ ngon đây?”

Lăng Hãn giả vờ trách cứ: “Một cô gái không nên nói chuyện ngả ngớn.”

“Tôi ngả ngớn với người tôi yêu, cái này gọi là tình thú!” Chiếc cằm gầy nhỏ nhấc lên, ánh mắt sắc bén.

Lăng Hãn bật cười lắc đầu, giúp cô lau đi dầu mỡ dính trên khóe miệng: “Kiểm sát trưởng, cho tôi đi nhờ xe đến trước cửa hiệu sách nhé.”

“Muốn mua tài liệu? Hay là hẹn gặp fan nữ?” Chung Tẫn căng thẳng hỏi.

Lăng Hãn cười to ra tiếng.

Xe chạy ra khỏi tiểu khu, anh nói: “Chung Tẫn, “phòng nhỏ” anh sẽ tiếp tục thuê. Nhà ở bên kia lớn, em và dì có thể chuyển qua ở.”

Chung Tẫn nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng xúc động như dời núi lấp biển. Dù ngày mai thế giới không có mặt trời, cô cũng sẽ không sợ hãi vì cô có Lăng Hãn.

Vốn định vào văn phòng đúng giờ nhưng lại dây dưa với Lăng Hãn một chút nên cô là người cuối cùng đến văn phòng. Đồng nghiệp ngồi đối diện với cô hôm nay có một phiên tòa, trên bàn chất hai sấp hồ sơ rất dày, một vị đồng nghiệp có thâm niên làm trợ thủ của anh. Mục Đào thích sắp xếp cho cả cũ và mới, như vậy ở trên toà án người mới sẽ không quá luống cuống.

“Thật ra, vụ án lần này rất thích hợp với cô đấy.” Đồng nghiệp vỗ vào chồng hồ sơ: “Án bạo hành gia đình, chồng đánh vợ quanh năm, dù bạn bè và người nhà khuyên nhủ nhưng người vợ vì con nên nhẫn nhịn, kết quả, lần này lỡ tay, người vợ bị đánh thành người thực vật.”

“Tại sao lại thích hợp với tôi?” Chung Tẫn vừa cười vừa hỏi.

“Nữ kiểm sát trưởng ra mặt, công khai lên án đàn ông, càng được lòng người.”

“Vậy án gì mới thích hợp với anh?”

“Có nhiều tính khiêu chiến, tranh luận…”

Đồng nghiệp chưa nói xong, Mục Đào đã đi vào: “Tại sao còn chưa đến tòa án?”

“Đi ngay đây.”

Trong đầu Chung Tẫn chợt lóe, Mục Đào nỗ lực sắp xếp và bàn bạc với mọi người, giao vụ án Thích Bác Viễn cho cô, trong lòng nhóm đồng nghiệp đều khá bất mãn.

“Một lát nữa cô cũng đến tòa án nghe chút đi.” Mục Đào nói.

Chung Tẫn cười khổ: “Tôi đâu cần thiết phải qua đó!” Sau khi vụ án của Thích Bác Viễn kết thúc, cô sẽ tiếp tục làm văn chức.

“Nếu ngay cả bản thân mình mà cô cũng muốn vứt bỏ thì chứng tỏ những quyết định của người khác đối với cô là chính xác.” Mục Đào nghiêm khắc nhìn cô.

Chung Tẫn chấn động, ngẩng đầu lên.

Mục Đào không nói nhiều nữa, lấy ra một tờ giấy từ trong túi công văn rồi đặt trước mặt cô.

Chung Tẫn cúi đầu nhìn, là một bản sao giống loại đơn xin, chữ viết đã hơi mờ, nhìn xem thời gian là 24 năm về trước, nội dung đại khái là: vụ án của Lưu Ngọc Tuệ không đủ ý nghĩa để điều tra, xin kết án. Người xin là… Thang Chí Vi!

“Lưu Ngọc Tuệ là ai?” Chung Tẫn hỏi.

“Vợ trước của Thang Chí Vi. Lúc đó, ông ta còn là đội trưởng đội hình sự.”

“Ông ấy… xin kết thúc vụ án mà không điều tra sao?” Chuyện này không hợp với lẽ thường, vợ bị giết hại, người chồng lại không muốn bắt được hung thủ để báo thù?

“Đúng vậy! Có thể lúc đó không có cách nào để điều tra.”

“Ngày gửi cái này và ngày xảy ra vụ án cách nhau mấy ngày?” Chung Tẫn chỉ tay vào tờ giấy photo.

“Một tháng.”

“Chỉ một tháng đã kết án?” Chuyện này căn bản là làm qua loa. Chung Tẫn vỗ cái trán, cảm thấy khó hiểu.

“Lãnh đạo đồng ý!”

“Tôi cảm thấy có ẩn tình!”

Mục Đào nhìn thật sâu vào Chung Tẫn: “Người Nam Kinh có một câu ngạn ngữ, khiên động hà hoa đái động ngẫu [3].”

[3] nghĩa là: khi tác động đến một bông hoa sen thì ngó sen cũng sẽ chịu tác động theo.

Chung Tẫn hít một hơi lạnh, hai người không ai nói chuyện tiếp nữa.

Cô vẫn nên đến tòa án.

Án bạo hành gia đình công khai cho công chúng, trong tòa án ngồi đầy người, cô tìm được một chỗ ở hàng cuối cùng.

Đồng nghiệp làm rất tốt việc của mình, trong lúc tố tụng, lý lẽ rõ ràng, giọng nói không nhanh không chậm, nhưng từng chữ từng chữ đều bức người. Đáng tiếc Chung Tẫn lại thất thần, tờ bản sao kia cứ quanh quẩn trong đầu cô không đi. Tuy Mục Đào không nói rõ, nhưng cô đoán, việc làm năm đó của Thang Chí Vi chẳng khác nào ngăn cản việc điều tra, mạnh mẽ kết án. Làm như vậy, mục đích là muốn bảo vệ ai hay là cố tình dấu giếm điều gì?

Sau lưng chợt rét run, Chung Tẫn ôm lấy hai tay.

Phiên tòa kết thúc trong tiếng khóc của đứa trẻ, những người nghe thấy đều lộ vẻ xúc động.

Mẹ là người thực vật, cha thì trở thành tội phạm, đứa bé bốn tuổi phải làm sao đây? Pháp luật có thể trừng ác dương thiện nhưng không thể trả lời được những câu hỏi này.

Chúng ta không thể lựa chọn ba mẹ cho mình, lúc vận mệnh lộ ra vẻ mặt dữ tợn đối với chúng ta, chúng ta chỉ có thể bất lực thở dài mà thôi.

Khi Chung Tẫn xuống cầu thang, bước chân có chút không vững.

Ai đó vỗ nhẹ vai cô từ phía sau, Chung Tẫn quay đầu lại, là vị thư ký tòa án trong phiên tòa xét xử của Thích Bác Viễn.

“Tôi nhìn trông giống Chung kiểm, vừa vặn không cần gọi điện thoại, thẩm phán Nhậm tìm cô.”

Không liên quan gì đến vụ án, thẩm phán Nhậm mời cô ăn cơm trưa.

Chung Tẫn hơi lơ mơ nhưng không từ chối, chỉ phải đi theo.

Thẩm phán Nhậm đưa cô đến một quán trà tao nhã: “Đi dọc theo hành lang, đến căn phòng cuối cùng, gọi là Ngẫu Hương Hiên. Tôi không đi với cô nữa.”

Chung Tẫn khó hiểu, cau mày.

Thẩm phán Nhậm mỉm cười: “Không phải người xấu đâu, là bạn của tôi, bà ấy vẫn luôn muốn gặp cô, tôi nghĩ cô cũng rất muốn gặp bà ấy.”

Cô gái phục vụ vui vẻ và nhiệt tình dẫn đường cho cô.

“Vị khách đó đã đợi cô một lát rồi.” Cô gái phục vụ khẽ gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nói mềm mại: “Mời vào!”

Cánh cửa mở ra, phía sau bàn ăn là một người phụ nữ vừa lịch sự vừa duyên dáng, khẽ nâng khuôn mặt tươi cười lên: “Chung kiểm, rất vui được gặp cô!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi