EM CHỜ ANH GIỮA MÙA XUÂN

Biên tập: Rosa

Cằm nhọn, sống mũi thanh tú, đôi mắt trong veo như gương, khuôn mặt trắng noãn xinh đẹp… Thường Hạo thở chậm lại.

Tất cả, tất cả những cảm xúc đều hóa thành hai chữ… Chung Tẫn!

Không cần trợ lý phải nói, anh vô cùng rõ ràng, trong chuyện tình yêu anh là một tên ngốc. Tựa như cây non vừa nhú mầm, xanh biếc, ngây ngô và mù mịt, nhưng, chỉ trong một đêm cây non đã trở thành một cây đại thụ đầy tang thương.

Cái gì khắc cốt ghi tâm, cái gì sinh tử không rời, cái gì rung động đến tâm can, cái gì sông cạn đá mòn, những từ nghe thật tuyệt vời thật mê người này, anh đều hiểu được, đều cảm nhận được hết.

Hơn hai mươi ngày xa Chung Tẫn, anh suýt chút nữa bức mình thành một vị thi nhân. Thật là: cả đời không tương tư, vừa mới tương tư, liền sợ tương tư. Người tựa mây trôi, trái tim như bay lơ lửng, hơi thở cũng mong manh.

Như thử tinh thần phi tạc dạ

Vi thùy phong lộ lập trung tiêu [1]

[1] dịch nghĩa: Tựa như sao trời đêm qua, vì ai mà đứng giữa trời sương gió.

Rốt cuộc là vì sao?

Vào những đêm khuya trằn trọc không ngủ, anh tự đào ra chân lý tình yêu: tình yêu chân chính là không cần phải nói ra, tình yêu chân chính là không vì mục đích cuối cùng là kết hợp.

Cho nên, có thể gặp được nhau chính là điều đẹp nhất!

“Đúng vậy, tôi mới từ sân bay đến, chuẩn bị đi khách sạn, cô… sao lại mặc nhiều như vậy?” Thường Hạo từ từ thở ra một hơi, lông mày liên tục chau lại.

Tuy bên ngoài đang mưa nhưng theo dự báo thời tiết, nhiệt độ hôm nay ở Ninh thành sẽ cao đến 38 độ. Chung Tẫn lại mặc áo dài quần dài, khuy măng sét trên tay áo sơmi được cài kín, cổ áo cũng chỉ nới lỏng một chiếc khuy. Viện kiểm sát không yêu cầu mặc đồng phục mỗi ngày, nếu phải mặc thì mùa hè cũng có đồng phục ngắn tay.

Chung Tẫn vô thức rụt tay ra sau, dù miệng bảo không thấy nóng nhưng trong lòng lại lặng lẽ thở dài: Dù Hoa Bội là bạn thân nhiều năm với cô nhưng lại không hề chú ý quần áo của cô khác thường. Thường Hạo chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu, quả thực, anh có năng lực quan sát tinh tế hơn người khác.

Thường Hạo nhìn chăm chú vào cô, truy hỏi đến cùng: “Lăng Hãn… gần đây tốt chứ?”

“Ừ, tốt lắm!” Đèn xanh cứu mạng sáng lên, Chung Tẫn lặng lẽ thở phào rồi vội vàng làm bộ chuyên chú nhìn phía trước: “Anh ở khách sạn nào?”

“Dừng ở quán cafe phía trước đi, chúng ta cùng uống chút gì đó!” Thường Hạo chỉ tay về trước, khi bỏ tay xuống không cẩn thận va vào cánh tay Chung Tẫn.

Chung Tẫn hô lên, khuôn mặt co rút lại, vì bả vai cao ngất và khủy tay cứng rắn của anh sát ngay bên cạnh nên nhất thời không nắm chắc tay lái, đầu xe lắc lư, suýt nữa đâm phải chiếc xe buýt ở đằng trước.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Thường Hạo nặng nề đi.

Xe dừng lại, Chung Tẫn vùi đầu đi vào quán café, ảo não muốn thở dài.

Thường Hạo gọi café và bánh xốp.

Chung Tẫn khôi phục lại trạng thái bình thường, cất lời: “Còn ba ngày nữa mới mở phiên toà, sao anh đến sớm quá vậy?”

Giọng điệu Thường Hạo buồn bực, hờn dỗi trả lời: “Cô vẫn chưa nói cho tôi biết tình hình của cô.”

Chung Tẫn tự giễu, cong cong khóe miệng: “Chẳng lẽ, tôi còn có thể ở trên tòa án chuyển bại thành thắng sao?”

“Tôi không hỏi chuyện này. Chung Tẫn, Lăng Hãn rốt cuộc thế nào?”

Chung Tẫn không dám đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Thường Hạo, cô cắt một miếng bánh xốp bỏ vào miệng, từ từ nhai: “Giống như những gì trong tiểu thuyết viết vậy, chúng tôi gạt bỏ mọi hiểu lầm và hợp hảo như lúc đầu.”

“Tôi chưa từng nghi ngờ tình cảm đó của hai người, tôi muốn hỏi bệnh tình của Lăng Hãn. Người bệnh tâm thần thỉnh thoảng sẽ phát bệnh, có thể tiếp tục phát triển, tỉ lệ tái phát và chấn thương não cao, đặc biệt là lúc chuyển mùa. Uống thuốc cũng không thể trị tận gốc.”

“Sao cái gì anh cũng biết vậy?” Chung Tẫn trêu anh.

Những ngón tay đặt ở trên bàn của Thường Hạo chậm rãi mở ra, anh nhìn thẳng vào mắt Chung Tẫn: “Chung Tẫn, cuộn tay áo lên cho tôi xem.”

Chung Tẫn nuốt miếng bánh xốp trong miệng xuống, hồi lâu sau mới thì thào: “Gần đây, tôi có chút dao động, trở về bên cạnh anh ấy, buộc anh ấy thừa nhận tình yêu của tôi là đúng hay sai? Anh ấy đã phải chịu đựng rất nhiều thứ rồi, tôi còn bắt anh ấy hứa hẹn cả đời. Tôi tham lam quá nhỉ?”

Giọng nói của Chung Tẫn tựa như đang nói mê: “Càng ngày tôi càng cảm thấy mình đã làm sai.” Cô che mặt, không muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt không thể kìm chế của mình.

“Cô có liên lạc với Vệ Lam không?” Trái tim Thường Hạo “đông” một tiếng, anh chậm rãi buông tách cafe xuống.

“Tình hình không nghiêm trọng như vậy!” Chung Tẫn lau khô nước mắt: “Tôi… chỉ là hơi lo lắng thôi. Anh không ăn à?”

Thường Hạo lắc đầu, trong lòng khó chịu như bị dao đâm. Anh tin, sự thật tuyệt đối không như Chung Tẫn nói nhẹ nhàng như vậy: “Anh ấy nên về Bắc Kinh để chữa trị, không thể ở lại Ninh thành.”

Chung Tẫn không nói gì.

“Anh ấy không biết bệnh tình của mình sao?”

Chung Tẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cũng trễ rồi, để tôi đưa anh đến khách sạn. Tôi cũng nên về nhà.” Cô đứng dậy, đi đến quầy thu ngân thanh toán.

Thường Hạo mờ mịt ngồi yên, chỉ cảm thấy cả người như bị đánh gục. Đĩa bánh xốp trên bàn, Chung Tẫn chỉ cắn một miếng, anh nhìn vào vết cắn hình lưỡi liềm kia rồi đưa tay lấy chiếc bánh bỏ vào túi.

Ở cửa khách sạn, hai người nói tạm biệt, Thường Hạo nắm chặt tay, không hề nhúc nhích.

Chung Tẫn xoay người nhìn anh, bất ngờ chạm phải đôi mắt tràn đầy đau đớn và yêu thương vô tận kia, không kịp phòng bị mà hốc mắt lại đỏ lên.

“Tuy tôi rất sợ, nhưng… trong lòng vẫn vui mừng, dù sao cũng không trống rỗng giống như trước nữa.”

Bàn tay to của anh bao phủ lấy cổ tay cô, đầu ngón tay chạm vào khuy măng sét trên tay áo. Chung Tẫn đè lại, lắc đầu: “Đừng…”

Thường Hạo nhắm mắt lại, thở mạnh một hơi. Đột nhiên, anh kéo cô qua, dùng sức ôm lấy cô, sau đó vội vàng buông ra, đẩy cửa xuống xe.

Nếu không bỏ cuộc, sẽ lo lắng, sẽ đau lòng, anh không thể nói những lời như thế này để khiến cô rời xa Lăng Hãn, đó là sự khinh nhờn đối với tình yêu thiêng liêng của bọn họ. Anh chỉ có thể cầu nguyện cho tình yêu của bọn họ thắng được ông trời.

Chung Tẫn ngạc nhiên nhìn cơn mưa bụi dày đặc rơi xuống, trước mắt là một mảnh mơ hồ.

Trong hẻm Ngô Đồng không thể đỗ xe, Chung Tẫn luôn đỗ xe ở trước một cửa hàng tiện lợi. Cô không mang ô, chạy một mạch đến “phòng nhỏ”, mưa xối khiến người cô ướt sũng.

Lăng Hãn nhíu mày, đẩy cô vào phòng tắm.

“Anh để đồ ngủ ở bên ngoài đi!” Chung Tẫn ôm hai tay, ló đầu ra từ cánh cửa mà dặn dò.

Lăng Hãn sốt ruột: “Em mau cởi đồ ướt ra, nếu không sẽ bị đông lạnh đấy.”

Chung Tẫn nâng khuôn mặt tươi cười lên: “Không cho phép anh nhìn lén em tắm.”

Lăng Hãn dở khóc dở cười: “Sao anh phải nhìn lén, anh hoàn toàn có thể quang minh chính đại nhìn mà.”

“Dù sao hôm nay cũng không cho phép nhìn, ai nhìn người đó là con chó nhỏ!” Chung Tẫn đóng cửa lại.

Lăng Hãn hơi nghi ngờ mà nhướng mày.

Tiếng nước ào ào chảy ra, từ bên trong, hơi nóng nhanh chóng bao phủ, cách cánh cửa thủy tinh, có thể loáng thoáng trông thấy Chung Tẫn đang cởi đồ ướt ra, thân hình thon dài và mảnh khảnh đập vào mắt anh.

Lăng Hãn vô thức bước từng bước về trước.

“Anh dám làm chó con hả?” Chung Tẫn vậy mà có thể phát hiện ra, giọng điệu cao lên, mang theo chút căng thẳng.

“Anh đang giám sát em!” Lăng Hãn không mở cửa được, ngừng một chút, cuối cùng vẫn là xoay người đến phòng làm việc. Trong ngăn kéo, mấy lọ thuốc đã sắp thấy đáy, anh muốn đi Bắc Kinh tìm Vệ Lam làm kiểm tra lại rồi mang theo chút thuốc về. Sắp tới, tòa án sẽ thẩm vấn vụ án của Thích Bác Viễn nên Chung Tẫn không đi cùng được, vào lúc này, anh không nên khiến cô phân tâm.

Không biết vì sao, anh có cảm giác, hình như Chung Tẫn đang che dấu bí mật gì đó.

Sau khi uống thuốc với nước ấm xong, anh lấy đồ ngủ của Chung Tẫn trong tủ quần áo ra, tắt đèn phòng khách rồi nhẹ nhàng rời khỏi. Lúc này, phòng tắm không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ cửa liền mở.

Chung Tẫn đang khom người gội đầu. Nước tràn ra sau lưng cô, tạo thành từng đóa bọt nước nhỏ. Dường như cô lại gầy đi, vòng eo mảnh khảnh… Bỗng dưng, Lăng Hãn mất đi hô hấp, trợn to mắt vì sốc. Bên hông Chung Tẫn có một vết bầm tím lớn bằng bàn tay, đã sắp biến thành màu đen. Ánh mắt chậm rãi di chuyển lên trên, không chỉ phần eo, hai chân, hai tay, chỗ cổ tay cũng có mấy mảng tím xanh.

“Chung Tẫn…” Anh nghẹn ngào gọi.

Chung Tẫn hoảng sợ dậm chân: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài!” vừa xoay người lại thì đã ngã ngồi trên mặt đất.

Lông tơ của Lăng Hãn bỗng chốc dựng thẳng, hồn phi phách tán, anh chưa từng thấy sợ hãi như vậy… trước ngực Chung Tẫn cũng có một vết bầm tím lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi