EM CHỜ ANH GIỮA MÙA XUÂN

Biên tập: Rosa

“Mẹ nó, hắn troll cái gì vậy?” Vị cảnh sát hơi khó hiểu.

Một nữ cảnh sát đứng ở trong góc yếu ớt trả lời: “Sếp, anh ta là luật sư đã giúp Thích Bác Viễn thắng kiện.”

Vị cảnh sát chớp mắt, vỗ đùi: “Là hắn à!” Vậy, quả thật phải cẩn thận một chút, anh ta nghe nói đó là một kẻ khiến người ta đau đầu.

Vì ra ngoài vội vàng nên Thường Hạo không mang theo thuốc lá, thấy đối diện có một cửa hàng tiện lợi, anh đi qua mua gói thuốc, tiện thể mua thêm một túi bánh mì, đã hai ngày rồi anh chưa ăn gì, chỉ uống nước khoáng, mua xong thì đứng trước cửa hàng tiện lợi bắt đầu gặm.

Tuy anh đã phân tích rõ ràng đâu ra đấy, nhưng thực tế, bằng chứng giúp Chung Tẫn bào chữa lại cực kỳ ít ỏi, Thang Thần Phi quá xảo quyệt, kế hoạch hoàn mỹ không tỳ vết! Tiếp theo nên làm gì? Thường Hạo quyết định gặp Lăng Hãn trước rồi tính sau, chuyện quan trọng bây giờ phụ thuộc vào mức độ chịu đựng của Lăng Hãn.

Vì không có số điện thoại của Lăng Hãn nên anh không thể làm gì ngoài nhờ Hoa Bội giúp.

Hoa Bội gào lên: “Chờ đó, tôi hẹn giúp anh.”

Lúc nuốt xuống miếng bánh cuối cùng thì Hoa Bội gọi điện đến. Đầu óc Thường Hạo không tỉnh táo lắm, chỉ nghe cô ấp úng rằng Lăng Hãn đang bận, thật sự không có thời gian để gặp mặt, đợi lát nữa sẽ gọi lại cho anh.

Ánh mặt trời chói chang làm hai mắt Thường Hạo không mở ra được, trong lòng lại sốt ruột, ngọn lửa không tên vọt thẳng lên não, anh thật sự hoài nghi, Lăng Hãn yêu Chung Tẫn sao? Cho nên, lúc Lăng Hãn gọi tới, giọng điệu của anh cũng không tốt lắm: “Tôi có thể biết anh đang bận việc gì không?”

Lăng Hãn cười: “Cám ơn anh đã đến, luật sư Thường!”

“Tôi không cần lời cảm ơn của anh, anh không biết lúc này tình hình của Chung Tẫn rất tệ sao?”

Lăng Hãn chỉ trả lời một chữ ừ, sau đó im lặng.

“Anh… ” còn là người sao! Thường Hạo miễn cưỡng nuốt mấy câu sau vào bụng, anh không thể so đo với Lăng Hãn, tinh thần của Lăng Hãn bất thường.

“Tôi nghĩ mình tìm nhầm người.” Thường Hạo nói một cách cứng nhắc.

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ: “Luật sư Thường, những ngày tới, anh nhất định phải tự mình bảo trọng.”

Thường Hạo há miệng, á khẩu không trả lời được.

Con đường Lăng Hãn đã bị chặn kín, anh chỉ có thể đi gặp Mục Đào, tìm con đường khác. Thường Hạo thề: dù có bao nhiêu khó khăn, cũng phải đưa Chung Tẫn ra khỏi trại giam.

***

Một đêm yên tĩnh, bên ngoài, mưa rơi như có như không một hồi lâu nhưng trên mặt đất không hề ướt.

Hôm nay, công nhân theo giờ vừa dọn dẹp nhà xong, vì dùng nhiều 84 [1] nên trong phòng phiêu đãng mùi hương của nước khử trùng, Thang Thần Phi mở hết cửa sổ ra, từng giọt không khí ẩm ướt nặng nề thổi vào, chỉ cử động nhẹ một chút mà cả người đã đầy mồ hôi, anh ta đóng cửa sổ lại, bật điều hòa.

[1] tên một loại dung dịch khử trùng.

Tắm rửa xong, anh ta tắt di động, chỉ chừa một chiếc đèn tường êm dịu, vầng sáng màu cam mềm mại rơi trên sofa, anh ta lấy remote mở nhạc lên rồi nhắm hai mắt lại.

Chiều nay, anh ta mua đĩa nhạc này ở Thư thành [2], cô bạn gái gần đây anh ta qua lại là một nữ văn nghệ, lúc rảnh rỗi thích đi dạo Thư Thành. Ở đây, đặc biệt tách ra một góc để vừa cung cấp café vừa tiện cho các nam sĩ ở bên cạnh bạn gái, dối diện là cửa hàng đĩa nhạc.

[2] Thành phố sách, tên khác của thành phố Lâm Nghi, tỉnh Sơn Đông. Lâm Nghi là một thành phố nổi tiếng về thư pháp và sách quân sự.

Ma xui quỷ khiến, anh ta chạy tới hỏi nhân viên cửa hàng có đĩa nhạc về đàn hạc không.

Nhân viên cửa hàng đề cử ca khúc của Derek, Derek Belle đã từng nhận giải Grammy, anh ta chơi đàn hạc trong ban nhạc kinh điển ‘The Chieftalris’ của Ireland, một nhà thơ một nghệ sĩ đàn hạc vĩ đại của thế kỷ 20, anh ta diễn tấu đàn hạc như người kể chuyện của lễ rửa tội thế kỷ, có thể khiến người ta tĩnh tâm lắng nghe, nghe anh ta kể câu chuyện về cuộc đời và núi sông.

Nó kinh điển không chỉ vì cái tên mà còn là tinh hoa của bậc thầy về đàn hạc này khi còn sống, 19 mẩu chuyện, tổng cộng dài hơn 70 phút.

Cách ngâm tụng không nóng không lạnh, kết cấu thuần túy, khi thì là hồi ức ấm áp, khi thì là gió xuân, khi thì là trăng sáng.

Không biết sao trong đầu Thang Thần Phi đột nhiên hiện ra hình ảnh Chung Tẫn ngồi phía sau cây đàn hạc, dường như cô là người diễn tấu, cô mặc một chiếc váy dài, tóc tựa mực, mắt tựa sao, ca khúc dưới ngón tay cô có linh hồn, tiếng đàn như ngọc, đi sâu vào lòng người.

Tiếp đó, trong đầu cũng hiện lên cảnh tượng mỗi một lần họ gặp nhau, cô chưa từng vì anh ta mà trang điểm, đến gặp anh ta cũng miễn cưỡng, dường như trong mắt cô, trừ Lăng Hãn thì những người đàn ông khác đều không quan trọng.

Cô đã ở trại giam hai ngày, không biết thế nào rồi? Phía Mục Đào và Lăng Hãn đều không có động tĩnh, anh ta chỉ nghe nói tên luật sư Thường Hạo tới từ Bắc Kinh kia nhảy lên nhảy xuống, đặc biệt sốt ruột, người bình thường còn không mời nổi tên tóc xoăn này, chẳng lẽ hắn thích Chung Tẫn? Thích thì thế nào, đều vô dụng thôi.

Thang Thần Phi cười tự giễu, vẫn là phụ nữ nghe lời mới khiến người ta thương yêu, dù rằng cũng dễ khiến anh ta thấy chán.

Một nửa ca khúc qua đi, tiếng đập cửa thùng thùng quấy rầy tiết tấu.

Thang Thần Phi không hề động đậy.

Người bên ngoài không kiên nhẫn dùng chân đá cửa.

Thang Thần Phi mở mắt ra, tắt nhạc đi, bất luận kẻ nào, ngay cả đọc cũng không xứng để anh ta chia sẻ thứ âm nhạc tuyệt vời như vậy, anh ta tiện tay mở đèn trần, vì nhất thời không thích ứng với ánh sáng mạnh nên hai mắt khẽ nhắm lại.

Thang Chí Vi và Phó Yến đứng ngoài cửa, mặt Thang Chí Vi trầm như nước, còn Phó Yến là vẻ mặt hoảng sợ, xem anh ta như con bò cạp độc vậy.

Anh ta nhún vai, khách hiếm a!

“Mời vào!” Anh ta đứng sang một bên.

“Vì sao tắt máy?” Thang Chí Vi hỏi.

“À, hết pin!” Anh ta lười nói nhiều, mở tủ lạnh ra.

“Anh lại đây!” Thang Chí Vi không ngồi xuống, Thang Thần Phi nhìn thấy cơ bắp ở hai bên má ông không ngừng run rẩy giống như trúng gió.

Anh ta vừa cười vừa ngoáy tai: “Có chuyện gì?”

“Chuyện kiểm sát trưởng tên Chung Tẫn bị bắt có liên quan đến anh hay không?” Thang Chí Vi lớn tiếng hỏi.

“Không phải ông đã rút khỏi vị trí nhị tuyến rồi ư, sao còn hỏi những chuyện đó? Họ mời ông trở lại à? Bao nhiêu tiền một tháng vậy?” Anh ta nhướng mày, giọng điệu đầy châm chọc.

“Anh… anh… nhất định là mất trí rồi!” Thang Chí Vi ôm ngực, ngã ra sau.

“Chí Vi!” Phó Yến hét lên một tiếng, chạy tới đỡ lấy ông.

“Hết cách rồi, cha nào con nấy mà.” Thang Thần Phi lạnh lùng nói.

Những lời này kích thích Thang Chí Vi, ông nâng tay lên, cho Thang Thần Phi một cái tát: “Tại sao tôi có thể sinh ra đứa con như vậy?”

Thang Thần Phi không tránh, anh ta nhìn chằm chằm Thang Chí Vi, gằn từng tiếng: “Ông cho rằng mình rất cao thượng sao, mẹ tôi đã chết như thế nào?”

Thang Chí Vi ngạc nhiên: “Anh đừng nói lạc đề.”

“Ông không dám trả lời tôi đúng không! Ông trăm phương ngàn kế cản trở người khác truy án, không phải sợ người ta phát hiện ra sự thật sao? Mấy năm nay ông có mơ thấy mẹ không? Nếu bà ấy hỏi ông sống tốt không, ông trả lời thế nào?”

“Anh cho rằng tôi giết mẹ anh ư?” Thang Chí Vi không thể tin vào tai của mình.

“Tiếp tục giả vờ nữa đi, tôi cũng sẽ giả vờ tin, dù sao ông cũng là cha tôi, tôi không thể làm gì ông, nếu không, tôi mà thành cô nhi rồi, vậy thì đáng thương biết bao.”

“Thần Phi, con hiểu lầm ba con rồi!” Phó Yến chen vào một câu.

Thang Thần Phi đưa tay chỉ vào bà: “Bà câm miệng cho tôi! Bà lấy tư cách gì ở đây nói chuyện với tôi? Để níu giữ trái tim của ông già này, trên mặt bà đụng qua bao nhiêu dao kéo rồi? Đáng tiếc… dù mặt bà có dạng gì thì cũng không thể che đậy lòng dạ xấu xa và đê tiện của mình. Bà là kẻ ích kỷ, để leo lên quyền quý, ham hư vinh, vứt bỏ chồng con bệnh tật, bà là kẻ dối trá, lừa gạt, thậm chí là kẻ giết người, tất cả những thứ này đều là báo ứng của bà!”

“Súc sinh!” Thang Chí Vi lại nâng tay lên muốn tát, nhưng lần này, Thang Thần Phi vững vàng bắt được tay ông: “Nếu ông dám đánh tôi nữa, tôi liền vạch trần toàn bộ chuyện này ra, xem ai ác độc hơn.”

“Anh vạch trần đi, trừ chuyện anh làm ra, tôi không có gì phải xấu hổ cả.” Đột nhiên, Thang Chí Vi lão lệ tung hoành, Phó Yến kéo ghế, đỡ ông ngồi xuống.

Thang Thần Phi bật cười vì sự tự tin của Thang Chí Vi.

“Đúng là tôi đã yêu cầu không điều tra vụ án mẹ anh chết cháy, không phải vì thoái thác, chẳng qua là… muốn giữ thể diện cho mẹ anh, mẹ anh, bà ấy… không phải bị giết mà là tự sát!” Thang Chí Vi hít sâu một hơi, lau nước mắt nơi khóe mắt, đi vào chuyện cũ.

“Đây không phải lần đầu bà ấy tự sát, mấy lần trước đều bị tôi phát hiện, ngăn cản, khi đó, trị liệu tâm lý còn chưa được chú trọng, tôi chỉ cảm thấy trong lòng bà ấy có nút thắt, cho rằng từ từ sẽ tự mở ra, thật ra, bà ấy bị trầm cảm.”

Điều này khiến Thang Thần Phi rất ngạc nhiên, nhưng anh ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Trong trí nhớ, mẹ anh ta khá hướng nội, ít nói, không có bạn bè, lúc không đi làm thì luôn ở trong nhà.

Thang Chí Vi không dấu được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt: “Mùa xuân năm ấy, tôi phát hiện một lọ thuốc ngủ mẹ anh lén giấu trong ngăn kéo, tôi không thể không nói chuyện này cho ông bà ngoại anh biết. Tôi làm việc trong đội hình sự, nhận được nhiệm vụ thì phải ra ngoài, anh lại còn nhỏ, vì không thể trông chừng bà ấy mọi lúc mọi nơi nên mới nhờ ông bà ngoại anh, dường như bà ấy rất ổn. Vì thế, bọn họ đưa mẹ anh về nhà, bà ấy vẫn công tác như thường, làm việc nhà, đưa đón anh đến trường, tan học. Trong lòng tôi âm thầm vui mừng, nghĩ rằng bà ấy đã khỏe rồi. Nhưng, chỉ một tháng sau, vào ngày bà ấy trực ca đêm, đợi đồng nghiệp về hết, không biết bà ấy dùng cách gì lén mang một bình xăng nhỏ vào phòng trực, đổ lên giường rồi châm lửa, cửa sổ đều bị khóa bên trong… cuối cùng bà ấy cũng được toại nguyện.”

Mặt Thang Thần Phi không chút biểu cảm, giống như đang nghe một câu chuyện buồn tẻ và nhàm chán: “Hai người quen nhau lúc nào?” Anh ta lạnh lùng hỏi.

Trên mặt Thang Chí Vi xẹt qua một chút bối rối.

Phó Yến thay ông trả lời: “Bọn dì quen nhau vào năm mẹ con qua đời. Trường học có một học sinh mất tích, ba con đến đó điều tra, trong mắt ông ấy cất dấu một nỗi đau mà dì quen thuộc, mệt mỏi, bất đắc dĩ, không ai giúp đỡ, không thể nói, không muốn nói, không biết ngày mai chờ đợi mình sẽ là điều bất trắc gì, bọn dì rất tự nhiên mà bắt chuyện. Ông ấy đã nói hết với dì, dì cũng nghiêm túc lắng nghe. Áp lực của ông ấy quá lớn, phải tìm một chỗ để thở, bọn dì chính thức nói chuyện tình cảm, thật sự là sau khi mẹ con qua đời.”

Thời gian giống như một con ốc sên chậm chạp bò về trước, trong tiếng ù ù của điều hòa, ngoài cửa sổ mưa bắt đầu rơi, rơi lộp độp trên bệ cửa sổ.

Thang Thần Phi xoay người sang chỗ khác, một lát sau, anh ta hít vào một hơi rồi chậm rãi thở ra.

Có một lần, Thang Chí Vi dẫn vài vị đồng nghiệp đến nhà uống rượu, cả đám đều say, có một người vỗ vai Thang Chí Vi, lớn tiếng nói: “Chí Vi, anh thật sự… rất dũng cảm, huynh đệ bội phục, tự mình xử lý… vụ án kia của chị dâu, người khác không biết sự thật đâu! Yên tâm đi, huynh đệ sẽ thay anh giữ bí mật, không nói với ai…”

Không lâu sau, Thang Chí Vi đưa Phó Yến về nhà.

Hơn hai mươi năm qua, anh ta vẫn luôn muốn hỏi Thang Chí Vi cái gọi là sự thật, nhưng lại không đủ can đảm, lúc sự thật tàn khốc được vạch trần, anh ta còn có thể làm được gì?

Không có mẹ, thoạt nhìn anh ta cũng không mất cái gì, bằng cấp, địa vị, kinh doanh, thưởng thức gió trăng, phần nào cũng có tiếng có sắc, nhưng trái tim anh ta vẫn trống rỗng, băng giá, không có gì lấp đầy bất mãn, cũng không thấy ấm áp. Anh ta cố tiếp tục chịu đựng, sau đó anh ta phát hiện, chỉ có làm cho Phó Yến và Thang Chí Vi đau khổ, anh ta mới thấy an nhiên.

“Đã khuya rồi, hai người nên về nhà.” Anh ta nghe được giọng nói bình tĩnh không dao động của mình.

“Anh nói cho tôi biết, anh định kết thúc cục diện trước mắt này như thế nào? Anh đừng tưởng rằng trên đời này thật sự có chuyện trót lọt, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.” Thang Chí Vi đau lòng, khàn giọng gào lên.

“Ông tới đây chỉ để hỏi cái này?” Anh ta bật cười, cười đến thiên chân vô tà.

“Thần Phi!” Thang Chí Vi nghẹn một hơi ở cổ họng, lên không được xuống không xong, con ngươi xoay chuyển, ho đến hai mắt đều là nước mắt.

“Chuyện của tôi, tôi tự gánh vác.” Thang Thần Phi hời hợt trả lời.

“Là partender kia làm đúng không? Anh bảo hắn ra đây, sẽ không bị phán tử hình, chỉ ở tù mấy năm, chúng ta nuôi cả nhà hắn.”

Thang Thần Phi bỗng chốc ngẩn ra, trái tim trống rỗng dao động, khóe mắt trướng lên. Từ sau khi Thang Chí Vi phát hiện chuyện anh ta làm, đầu tiên là rút lui khỏi vị trí nhị tuyến, sau đó giúp anh ta từ chức, đây là một sự trừng phát trá hình, nhưng thật ra cũng là một loại bao che, lén bẻ cong bất đắc dĩ. Lời vừa rồi của Thang Chí Vi, đã hạ thấp tôn nghiêm và nhân cách của bản thân đến cực điểm, chỉ vì anh ta là con của ông.

Trước tình thân, chí khí anh hùng cũng sẽ tiêu tan.

Tại sao trước đây không phát hiện ra chứ? À, rút đao chém nước, nước càng chảy, huyết thống là thứ không thể chém đứt.

“Anh ra nước ngoài đợi vài năm, đi học hay đi đâu đó cũng được, sắp xếp tốt trong lòng rồi trở về.” Thang Chí Vi nói tiếp: “Những chuyện khác tôi… sẽ giúp anh xử lý tốt.”

“Anh ta thế nào rồi?”

“Nó không phát bệnh, con vừa lòng chưa?” Phó Yến trả lời một cách bén nhọn.

“Một kẻ kỳ lạ, không giống người mà bà và vị chuyên gia kia sinh ra.” Anh ta tự lẩm bẩm.

“Chí Vi, chúng ta trở về đi!” Phó Yến nâng Thang Chí Vi dậy.

Thang Chí Vi nhìn Thang Thần Phi, thành khẩn van xin: “Thần Phi, ba không nghĩ con có thể làm thế, mọi việc đều có giới hạn, ba không phải cố ý giấu con, vì con còn quá nhỏ, ba sợ con không chịu đựng được.”

“Thật ra, khi đó ông ở bên cạnh bà ta còn nhiều hơn mẹ tôi. Tôi có thể hiểu, trong lòng ông quá mệt mỏi, ở bên cạnh bà ta, ông mới thấy thoải mái hơn.” Thang Thần Phi hất tóc ra sau, cảm thấy thú vị vì bản thân mình thật hiểu biết.

Nhiều đêm, anh ta nhìn thấy mẹ hâm nóng thức ăn lại, ngồi trên sofa chờ Thang Chí Vi. Một đêm rồi một đêm, cuối cùng u buồn thành bệnh. Tuy cơ thể Thang Chí Vi không phản bội mẹ, nhưng trái tim của ông ta có lẽ đã sớm bay mất. Vất vả làm việc bên ngoài, trong nhà có vợ ốm, ông ta sẽ nói bản thân chỉ cần một hồng nhan tri kỷ.

Cái gọi là hồng nhan tri kỷ, chính là một người bình đẳng về linh hồn, về tinh thần với bạn, một người bạn gái có mối quan hệ đạt đến sự cộng hưởng sâu sắc, nhiều hơn bạn bè một chút, ít hơn vợ một chút, quan hệ như vậy rất thánh khiết và cao thượng, không thể khinh nhờn.

Ta không giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết! [3]

[3] Câu này xuất phát từ một điển cố thời Tấn Trung Tông. Trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, anh họ Vương Đôn là Vương Đạo cùng cả gia tộc bị liên lụy, ở ngoài cung chờ đợi. Vương Đạo xin Chu Bá Nhân nói giúp trước mặt Hoàng đế, Bá Nhân không để ý, nhưng cũng dâng sớ xin xá tội cho Vương Đạo. Vương Đạo ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn lên nắm quyền, hỏi Vương Đạo có muốn giết Bá Nhân không, Vương Đạo im lặng, thế là Bá Nhân bị giết. Sau đó Vương Đạo tìm thấy tấu chương của Bá Nhân, mới bừng tỉnh hiểu ra và thốt lên: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết. Trong tăm tối, chỉ có bằng hữu tốt này.” (nguồn: Wiki)

Ha ha, Thang Thần Phi chết lặng, ánh mắt đuổi khách rất rõ ràng.

Luôn có một vùng màu xám rất lớn tồn tại trong cuộc sống, có nhiều chuyện không phải ai cũng có thể lấy đen và trắng để phân biệt.

Thang Chí Vi nặng nề thở dài, cô đơn nhìn Thang Thần Phi, sau đó vịn vào Phó Yến, rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi