"Oa!" Cố Tiểu Khả đưa tay lên bịt miệng kinh ngạc.
Thảo nào đang ăn giữa chừng lại không thấy Ngô Chí Hào đâu, tưởng hắn ta bị tào tháo đuổi rồi chết dí trong nhà vệ sinh chứ! Không ngờ cái tên lãng tử đào hoa này lại biết bày ra cái gọi là cầu hôn cho Á Lệ.
Ngô Chí Hào và Á Lệ sống bên nhau suốt bốn năm, hai người luôn miệng chàng chàng thiếp thiếp không khác gì vợ chồng, chỉ thiếu cặp nhẫn phu thê, cuối cùng nay cũng đủ rồi.
Á Lệ hôm nay ăn mặc cũng rất đẹp, mái tóc vàng buộc gọn trên cao, chiếc váy nhung đỏ, bờ môi đỏ hồng quyến rũ, chiếc áo lông màu trắng muốt khoác bên mình.
Hôm nay dẫu thấy có điều lạ thường từ Ngô Chí Hào nhưng Á Lệ lại không nghĩ đến trường hợp này.
Cô nghĩ đơn giản Ngô Chí Hào muốn tổ chức một bữa cơm mừng bọn họ giải hòa mà thôi, không ngờ mục đích Ngô Chí Hào muốn cô mặc đẹp ngày hôm nay...lại là!
Á Lệ nhìn Trình Vương và Cố Tiểu Khả đang hài lòng đối diện, rồi lại nhìn dưới chân mình, Ngô Chí Hào vẫn đang chờ đợi câu trả lời từ cô, khuôn mặt anh hào hứng, từng nét đẹp tuổi trẻ hiện lên, anh có đôi mắt sáng trong, bờ môi quyến rũ người nhìn, mái tóc vuốt gọn rất thuận mắt.
Đặc biệt là hôm nay...hôm nay Ngô Chí Hào đẹp hơn tất thảy mọi hôm khi bên cô.
Tại sao cô không nhận ra từ khi bước vào phòng ăn vàng kim này xung quanh đã toàn là nến và hoa hồng chứ.
Á Lệ cô vậy mà cũng có lúc ngẩn ngơ.
Thấy Á Lệ thất thần, Cố Tiểu Khả hồi hộp khẽ huých tay sang Trình Vương.
Hiểu ý của cô, Trình Vương cong khóe miệng, anh cùng Cố Tiểu Khả vỗ tay cổ vũ rất nhiệt tình.
"Đồng ý! Đồng ý đi!"
Á Lệ xúc động, đưa tay lên khẽ lau nước mắt, hai má ửng hồng.
Phải làm sao để tả hết được sự hạnh phúc này.
Tuy hai người chỉ mới có công việc ổn định, còn chưa nhìn rõ được tương lai sướng khổ ra sao, nhưng đối với Á Lệ mà nói, chỉ cần có Ngô Chí Hào thì mọi chuyện trải qua trên đời này đều có ý nghĩa.
Cô đẩy ghế ra đứng dậy, nhận lấy bó hoa hồng còn thơm ngát.
Đưa lên mũi mình hít một hơi rồi nhìn xuống người đàn ông bên dưới.
"Á Lệ, hãy để phần đời còn lại của em cho anh chăm sóc." Ngô Chí Hào rất tự tin buông lời.
Trong mắt chỉ có một mình Á Lệ với niềm kiêu hãnh, độc nhất của một người đàn ông.
Á Lệ bặm môi, nhìn Cố Tiểu Khả đang thúc giục mình đồng ý, cô cảm động muốn khóc lớn nhưng kìm hãm lại cảm xúc của mình, cười tươi rói chìa bàn tay trắng nõn ra.
Có thể xem đây là câu trả lời của Á Lệ.
Ngô Chí Hào cười anh tuấn, lấy nhẫn trong hộp ra đeo vào ngón áp út của Á Lệ.
Nhẫn đeo xong, Á Lệ đưa lên ngắm nhìn.
Thật đẹp...
"Ngô Chí Hào, phần đời còn lại anh phải đối xử với em thật tốt." Á Lệ cười dịu dàng.
Ngô Chí Hào ôm chầm lấy Á Lệ, không ngừng an ủi tinh thần cô.
"Anh yêu em, Á Lệ."
Cố Tiểu Khả chứng kiến màn cầu hôn này không biết từ bao giờ đã hạnh phúc thay Á Lệ rơi nước mắt, cho đến khi Trình Vương dùng khăn tay lau nước mắt cho cô, cô mới nhận ra.
"Em mau nước mắt quá.
Sau này nếu được anh cầu hôn, em sẽ còn khóc như nào đây?" Trình Vương thâm tình nhìn cô.
"Em..." Cô chưa từng nghĩ tới...
Buổi tối hôm đó sau khi tạm biệt Ngô Chí Hào và Á Lệ, hai người trở về nhà Cố Tiểu Khả, Trình Vương ghé lại một lát rồi rời đi luôn.
Muốn gọi điện cho Á Lệ, nhưng sợ phá vỡ không gian tươi đẹp của cặp tình nhân nên Cố Tiểu Khả lại ngoan ngoãn nằm giường suy nghĩ.
Vừa nghĩ vừa cười.
Thật là! Có mỗi cô bạn thân, cuối cùng lại lấy chồng trước mình rồi.
Một bóng hình vụt qua trí nhớ của cô.
Là San San!
Muốn đi thăm cô bé mà nhiều chuyện đến cùng một lúc khiến cô không tài nào nhớ ra.
Ngày mai cô sẽ cùng Á Lệ đến bệnh viện.
Ngày hôm sau.
Nhìn hai người đàn ông theo chân đến tận đây, Cố Tiểu Khả giật giật khóe miệng.
Trình Vương và Ngô Chí Hào nhất quyết đi theo đến đây, cả cô và Á Lệ đều không ngăn được.
Đến phòng bệnh của San San nhưng lại thấy phòng trống, Cố Tiểu Khả tìm đến một y tá nữ mới ra khỏi phòng bệnh bên cạnh, gặng hỏi.
"Xin hỏi...!Bệnh nhân ở phòng này đã xuất viện rồi ư?"
Á Lệ nắm chặt tay Cố Tiểu Khả như hồi hộp.
Y tá đó lắc đầu.
"Tôi vừa mới đến, không biết người các vị hỏi là ai."
"V...vậy sao." Cố Tiểu Khả thở phào.
Cả bốn người họ định rời đi vì nghĩ San San đã xuất viện rồi.
Căn bản cô ấy có thể không muốn gặp lại mọi người sau ngần ấy sự việc xảy ra.
Lúc chuẩn bị ra khỏi sảnh bệnh viện, có một bác sĩ nam đi vào từ bên ngoài, nhìn thấy Trình Vương liền buông lời chào hỏi.
"Trình tổng đến khám bệnh ư?"
Trình Vương lắc đầu.
"Tôi đến thăm người bệnh."
Bác sĩ nhìn cả bốn người họ rồi cười lịch sự.
"Vậy tôi đi trước."
"Khoan đã." Trình Vương quay lại cao giọng khẽ gọi bác sĩ.
"Trình tổng có điều gì căn dặn?"
"Cô bé tôi nhờ anh để ý đó, xuất viện rồi?"
"Cô bé?" Bác sĩ hơi suy nghĩ rồi à một cái, nhìn Trình Vương vẻ khó hiểu.
"Anh không biết tin gì sao?"
Cả bốn người họ lặng thinh nhìn bác sĩ.
"Cô bé đó hai hôm trước bệnh ung thư đột ngột tái phát.
Đã qua đời rồi!.