EM CÓ THỂ NHÌN THẤY ANH

Tô Chỉ cảm giác phiền chán vô cùng.

Sau khi xử lý mối quan hệ với Lưu Tông xong, cô liền chạy về trả quyển sách kia lại cho thư viện.

Càng nghĩ càng thấy từ đầu đến cuối chỉ là một vở kịch độc diễn của chính bản thân mình. Đầu óc cô đúng là úng nước hết rồi. Người ta thậm chí còn chả thèm liếc mắt, còn mình thì hay lắm, tự nhiên rước lấy phiền phức vào người.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tốt nhất vẫn là nên đi ra hồ, trực tiếp tát anh ta một cái thật đau cho hả dạ.

Ngày đó, sau giờ tự học, cô lại đi.

Một tuần không gặp mặt, bây giờ phải đối diện như thế nào đây? Tô Chỉ suy nghĩ nát óc, cuối cùng cũng cho ra một kịch bản hoàn hảo.

Xông lên, tát một phát, xoay người bỏ đi.

Gọn gàng dứt khoát!

Chỉ có điều, khi cô tới nơi, con đường ven hồ lại hoàn toàn trống vắng, không một bóng người.

“Hở, người đâu nhỉ?” Tô Chỉ nhìn trái nhìn phải.

“Này, Lục Lăng?”



“Lục Lăng?”

Không ai trả lời.

Tô Chỉ bất chợt cảm thấy mất mát, chút năng lượng góp nhặt bấy lâu lập tức cạn sạch không còn dấu vết. Cô xoay người, chuẩn bị cất bước rời đi.

“Thì ra em vẫn đến cơ đấy!” Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô, phảng phất cô đơn hờn tủi, còn lẫn cả một chút tức giận.

Tô Chỉ kinh ngạc, trái tim bỗng chốc run lên. Cô chậm rãi xoay người lại, đã thấy phía trước hòn đá bên mặt hồ là một con thuyền gỗ nhỏ đang neo đậu.

Đây là chiếc thuyền của ông nội của một ngư dân.

Trường học đã cho một nông hộ thuê lại cái hồ này. Ngư dân kia vẫn nuôi cá dưỡng chim ở đây, thỉnh thoảng lại chèo thuyền ra hồ vớt cá.

Lục Lăng lẳng lặng ngồi ở trên thuyền, vẫn còn cầm mái chèo trong tay. Anh ngửa đầu, lặng lẽ nhìn cô.

Đêm nay trăng tròn vành vạnh. Ánh trăng rải xuống sóng nước lấp lánh, chiếu sáng bên má Lục Lăng. Đôi mắt của anh rất sâu. Nhìn về phía đó, Tô Chỉ có thể thấy được anh cũng đang chăm chú nhìn mình.

“Anh… Anh đang làm gì thế?”

Chỉ vừa mới nhìn vào đôi mắt ấy, Tô Chỉ đã quên luôn mục đích ban đầu cô tới đây.

Cô chỉ xuống cái thuyền gỗ, nghi hoặc hỏi: “Chiếc thuyền này ở đâu ra vậy?”

Lục Lăng cúi đầu, chèo thuyền tới sát bên hồ, nhanh nhẹn bước lên bờ.

Anh ta không trả lời câu hỏi của Tô Chỉ, chỉ lẳng lặng đi tới chỗ cô đứng, nhàn nhạt nhìn người con gái trước mắt, ngữ khí lạnh như băng: “Người kia đâu?”

“Ai cơ?”

“À.” Lục Lăng cười một tiếng.

“Cái cậu bạn học tối nào cũng đưa em về ấy, à không, phải gọi là bạn trai chứ nhỉ?”

“Đó không…” Tô Chỉ vừa định mở miệng giải thích, bỗng nhiên lại như nhớ tới điều gì, lập tức thay đổi giọng điệu. “Chuyện cậu ấy có ở đây hay không thì liên quan gì đến anh?”

“À, hóa ra hôm nay cậu ta không đi cùng hả.” Lục Lăng cười khổ một tiếng, xoay người sang nhìn ánh trăng, buồn bã nói. “Thảo nào hôm nay em lại tới tìm anh.”

“Không phải thế, em…” Nghe ra sự tủi thân trong giọng nói của anh, Tô Chỉ đột nhiên lại cảm thấy áy náy.

“Không phải cái gì?” Lục Lăng cười nói. “Chẳng lẽ em ngày nào cũng dẫn cậu ta tới đây, cầm tay nhau lôi lôi kéo kéo trước mặt anh, chỉ là để khiến anh ghen thôi sao?”

“Nói hươu nói vượn!” Bị nói trúng tim đen, Tô Chỉ bực bội, vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa lùi về đằng sau. “Ai muốn làm cho anh ghen chứ, không biết xấu hổ.”

“Từ từ đã, em đi đâu đấy?” Lục Lăng vội vàng tiến về phía trước, nhưng mới chỉ đi được vài bước thì đã bị chặn lại.

“Đi tìm bạn trai em.”

“Không được đi.” Anh ta quýnh lên, ngữ khí càng ngày càng lạnh.

Tô Chỉ nghe vậy thì sửng sốt, bất giác ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn Lục Lăng.

“Quay lại đây đi.” Anh vẫy tay với cô.

Tô Chỉ lại ngoảnh mặt định đi, không muốn để ý đến anh ta nữa.

“Anh bị thương rồi, em có khăn giấy không?”

Lại nữa, lại là cái giọng điệu buồn tủi đó.

Tô Chỉ thầm mắng bản thân mình vô dụng, nhưng vẫn không kìm lòng được mà xoay người lại. Cô vừa đi, vừa lục tìm khăn giấy trong túi xách.

“Được rồi, đây… Á!”

Tô Chỉ sợ hãi hét lên một tiếng, bả vai đã bị người ta nắm lấy, kéo về phía trước.

Lục Lăng khóa chặt cơ thể cô trong vòng tay, ấn đầu cô vào trong ngực mình.

“Anh, anh làm gì…” Tô Chỉ giơ tay về phía trước, muốn đẩy anh ta ra.

“Đừng nhúc nhích.”

Cô sửng sốt, đôi tay bất giác trở nên mềm nhũn, cuộn tròn lại trước ngực anh.

“Hầy…” Lục Lăng thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Chỉ, đặt môi bên cạnh tai cô, bất đắc dĩ nói: “Em đừng chạy, anh bị vây chặt ở chỗ này, không thể đuổi theo được đâu.”

Giọng nói dịu dàng trầm ấm nỉ non bên tai, tê tê dại dại, mềm mại như nước chảy, lại ẩn chứa một nỗi lòng khó nói được thành lời.

Cơ thể Tô Chỉ bất giác cứng đờ, đại não trống rỗng, trái tim loạn xạ đập trong lồng ngực.

“Ý… Ý anh là gì?” Cô run rẩy hỏi, giọng nói khàn hẳn đi.

“Ngày nào em cũng dắt tay người con trai khác đưa qua đẩy lại trước mặt anh, anh lại chỉ có thể dựa vào cái cây kia, trơ mắt ra nhìn, trong lòng tức tối muốn chết, lại chẳng có cách nào ngăn cản.

“Cả tuần liền em không tới đây, nhưng ngày nào cũng đều đặn dắt cậu ta đi qua nơi này. Tô Chỉ, anh thừa biết em muốn làm gì, con đường này em trải sẵn cho anh, anh chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấu.

“Nếu em thực sự muốn hẹn hò với cậu ta, việc gì phải chờ tới lúc khuya như vậy, lại còn cố ý lôi kéo người ta về phía bên này. Em nói xem, em muốn làm gì, hả?”

Tô Chỉ cắn môi. Cằm của Lục Lăng vẫn đặt trên hõm cổ cô, cọ qua cọ lại. Hơi thở của anh phả vào da thịt cô, khiến cô tê dại.

Anh thẳng thắn vạch trần màn kịch đơn điệu của cô chẳng chút nể nang, khiến Tô Chỉ cảm giác mình ngớ ngẩn vô cùng. Càng nghĩ càng bực bội, đột nhiên lại thẹn quá hóa giận.

Cô vừa định giãy giụa né tránh Lục Lăng, lại bị anh dùng sức kéo trở về trong lòng.

“Nhưng mà, kể cả anh có biết rõ đi chăng nữa, kết quả vẫn hệt như những gì em muốn.”

Tô Chỉ sửng sốt.

Anh đẩy cô ra.

“Tô Chỉ, anh, ghen rồi.”

“…”

“Thực sự rất ghen.”



Nụ hôn của anh lần này mãnh liệt vô cùng. Tô Chỉ càng vùng vẫy, anh càng siết chặt vòng tay. Cuối cùng cô cũng đành buông xuôi, vô lực tựa người vào người anh, để mặc cho anh ôm mình, nhẹ nhàng nhắm mắt.

Một nụ hôn không sâu nhưng rất dài. Đến khi hai người tách ra, mặt Tô Chỉ đã hoàn toàn ửng đỏ.

Cô lặng lẽ cúi đầu.

Lục Lăng khe khẽ cười, kéo tay cô, chỉ xuống chiếc thuyền gỗ. “Có muốn ngồi không?” Anh hỏi.

“Nhưng mà ký túc xá sắp đóng cổng rồi.”

“Ừ, vậy thì em đi đi.” Ngữ khí của Lục Lăng có chút cô đơn.

Tô Chỉ cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: “Được rồi, em không về nữa. Hôm nay em sẽ liều mình bồi quân tử”.

Lục Lăng bật cười: “Không cần em phải liều mình đâu, cái thuyền này anh đã chèo thử rồi, vẫn còn tốt chán.”

“Không phải, là do em sợ nước thôi, đến bây giờ cũng vẫn còn sợ.”

“Sợ nước à?” Lục Lăng nhíu mày, nhìn quanh bốn phía một lát, đôi mắt bất chợt sáng lên.

“Em chờ anh một chút,” nói xong liền xoay người bước tới ven hồ bên kia. Chỉ một lúc sau, anh đã quay trở về với một chiếc lốp xe lớn trên tay.

Cái lốp xe này đã treo ở trên một cành cây bên hồ rất lâu rồi, chính là đồ nhà trường chuẩn bị đề phòng trường hợp có người rơi xuống nước thì còn có cái dùng để cấp cứu.

“Cái lốp xe lớn như vậy, anh định dùng làm gì?” Cô hỏi.

“Em vòng nó quanh người ấy, như vậy thì nếu có lỡ rơi xuống nước cũng sẽ nổi lên trên mặt hồ.” Lục Lăng giải thích, vừa nói vừa trực tiếp tròng cái lốp xe cũ kỹ lên người Tô Chỉ.

“Á, bẩn quá.” Cô nhìn xuống, quả nhiên trông thấy cặn dầu đen xì bám trên áo quần.

Cô ngẩng đầu, ấm ức nhìn anh. Chàng trai trước mắt cô gãi gãi đầu, vẻ mặt oan uổng, cũng nhìn lại Tô Chỉ.

Hai người lên thuyền, Lục Lăng đưa cô dạo tròn một vòng quanh mặt hồ.

Bóng đêm thật đẹp. Cái hồ lớn như vậy, ngày thường cũng chỉ có thể dạo chơi xung quanh, trước nay chưa từng có ai có cơ hội trải nghiệm phong cảnh giữa hồ như cô. Trời đã về khuya, ánh trăng rọi sáng mặt hồ, sóng nước dập dềnh lóng lánh. Gió đêm se lạnh thổi qua, Lục Lăng ôm Tô Chỉ vào trong lòng mình, cả hai người đều lặng yên không nói.

Qua một lúc thật lâu, cuối cùng chiếc thuyền cũng về lại gần bờ.

Lục Lăng đỡ cô lên trên.

“Em phải đi đây.” Cô nói.

“Ừ.” Lục Lăng gật đầu, lại ôm cô thêm một lần nữa, gác cằm lên trên cổ cô.

Tô Chỉ cảm thấy con người này thật sự rất kỳ quái. Có đôi khi lạnh lùng hờ hững muốn chết, có khi lại hung hăng vô cùng, ánh mắt sắc lạnh như băng. Thế nhưng lại có những khi bám người như lúc anh ôm cô thế này, không khác gì một con mèo nhỏ. Trong giọng điệu nhõng nhẽo còn phảng phất chút tủi hờn, khiến cho người ta vừa hận lại vừa thương.

“Em đi thật đây.” Cô kéo tay anh ra, ấm áp nói.

“Ừ.” Lục Lăng buông tay.

“Ngày mai nhớ phải đến tìm anh đấy.” Anh vẫn chưa chịu thả cho cô đi.

“Biết rồi.”



Sau khi rời khỏi bờ hồ, Tô Chỉ thong thả đi về ký túc xá, trong đầu nhẩm tính giờ giấc. Lúc cô vừa gặp anh là khoảng hơn mười giờ, qua ngần ấy thời gian, hiện tại chắc đã mười hai giờ rồi. Ai da, về muộn quá về muộn quá, ngày mai bị bà dì kia tra hỏi thì nên trả lời như thế nào cho phải bây giờ…

Cô rảo bước về phía tòa nhà mình ở, nhẹ nhàng lướt ngang qua mấy đôi tình nhân, trong đáy lòng hiện lên một tia nghi hoặc.

“A, Tô Chỉ.” Có người cất tiếng gọi cô.

“Hả?” Tô Chỉ xoay người.

Là một bạn nữ cùng lớp.

Nữ sinh kia đang nắm tay một bạn trai khác, nhỏ giọng thì thầm gì đó với anh ta, sau đó vẫy vẫy tay chào rồi mới chạy tới cầm tay Tô Chỉ.

“Tô Chỉ, trong phòng ngủ của tớ có dưa hấu, tớ đang định về bổ đây, cậu qua ăn nhé?”

“Đã muộn thế này mà cậu vẫn định ăn dưa nữa sao?” Tô Chỉ sửng sốt.

“Cũng đâu có muộn lắm đâu. Hôm nay là cuối tuần, mười một giờ mới tắt đèn. Vẫn còn gần nửa tiếng nữa cơ mà, chắc chắn kịp.”

Trái tim Tô Chỉ bất chợt nảy lên một cái.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy cổng ký túc xá vẫn còn đang sáng đèn, từng tốp sinh viên lũ lượt đi vào.

Cô vội vàng chạy lên phía trước, soi đồng hồ dưới ánh đèn.

22:35!

Đầu óc Tô Chỉ bỗng nhiên ầm ầm nổ tung.

Không thể nào, rõ ràng là mười giờ mười phút cô mới ra khỏi thư viện. Sau đó còn cùng Lục Lăng chèo thuyền một vòng quanh hồ, trải qua bao nhiêu thời gian như vậy, bây giờ nhất định phải khoảng mười hai giờ rồi.

Còn có…

Cô bàng hoàng, vội vã nhìn xuống quần áo đang mặc trên người. Dưới ánh đèn, bộ đồ của cô hoàn toàn sạch sẽ, không có lấy một vết dơ nào.

“Cậu nhìn giúp tớ một chút, sau lưng tớ có bẩn không?”

“Không, làm gì có.”

Cô bạn học nhìn qua một lượt.

“Sao thế?”

Giờ phút này, Tô Chỉ đã hoàn toàn mông lung, chỉ biết ngơ ngác đáp: “Không có gì.”

Cô bạn học nghi hoặc nhìn cô. “Tô Chỉ, có phải dạo này cậu có chuyện gì không vui không? Rất nhiều lần tớ trông thấy cậu… Cậu ngồi một mình ở chiếc ghế bên hồ, có khi còn ở trên con đường nhỏ đó đi tới đi lui. Cậu có tâm sự gì sao?”

Tô Chỉ sửng sốt, đột nhiên mở to hai mắt. “Cậu nói gì cơ, tớ ngồi trên ghế?”

“Đúng vậy, có mấy lần tớ cùng bạn trai trở về qua đó, đều thấy cậu ngồi trên ghế, mắt cứ nhìn đi đâu ấy, có đôi khi còn đến hóng gió bên cạnh lan can.”

“…”

“Tớ còn đang nghĩ xem có phải dạo này tinh thần của cậu không được tốt lắm hay không. Tô Chỉ, đừng có tạo áp lực quá lớn cho bản thân, cứ thoải mái thả lỏng đi, ít ít đến thư viện thôi, làm người ai mà chẳng cần giải trí chứ.”

“…”

“Giờ về phòng tớ đợi tớ bổ dưa nha, để tớ gọi cả Hà Uyển nữa, còn cả…”



Cô bạn kia nói gì tiếp theo, Tô Chỉ chẳng còn nghe thấy được nữa, cô chỉ biết ngây ngây ngốc ngốc đi về phòng ngủ.

Cô suy nghĩ thật lâu, không nén nổi hoài nghi trong lòng, định bụng quay lại đó đi tìm Lục Lăng lần nữa, hỏi cho rõ ràng rốt cuộc anh ta là ai.

Chỉ là cô vừa mới đứng dậy, tất cả phòng ngủ đã đồng loạt tắt đèn.

Ký túc xá đóng cổng, không ra được nữa.



Hôm sau, Tô Chỉ đờ đẫn cả ngày, lúc nào cũng ngẩn người cầu mong buổi tối đến nhanh một chút.

Cô chờ tới đúng giờ đó, đến đúng nơi đó, lại phát hiện chẳng có ai ở đây.

Cô đợi thật lâu, đợi đến tận khi phòng ngủ đã tắt đèn, cổng ký túc xá đã đóng, vẫn không thấy bóng dáng Lục Lăng đâu cả.

Sau đó, từ ngày hôm ấy trở đi, anh cũng không còn xuất hiện thêm lần nào nữa…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi