Mười giờ tối, đột nhiên có tiếng ầm ĩ bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện. Là tiếng chửi rủa của một người đàn ông và giọng nói lanh lảnh của một cô gái.
Một lúc sau, mọi người đều thấy có hai viên cảnh sát bước vào cùng với hai người đàn ông bị đánh đến bầm dập mặt mũi, theo sau còn có một cô gái rất xinh đẹp.
Hai người đàn ông kia phớt lờ sự có mặt của cảnh sát, họ chửi bới cô gái phía sau bằng những lời lẽ khó nghe. Cô gái kia thoạt nhìn cũng không phải người kiệm lời, cô ấy đi theo mà không có bất kỳ lời nói thô tục nào.
Ngay khi cô gái kia định cất giọng, hai người đàn ông phía trước liền bị viên cảnh sát ở phía sau gõ vào đầu.
“Hai người cho tôi một phút bình yên được không. Đã bắt nạt con gái nhà người ta thì chớ, còn bị người ta đánh thành ra như thế này, hai người còn mặt mũi mà nhốn nháo ở chỗ này sao. Hai người cho là chúng tôi đã chết sao?” Một viên cảnh sát nói.
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi chẳng qua chỉ là đùa giỡn một chút thôi, ai biết được cô ấy sẽ làm như vậy chứ.”
“Đùa giỡn thôi hả? Thế bây giờ tôi lấy dao đâm anh thử một nhát nhé, anh cho Thời Nhan tôi là con ngốc sao! Hay chính anh là kẻ ngốc hả.” Cô giơ cánh tay lên: “Nhìn đi, vết thương này là tôi tự mình làm ra sao?”
“Cô…”
Giọng nói không lớn, nhưng cô nói cũng không sai, người đàn ông kia bị nói đến mức không nói ra thành lời.
Đột nhiên, một giọng nữ vang lên cắt ngang cuộc cãi vã của hai người, là một nữ y tá trong phòng cấp cứu.
“Có chuyện gì vậy? Không biết đây là bệnh viện sao? Ồn ào nhốn nháo như vậy, không sợ làm ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác sao!” Y tá này hiển nhiên đã nghe được những lời vừa rồi của viên cảnh sát, cô ấy liếc mắt khinh bỉ nhìn hai người đàn ông kia: “Bắt nạt con gái nhà người ta, xứng đáng.”
“Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Đột nhiên, một giọng nữ khác truyền đến, một người phụ nữ bước ra từ văn phòng làm việc của bác sĩ, y tá nhìn thấy cô ấy liền bước tới.
“Chị Chu Thanh, hai tên đàn ông kia bắt nạt cô gái nhỏ đó, bị người ta đánh cho một trận.”
Chu Thanh nghe xong, nhíu mày: “Xứng đáng.”
Nói xong, cô ấy đi đến trước cửa văn phòng vừa rồi: “Chu Mục, ra đây, có bệnh nhân tới.”
Chỉ trong chốc lát, Chu Mục đi từ trong phòng khám bệnh ra. Dáng người anh cao lớn thẳng tắp, mái tóc trên đầu được vuốt chỉnh tề. Tướng mạo vô cùng đẹp trai với đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao, đôi môi xinh đẹp, đường cong dưới cằm sắc nét, làn da trên mặt đẹp không chút tì vết, thậm chí còn đẹp hơn cả da con gái. Chiếc áo blouse trắng của anh trông không khác những người khác là mấy, nhưng khi mặc trên người anh, chiếc áo đẹp một cách lạ thường, giống như là được thiết kế dành riêng cho anh. Dáng vẻ hoàn hảo của anh chính là diễn giải cho cái gọi là trang nghiêm, ôn tồn và lễ độ.
Cô y tá vừa nói chuyện với Chu Thanh lập tức mỉm cười khi nhìn thấy anh.
Chu Mục cất điện thoại vào trong túi áo blouse trắng, nhíu mày nhìn người trước mặt, hiển nhiên có chút không vui: “Có chuyện gì vậy?”
Một viên cảnh sát tiến tới, giải thích một chút về sự việc.
Chu Mục bước lên trước nhìn hai người đàn ông kia, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì lớn, liền phân phó cho hai y tá dẫn bọn họ đi băng bó.
“Băng bó cẩn thận một chút.” Anh nói.
Nói xong, ánh mắt anh vừa rời đi, liền nhìn thấy Thời Nhan cách đó không xa đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt. Ánh mắt trần trụi đó khiến anh không khỏi sững sờ một lúc, sau khi hoàn hồn, anh xoay người nói với Chu Thanh: “Băng bó cho cô gái kia lại!”
Anh nhìn thấy cánh tay áo của cô bị cắt rách, là vì mặc áo len màu xanh đậm nên vết thương ở đó đặc biệt thâm đen, hẳn là rất đau.
Nói xong, anh lại vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó nhíu mày đi vào trong văn phòng, đóng cửa lại.
Thời Nhan nhìn bóng lưng Chu Mục rời đi, chậm rãi giơ cánh tay lên: “Anh…”
Anh, sao lại…
Bộ dạng của anh…
Chu Thanh đi tới, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô: “Cô gái nhỏ, đừng nhìn nữa, nhìn cũng không được gì đâu. Thích tên đó thì thà thích chính mình còn hơn!”
“Hả?” Thời Nhan sửng sốt: “Chị có ý gì?”
Chu Thanh mỉm cười, nhìn tiểu nữ hiệp vừa giáo huấn người xấu trước mặt mình. Đôi mắt trong veo như nước suối của cô mở to, vẻ mặt ngây ngốc, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất thuận mắt.
Cô ấy cười khúc khích, giải thích: “Không có gì, chỉ là tên đó không có chút thú vị nào đâu, quá nhạt nhẽo.”
“Em… Chỉ là…”
Thời Nhan còn chưa dứt lời, cô đã bị Chu Thanh kéo vào phòng khám bệnh băng bó vết thương lại.
Chu Thanh cầm lấy cánh tay cô, nhìn đến nơi bị thương, lập tức nhíu mày.
Hai gã đàn ông kia, chết tiệt, lại dám bắt nạt con gái nhà người ta như vậy.
Chu Thanh cẩn thận giúp Thời Nhan xắn tay áo lên, vừa vệ sinh miệng vết thương vừa hỏi: “Có đau không?”
Thời Nhan lắc đầu: “Một chút thôi, không đau lắm ạ.”
Đối với kiểu đau như này, cũng không đáng để nhắc đến.
Chu Thanh vô cùng kinh ngạc, nếu là một cô gái khác, hẳn là đã khóc từ lâu rồi!
Chẳng hạn như cô ấy.
“Không chịu được nhớ nói với chị một tiếng.” Chu Thanh nói.
Thời Nhan gật đầu: “Vâng!”
Trong lúc bôi thuốc, tay của Chu Thanh vô tình quệt phải chiếc vòng ngọc trên tay Thời Nhan.
“Vòng tay của em rất đẹp. Những cô gái tầm tuổi em rất hiếm đeo loại vòng tay bằng ngọc như thế này!” Cô ấy chủ động tìm đề tài nói chuyện.
Thời Nhan mỉm cười, nhưng nụ cười lại mang theo một tia buồn bã mà Chu Thanh không thể nào hiểu được: “Bởi vì em thích nó!”
Mặc dù Thời Nhan nói không đau lắm, nhưng Chu Thanh vẫn xử lý vết thương của cô rất cẩn thận rồi băng bó lại cho cô. Cô ấy vừa băng bó vừa nói chuyện với Thời Nhan, đều là những chuyện của hội con gái, cô ấy muốn phân tán sự chú ý của cô.
Cuối cùng cũng băng bó xong, Chu Thanh vặn tay, cười nói: “Lát nữa qua phòng khám bệnh bên cạnh tìm vị bác sĩ đẹp trai vừa rồi, nhờ tên đó kê cho một ít thuốc. Còn nữa, nhất định phải đến thay băng đúng thời hạn, nếu không sẽ bị nhiễm trùng, rất khó khỏi hẳn.”
“Hơn nữa, trên tay con gái mà để lại sẹo sẽ rất khó nhìn đó! Em nhìn em xem, làn da đẹp như vậy, để lại sẹo sẽ rất đáng tiếc.” Chu Thanh nói thêm.
Thời Nhan cảm thấy thích thú khi nghe cô ấy lải nhải như bà mẹ già của cô, đôi môi hồng nhuận của cô khẽ giương lên, khóe miệng mang theo má lúm đồng tiền mờ mờ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non. Chu Thanh quay lại nhìn thấy, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Có lẽ, cô có thể.
“Em cười lên rất ngọt ngào, rất xinh đẹp!” Chu Thanh không khỏi khen ngợi cô.
Thời Nhan được khen thì có chút xấu hổ, cô ngượng ngùng sờ gương mặt mình.
“Cảm ơn chị.”
Chu Thanh thu dọn lại dụng cụ băng bó, tùy tiện cười nói: “Con người chị chỉ thích nói sự thật thôi.”
Thời Nhan lại thấy thích thú.
“Em có thể gọi chị là chị Chu Thanh được không? Vừa rồi em nghe cô y tá kia gọi chị như vậy.” Thời Nhan hỏi.
Chu Thanh vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên.” Cô ấy nói, rồi lấy điện thoại ra đưa cho Thời Nhan: “Lâu lắm rồi chị mới gặp được một cô gái nói chuyện hợp gu như vậy, chúng ta kết bạn đi! Nhân tiện, bác sĩ đẹp trai bên cạnh tên là Chu Mục, là em họ của chị.”
Thời Nhan giờ mới hiểu ra, thảo nào cô ấy không giống những cô y tá khác.
Thời Nhan đón lấy điện thoại, lưu số điện thoại của mình vào trong điện thoại, sau đó mở Wechat ra, tìm thấy tên mình, gửi yêu cầu kết bạn, rồi trả lại điện thoại cho Chu Thanh. Cô cười nói: “Em tên là Thời Nhan, rất vui khi được biết chị. Chị là người bạn đầu tiên của em sau khi em về nước đó.”
“Vinh hạnh quá.”
Bởi vì ba mẹ ly hôn, từ khi học trung học, Thời Nhan đã đi theo mẹ định cư ở nước M. Chỉ có những ngày nghỉ lễ, cô mới về đây sống một thời gian. Lần này cô dự định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ về ở đây lâu dài. Không ngờ chỉ mới vài ngày sau khi trở về, trên đường đến câu lạc bộ thể hình do ba và anh trai mở thì gặp chuyện như thế này xảy ra.
Nhưng, cũng nhờ vậy mà cô mới quen được một người chị có tính cách hào sảng như vậy, cô không nghĩ mình phải chịu bất cứ thiệt thòi nào cả.
Mặc dù thời gian Thời Nhan ở nước ngoài mỗi năm đều lâu hơn so với ở trong nước, nhưng cô vẫn sử dụng Wechat để liên lạc với gia đình và một vài người bạn thân ở trong nước. Hai người trao đổi Wechat xong, Chu Thanh liền đích thân dẫn Thời Nhan đến phòng khám bệnh bên cạnh gặp Chu Mục.
“Chu Mục, kê một chút thuốc cho em gái Nhan của chị đi.”
Chu Mục đang cúi đầu viết hồ sơ bệnh án, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, thoáng nhìn qua hai người bọn họ: “Em gái Nhan?”
Tại sao anh không biết cô ấy còn có cô em gái Nhan này chứ. Không phải vừa rồi còn không quen biết sao?
“Vừa mới kết bạn.” Chu Thanh giải thích.
Chu Mục khẽ “Ồ” một tiếng, sau đó công thức hóa hỏi Thời Nhan ngồi ở cái bàn bên cạnh đang nhìn mình không chớp mắt mấy vấn đề, ngón tay thon dài gõ trên bàn phím một hồi, cuối cùng cũng dừng lại.
“Được rồi, chú ý đừng để bị dính nước, nếu không sẽ bị nhiễm trùng. Đi ra ngoài đi!”
Một chữ dư thừa cũng không có.
“Tôi…” Thời Nhan bất động, muốn nói lại thôi.
Chu Mục ngẩng đầu nhìn cô: “Còn vấn đề gì khác sao?”
Thời Nhan bấu vào góc áo, nhỏ giọng nói: “Chuyện đó… Cảm ơn anh!”
Chu Mục cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết tiếp hồ sơ bệnh án, lạnh lùng nói.
“Là trách nhiệm của tôi.”
“Cái kia… Em có thể mời anh ăn cái gì đó, được không?” Thời Nhan ngập ngừng hỏi, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương: “Em tự làm.”
Cô ngày thường cũng không có sở thích gì, chỉ thích làm một số món ăn.
Không chờ Chu Mục kiên quyết từ chối, Chu Thanh đã cắt ngang trước. Cô ấy ôm lấy bả vai Thời Nhan, mỉm cười: “Được, chị đồng ý thay cậu ấy. Cậu ấy chính là người như vậy đó, đối với ai cũng như thế này. Em gái Nhan, cũng không còn sớm nữa, đi lấy thuốc, nói xong những lời cần nói rồi thì về nghỉ ngơi đi.”
Thời Nhan lại liếc nhìn Chu Mục một cái, sau đó miễn cưỡng rời đi.
……
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thời Nhan bắt một chiếc taxi về nhà. Lúc về đến nhà, ba Thời và anh trai Thời Hàm đều đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Nhìn thấy Thời Nhan mở cửa vào nhà, hai người không hẹn mà cùng đứng dậy khỏi ghế sofa rồi lao tới trước mặt cô.
“Nhan Nhan, con đã đi đâu vậy? Con nói đến câu lạc bộ để cùng chúng ta về nhà, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy con tới, gọi điện thoại cũng không được.” Ba Thời lo lắng hỏi.
Thời Hàm bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng vậy! Thiếu chút nữa là anh gọi cảnh sát rồi đó.”
Thời Nhan thay dép xong, mỉm cười với hai người họ, nhấc chân bước vào trong nhà: “Không sao đâu ạ, chỉ là vừa gặp hai tên côn đồ, tiện thể cho chúng một bài học, sau đó nói chuyện một chút với mấy chú cảnh sát đi ngang qua đó.”
Côn đồ? Cảnh sát?
Nghe đến đây, sắc mặt ba Thời trầm xuống: “Gặp phải chuyện như vậy sao con không gọi điện về nhà? Ba và anh trai con sắp chết vì lo lắng rồi đó.”
Tuy rằng một năm gặp mặt nhau không quá nhiều, nhưng điều này cũng không gây cản trở đến tình cảm của ba Thời và Thời Hàm dành cho Thời Nhan. Thậm chí ba Thời sau khi ly hôn với mẹ Thời vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với Thời Nhan, cho nên ông càng đối xử với Thời Nhan tốt gấp bội lần.
Thời Nhan bước vào trong bếp rót một cốc nước, uống một hơi cạn sạch, cô xoay người nhìn hai người đàn ông đang lo lắng cho mình ở phía sau.
“Điện thoại con hết pin, ba, anh, hai người quên là con biết võ sao, hai người kia đối với con chả là gì cả. Hai người đừng quên ước mơ của con chính là được làm cảnh sát, đáng tiếc…” Cô đưa tay ra sờ lên đùi trái của mình, mỉm cười: “Cái chân này của con không biết cố gắng thôi!”
Thời Hàm thở dài.
“Nhan Nhan…”
“Không nói nữa, con muốn đi ngủ.”
Thời Nhan ngẩng đầu uống cạn nước trong cốc, đặt xuống rồi xoay người bước ra khỏi phòng bếp hướng về phía cầu thang. Biết bọn họ lo lắng, cô đi được nửa chừng lại dừng lại, nói với hai người đang đứng ở dưới cầu thang: “Con thật sự không sao mà.”
Nói xong, xoay người tiếp tục đi lên tầng.
Ba Thời đứng tại chỗ, thở dài nặng nề.
“Đứa trẻ này.”
Thời Hàm vỗ vai ba mình: “Ba, cho con bé thêm một chút thời gian đi!”
“Cũng đã hơn năm năm rồi, còn chưa đủ sao?”
Năm năm ba tháng, hơn một ngàn chín trăm ngày.