Thời gian trôi qua rất nhanh, mùa hè nóng nực đã qua đi, từng cơn gió se lạnh lan tỏa khắp không gian, như thể mùa thu sẽ tới ngay trong chốc lát.
Chu Mục tắm rửa xong đi từ trong phòng tắm ra, lấy máy sấy tóc ra sấy khô tóc, sau đó rót một cốc nước ấm, đi tới ban công ngồi xuống. Anh cầm điện thoại lên, như thể đó là thói quen mỗi ngày, gọi điện thoại cho Thời Nhan, gửi Wechat cho cô. Nhưng đã vài tháng kể từ ngày cô rời đi, điện thoại vẫn luôn trong trạng thái tắt máy, anh cũng không thể tìm thấy cô, cũng không dám hỏi thăm bố con nhà họ Thời, cho nên chỉ có thể gọi điện cho cô mỗi ngày, nghĩ rằng nếu một ngày nào đó cô khởi động máy lên, có thể cô sẽ nhận cuộc gọi của mình. Gửi tin nhắn Wechat tới, nghĩ rằng nếu một ngày nào đó cô đăng nhập vào, có thể biết được rằng anh đang đợi cô trở về.
Ngày đó Thời Nhan rời đi, anh cũng đã thừa nhận mình có tình cảm với cô. Mấy tháng nay, anh càng rõ ràng hơn, anh không chỉ có tình cảm với cô, mà anh còn thích cô, rất thích.
Lúc ăn cơm, anh sẽ bất giác nghĩ đến hương vị món ăn cô nấu. Khi rảnh rỗi, anh sẽ bất giác nghĩ đến gương mặt tươi cười đáng yêu của cô. Khi nghe có bệnh nhân tự sát đến bệnh viện, trong đầu anh lại hiện lên vết sẹo trên cổ tay Thời Nhan. Anh ghen tỵ với người con trai có thể khiến cô trao cả sinh mệnh mình, ghen đến phát điên.
Mỗi đêm, anh thật sự rất nhớ đôi mắt ướt át của cô.
Giống như, năm đó…
Thậm chí còn nhiều hơn.
Thì ra trước khi kịp nhận ra, anh đã buông bỏ được cô gái đã từng chôn sâu trong đáy lòng mình. Nhất là khi biết được cô ấy đã lấy được giấy đăng ký kết hôn, anh không còn cảm giác lo lắng nữa mà thay vào đó là thở dài.
Nói cách khác, là nhẹ nhàng thở ra.
Bây giờ, cô nhóc đang chôn sâu trong đáy lòng anh cũng không biết đã đi đâu rồi.
Gió ở ban công rất lớn khiến Chu Mục không khỏi rùng mình một cái. Điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, anh mở ra.
Giản An An: [Anh Chu Mục, ngày mai nhớ tới sớm một chút nhé! Anh chính là người bên nhà mẹ đẻ của em đó.]
Chu Mục mỉm cười, nhắn lại một chữ.
Chu Mục: [Ừ.]
Đối diện với bầu trời đêm đen kịt, anh im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng.
“Ngủ ngon.”
Hôn lễ ngày hôm sau, Chu Mục bận rộn từ sáng sớm đến tận tối, đến tận bữa cơm chiều mới có thể ngồi xuống ăn chút gì đó. Có rất nhiều người được mời đến dự hôn lễ, khoảng mấy chục bàn. Gia đình nhà gái không có quá nhiều người, chỉ chiếm chưa đến một phần ba, còn lại đều là người thân, bạn bè, đối tác làm ăn và khách hàng của nhà trai.
Chu Mục đang ăn, nhưng thân là người nhà gái liền bị lôi vào chắn rượu. Khách tới dự cũng quá nhiệt tình, cho dù Chu Mục không quá quen thân nhưng vẫn rất thân thiện, muốn tự mình uống rượu, còn nguyên nhân vì sao, chỉ có mình anh biết. Sau khi đi một vòng, anh đã uống một chai rượu vang đỏ và một chai rượu vang trắng, lúc trở về chỗ cũng là nhờ người khác đỡ về.
Thấy thế, Chu Thanh vội gọi người phục vụ mang tới một tách trà nóng, cho Chu Mục uống vài ngụm rồi mới để anh ghé vào trên bàn nghỉ ngơi.
“Tình hình thế nào rồi. Ngày thường dù vui thế nào cũng không thấy em uống, vậy mà hôm nay lại uống nhiều như vậy. Hừ… Xấu muốn chết.” Chu Thanh chán ghét nói.
Bữa tiệc kéo dài tới 9 rưỡi tối, Chu Thanh nhờ người phục vụ giúp mình đỡ Chu Mục đến bãi đỗ xe. Sau khi nhét Chu Mục vào ghế sau xong, Chu Thanh chuẩn bị đi tới vị trí lái xe.
Lúc quay đầu lại, bước chân của cô ấy dừng lại ngay lập tức khi nhìn thấy người đứng cách đó vài mét. Cô ấy sững sờ một lúc, dường như không tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Cô ấy cúi đầu, dụi dụi mắt, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi mỉm cười nhảy nhót tại chỗ.
“Em… Em…” Cô ấy kích động không nói nên lời.
Người đó chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, hào phóng tặng cho cô ấy một nụ cười ngọt như đường mật, vui vẻ nói: “Chị Chu Thanh, em đã về rồi.”
……
Ánh nắng ban mai len lỏi qua cửa sổ chiếu vào trong phòng ngủ, chiếu lên trên giường. Người con trai trên giường khó khăn mở mắt ra, đầu đau như muốn nứt ra khiến anh rên rỉ đau đớn, vừa định đưa tay lên xoa đầu, lại nhận ra tay mình đang bị đè ép. Anh híp mắt quay đầu lại nhìn thì thấy có một cái đầu đang gối trên cánh tay anh, toàn bộ gương mặt đều được vùi dưới chăn bông, chỉ để lộ ra đỉnh đầu cùng với mái tóc đen bóng.
Cơ thể Chu Mục cứng đờ lại, trong lòng cả kinh, đột nhiên thu tay về rồi ngồi dậy.
Anh xốc chăn lên nhìn cơ thể mình, không có dấu vết gì.
“Làm sao chuyện này có thể?”
Tuy rằng chưa có kinh nghiệm, nhưng không nên có cái cảm giác gì đó chứ!
Tuy rằng anh say, nhưng anh vẫn có thể biết được, tối hôm qua là Chu Thanh đưa anh về nhà. Anh đương nhiên sẽ không nghĩ người phụ nữ ở trên giường là Chu Thanh, bởi vì tóc cô ấy không dài như vậy.
Vậy người này… Là ai?
Anh nghi hoặc nhìn về phía mái đầu kia, Chu Mục vừa định xốc chăn lên kiểm tra, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào chăn bông, người kia đã kéo chăn bông trên mặt xuống.
“A! Muốn làm em chết nghẹn sao?”
Hử? Từ từ đã, sao giọng nói này… Quen thuộc như vậy chứ.
Là cô, là giọng nói của Thời Nhan.
Cô đã trở lại rồi sao?
Ngay sau đó, suy nghĩ của anh đã được xác nhận.
Cô gái trước mặt vén tóc ra khỏi mặt, hai mắt mở to, ánh mắt sáng ngời nhìn xung quanh một hồi, sau đó dừng lại trên vẻ mặt kinh ngạc của Chu Mục. Giây tiếp theo, trên gương mặt lười biếng hiện ra một nụ cười rạng rỡ.
“Bác sĩ Chu.” Thời Nhan mỉm cười hét lên.
Giọng nói trong trẻo dễ chịu từ miệng cô truyền vào tai Chu Mục, đã mấy tháng rồi mới được nghe lại, giống như âm thanh của tự nhiên vậy.
Anh tưởng rằng mình vẫn còn đang nằm mơ, “Bốp” một tiếng, anh giơ tay tát mạnh một cái vào má mình.
“A… Đau…”
Cơn đau truyền đến, nhưng sự sung sướng lập tức bao quanh anh.
Thời Nhan sửng sốt, nhìn thấu ý đồ của việc anh vừa làm, cô cười trêu trọc: “Bác sĩ Chu, anh nghĩ mình vẫn đang nằm mơ à?”
Vừa dứt lời, bên tai có một trận gió nhẹ thoảng qua, bả vai bị một đôi tay rắn chắc nắm lấy, hơi dùng sức một chút, Thời Nhan lập tức rơi vào trong một vòng tay ấm áp. Hai cánh tay ôm chặt lấy cô, thật sự dùng sức, như muốn hòa tan cơ thể cô vào trong người anh.
Thời Nhan bị ôm chặt đến nỗi muốn thở cũng khó khăn, cô hơi dùng sức đẩy người con trai kia ra một chút, gian nan nói ra một câu: “Khó… Khó thở… Quá.”
Nghe vậy, Chu Mục thả lỏng một chút, nhưng vẫn không buông cô ra, vùi đầu vào hõm cổ cô, hơi thở ấm áp nhè nhẹ phả lên đó. Thời Nhan nhạy cảm mà trốn tránh, nhưng giây tiếp theo đã bị người kia cố định ở đầu, người con trai vùi đầu càng sâu hơn.
Nhưng quả thực là rất ngứa, Thời Nhan không nhịn được, cô bật cười “Ha ha ha”.
Tiếng cười đổi lấy tiếng thở dài của Chu Mục.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô một cách bất lực, đưa hai tay lên ôm mặt cô, đối diện với cô nhưng không nói lời nào. Đột nhiên anh cúi đầu, bịt kín hai cánh môi đang định nói gì đó trước mặt.
Thời Nhan mở to hai mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cô chậm rãi nhắm mắt lại, cánh tay nâng lên, ôm lấy cổ người con trai trước mặt.
Nụ hôn của người con trai lúc đầu là trừng phạt, anh hôn cô như muốn ngấu nghiến đôi môi cô. Sau đó trở nên dịu dàng hơn, một nụ hôn đẹp đẽ không ngừng rơi xuống. Cuối cùng, anh thăm dò đôi môi hơi hé mở của cô, môi lưỡi dây lưỡi quấn lấy nhau dần trở nên nhiệt liệt hơn. Đôi tay của Thời Nhan đang ôm lấy cổ anh từ từ siết chặt lại, chủ động đón ý hùa theo anh.
Anh hôn không tính là tốt lắm, nhưng hơi thở kia lại cuốn Thời Nhan vào sâu trong đó. Thời Nhan bị hôn đến cả người mềm nhũn ra, khi nụ hôn kết thúc, cô ghé vào ngực Chu Mục, thở hổn hển. Một lúc sau, Chu Mục nắm lấy cằm cô để cô ngẩng đầu lên, đầu anh lại một lần nữa cúi xuống, nhẹ nhàng lướt qua khóe môi đang hơi nhếch lên của cô.
Hồi lâu sau, lưu luyến rời đi.
Vòng tay anh ôm chặt cô một chút, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô.
“Sao em lại trở về?” Giọng anh khàn khàn.
Thời Nhan không để ý đến sự khác lạ của anh, bàn tay không an phận của cô đặt trên ngực anh vẽ một vòng tròn, muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, lại bị anh giữ lại không cho nhúc nhích.
“Đừng nhúc nhích.” Chu Mục ngăn cô lại, giọng nói càng thêm nghẹn ngào.
Lần này, Thời Nhan nghe lời, cô không nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh.
Cô biết, anh không muốn mình nhìn thấy bộ dạng thất thố của anh. Cái người con trai này hóa ra còn kiêu ngạo như vậy nữa.
Thời Nhan hôn lên ngực anh, làm nũng: “Bởi vì em nhận ra, cho dù mình có đi đến đâu, nhìn thấy cái gì, đều sẽ nhớ đến anh.”
“Vậy sao còn đi lâu như vậy?”
“Bởi vì em rất xấu, muốn trừng phạt anh thật nặng.” Thời Nhan đột nhiên cảm thấy tủi thân, cô cố ý chọc vào ngực anh, đáng thương nói tiếp: “Ai bảo anh rõ ràng thích em nhưng không chịu thừa nhận, còn tiếp tục từ chối em nữa.”
Chu Mục cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, giọng nói có chút trầm thấp: “Anh xin lỗi.”
“Anh có biết không, em thật sự rất buồn. Anh đã từng nghe câu này chưa? Qúa tam ba bận, anh đã làm hơn ba lần rồi, em vốn không định tha thứ cho anh, nhưng thấy anh nhớ em như vậy, em cũng nhớ anh, cho nên em sẽ cho anh một cơ hội nữa!”
Thời Nhan đắc ý nói, nhưng Chu Mục dường như nghe thấy một điều kỳ lạ gì đó. Anh kìm nén sự chua xót trong mắt lại, đột nhiên buông lỏng cánh tay ra, một tay nhẹ nhàng đỡ lưng cô, một tay nắm lấy cằm cô, nâng lên, anh cúi đầu xuống đối diện với đôi mắt của cô.
Nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, anh nói: “Hóa ra em đều nhìn thấy Wechat anh gửi cho em sao?”
Thời Nhan nhìn anh, bí mật nói: “Không hẳn.”
Cô ngượng ngùng cười, nói: “Chỉ… Chỉ xem một ít thôi.”
“Một ít là bao nhiêu?”
“À… Chắc là nhiều như vậy.” Thời Nhan giơ tay lên, duỗi hai ngón tay ra khua tay múa chân một hồi. Giây tiếp theo, cô lại phủ nhận, lại kéo dài thêm một chút: “Không, nhiều như vậy.”
Chu Mục nhướng mày: “Đó là nhiều hay ít?”
“À…” Thời Nhan quay đầu sang một bên, nói ra hai từ nhanh nhất có thể: “Tất cả.”
Chu Mục làm bộ không nghe thấy, quay đầu cô lại: “Hả?”
“Ha ha…” Khóe miệng Thời Nhan giật giật, cô đẩy anh ra rồi ngồi thẳng người: “Chuyện đó… Anh có muốn thay quần áo không?”
Nói xong, trong đầu nhớ lại những gì đã nhìn thấy đêm qua, gương mặt cô không khỏi đỏ bừng lên. Chu Mục liếc nhìn cô, thấy cô đang mặc quần áo của mình, anh híp mắt lại, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Cô đột nhiên đổi đề tài như vậy, Chu Mục cũng không có ý định phơi bày ý đồ của cô.
Cô nhóc này, làm tốt lắm, hóa ra nửa đêm cô đều đọc Wechat của anh, sau đó lại tắt máy đi.
Ha ha, dù sao những ngày tháng sau đó, anh sẽ từ từ tính sổ với cô.