Bên tai vang lên một tiếng cười khúc khích, Thời Nhan chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn thấy tay của Chu Mục đang che miệng lại, khóe miệng anh cong lên, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng mang theo ý cười.
Lúc này Thời Nhan mới nhận ra mình vừa mới gọi ba mẹ anh là gì. Gương mặt trắng nõn của cô lập tức ửng hồng, cô quay đầu lại nhìn ba Chu và mẹ Chu cũng đang cười, vội vàng thay đổi lời nói.
“Cháu chào bác trai, bác gái.” Cô ngượng ngùng gãi đầu: “Cháu… Vừa rồi cháu hồ đồ quá ạ.”
Mẹ Chu đứng dậy đi đến bên cạnh Thời Nhan, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo nở nụ cười hiền từ: “Không sau, dù sao thì không bao lâu nữa con cũng phải đổi cách xưng hô thôi, gọi như vậy cũng không sai.”
Nói xong, mẹ Chu dắt cô ngồi xuống vị trí bên cạnh mình: “Con ngồi đi!”
“Đúng vậy! Con gọi như vậy chúng ta đều rất vui.” Ba Chu cười nói, rõ ràng là ông rất hài lòng với cô con dâu tương lai này.
Thời Nhan mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi xuống. Chu Mục cũng ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Sau khi tất cả đều đã ngồi vào chỗ, Thời Nhan mới nhớ ra túi đồ trên tay mình, cô vội vàng đứng dậy, đưa túi đồ cho ba mẹ Chu: “Bác trai, bác gái, đây là chút thành ý của con, con hy vọng hai người sẽ không chê ạ.”
Ba Chu và mẹ Chu nhận lấy, hai người họ vui vẻ đến nỗi không khép được miệng: “Con khách sáo quá, chỉ là một bữa cơm thôi mà, còn phải tặng quà nữa sao.” Bọn họ vừa nói vừa mở món quà ra, khi nhìn thấy quà ở bên trong, cả hai đều khen ngợi Thời Nhan có mắt nhìn tốt.
Thời Nhan được khen thì có chút ngượng ngùng, cô cúi đầu, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc. Chu Mục quay sang nhìn cô, bỗng nhiên anh vươn tay ra nắm lấy tay cô, đầu anh tiến lại gần, miệng kề sát tai cô.
Anh thấp giọng nói: “Bọn họ đều rất dễ tính đúng không! Đừng căng thẳng như vậy.”
Thời Nhan quay đầu nhìn anh, hiểu ý mà gật đầu: “Vâng!”
Đúng như Chu Mục nói, ba mẹ anh thật sự rất dễ tính, những lời bọn họ nói cũng rất có văn hóa. Bữa cơm kết thúc trong không khí vui vẻ. Lúc chia tay, ba Chu và mẹ Chu có đề nghị gặp mặt người lớn hai nhà, nếu có thể thì sẽ bàn chuyện cưới hỏi cho bọn họ trong mấy ngày ở thành phố A này luôn.
Thời Nhan ngượng ngùng không dám từ chối nên đã đồng ý.
Về đến nhà, ba Thời đang ngồi một mình trong phòng khách xem TV. Thời Nhan lập tức nói với ông về đề nghị của ba Chu và mẹ Chu. Ba Thời tuy không nỡ gả con gái đi, nhưng nhìn thấy Thời Nhan vui vẻ như vậy, còn khen ngợi ba Chu và mẹ Chu nữa, ông lập tức đồng ý.
Ba Thời hành động cũng rất nhanh chóng, ông lập tức bảo Thời Hàm đặt khách sạn, hai ngày sau sẽ ăn tối cùng bọn họ. Thời Nhan lập tức nói chuyện này với Chu Mục, ba Chu và mẹ Chu cũng đồng ý, cuộc gặp mặt cũng đã được quyết định.
Hai ngày nay, Chu Mục bận rộn đưa ba mẹ Chu đi thăm thú thành phố A, Thời Nhan cũng không nhàn rỗi, cô bận rộn với việc mở nhà hàng, hai ngày nay đều chạy vòng vòng khắp nơi tìm thông tin về cửa hàng xem được ở trên mạng. Cô quyết định thuê một cửa hàng hai mặt tiền trên một con phố thương mại. Thời Nhan nói chuyện với chủ nhà một lúc lâu, phát huy hết khả năng hùng biện của mình ra, cuối cùng đã xin chủ nhà hạ giá xuống một chút.
Cô chụp hợp đồng thuê nhà gửi cho Chu Mục.
Thời Nhan: [Hãy nhìn thành quả nỗ lực của vợ tương lai của anh đi. Em đã phải mất rất nhiều công sức mới xin được chủ nhà hạ giá đó! Vợ tương lai của anh lợi hại quá đi! (Cười toe toét) (Cười toe toét)]
Chu Mục nhanh chóng trả lời lại.
Chu Mục: [Ừ! Vợ của anh thật lợi hại. Vậy thì anh sẽ làm người đàn ông đứng sau bà chủ vậy!]
“Ha ha!” Thời Nhan che miệng cười, một mình đứng trong cửa hàng cầm điện thoại lẩm bẩm: “Người đàn ông đứng sau bà chủ sao, hình tượng này cũng đẹp đấy chứ! Hì hì!”
Thời Nhan: [Được đó.]
Chu Mục: [Cảm ơn bà chủ.]
Thời Nhan: [Ngoan.]
Sau khi gửi tin nhắn WeChat đi, Thời Nhan cất điện thoại đi, nhìn xung quanh thêm một lần nữa rồi mới rời đi. Đến bãi đỗ xe ở dưới hầm, cô lấy xe rồi lập tức trở về nhà chuẩn bị cho bữa cơm của hai gia đình vào tối nay,
Về đến nhà, cô lập tức đi tắm, tắm xong thì ngồi trước gương trang điểm nhẹ, sau đó mặc áo choàng tắm dài đứng trước tủ quần áo khoảng hai mươi phút, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một cái váy len màu hồng nhạt cùng một cái áo khoác lông trắng dáng dài, trên cổ chính là chiếc khăn đôi giống hệt Chu Mục.
Thay quần áo xong, cô đứng trước gương soi toàn thân ngắm nghía một hồi rồi nở nụ cười hài lòng, xách túi đi tầng dưới.
Ba Thời và Thời Hàm ở tầng dưới đã sớm chuẩn bị xong, đang đợi Thời Nhan ở bên dưới. Hai người ngồi trên sofa trong phòng khách không biết đang nói chuyện gì, nhìn có vẻ rất hào hứng. Thấy Thời Nhan đi xuống dưới, hai người họ lập tức kết thúc cuộc nói chuyện, đứng lên đón cô.
Thời Nhan xoay một vòng, hỏi: “Thế nào ạ?”
“Đẹp.” Ba Thời nói.
“Cực kỳ đẹp.” Thời Hàm.
Thời Nhan cười, trả lời: “Con biết mà.”
Ba người bọn họ khởi hành từ nhà đến khách sạn mất khoảng 20 phút. Lúc đến cửa khách sạn, Thời Nhan vừa xuống xe liền nhìn thấy một chiếc xe cũng đang dừng ở phía sau, chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng nhận ra đó là xe của Chu Mục.
Cô vui vẻ chạy tới, người trong xe cũng thấy cô, cửa tài xế liền mở ra. Chu Mục bước xuống xe, giơ hai tay ra về phía cô. Thời Nhan không hề giảm tốc độ mà trực tiếp chui vào lòng anh. Chu Mục bị cô lao vào thì hơi lùi về phía sau một chút, anh ôm cô để cô đứng vững lại rồi mới nhẹ nhàng buông ra.
Anh cúi đầu nhìn cô, đưa tay lên gạt mấy sợi tóc vương trên má cô, cười nói: “Người lớn còn ở đây! Hấp tấp quá.”
Bên cạnh có tiếng mở cửa, Thời Nhan nhìn thấy ba Chu cũng đi xuống từ ghế tài xế, cô xấu hổ, nói: “A!”
Ba Chu xua tay, nói: “Không sao, chúng ta không nhìn thấy.”
“Đúng vậy! Bọn chị đâu nhìn thấy đâu.” Một giọng nữa chen vào. Thời Nhan ngó đầu ra liền nhìn thấy Chu Thanh trong một chiếc váy màu đen cùng với một chiếc áo khoác len màu xanh nhạt, trên mặt được trang điểm kỹ lưỡng, đang mỉm cười vẫy tay với cô.
Hai mắt Thời Nhan sáng lên, cũng vẫy tay lại với cô ấy.
Giây tiếp theo, cô ngẩng đầu lên, thu lại gương mặt tươi cười, trừng mắt nhìn Chu Mục giống như đang muốn nói: “Đáng ghét.”
Chu Mục cười bất lực.
Đây hình như… Đâu phải lỗi của anh đâu!
Mọi người cùng đi thang máy lên lầu và bước vào một căn phòng riêng đã được đặt trước. Thời Hàm rất quen thuộc với quản lý ở đây, ngay khi bọn họ vừa ngồi vào chỗ, anh ta lập tức gọi phòng bếp mang đồ ăn lên.
Một bàn đầy các món ăn đặc sắc, đầy đủ hương vị, hai bên gia đình cũng vui vẻ bàn chuyện cưới xin của hai đứa nhỏ trong nhà.
Chu Thanh ngồi bên cạnh Thời Hàm, cô ấy không phải đương sự, cũng không thể chen miệng vào khi người lớn trong nhà đang nói chuyện được, nên cô ấy chỉ đơn giản tập trung ăn, ăn rất ngon miệng. Vừa mới đưa một miếng thịt bò vào trong miệng, còn chưa kịp nuốt xuống thì trong bát đã có thêm một cái đùi gà kho tộ, bên trên phủ đầy vừng trắng, hương thơm ngào ngạt.
Cô ấy cắn miếng thịt bò, hai má đều phồng lên, chớp mắt nhìn cái đùi gà trong bát, quay đầu sang liền nhìn thấy Thời Hàm đang mỉm cười nhìn cô ấy.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô ấy nhỏ giọng hỏi.
Thời Hàm nâng cằm, cười nói: “Ăn thử đi, nước sốt ở chỗ này thật sự rất ngon.”
Chu Thanh nghi ngờ nhíu mày lại, dường như không tin những lời anh ta vừa nói. Thời Hàm thấy vậy, khẽ cười, nói: “Thật, không lừa cô đâu.”
Thời Hàm nói xong lại gặp một viên thịt khác vào trong bát cô: “Còn cái này nữa, ăn rất ngon.”
Chu Thanh nuốt miếng thịt bò xuống, cắn cắn đầu đũa, thấp giọng nói: “Đối với tôi tốt như vậy sao!”
Thời Hàm khẽ cười, hỏi lại: “Tôi đối xử với cô không tốt sao?”
Đổi lại là ngày thường, Chu Thanh sẽ nhanh chóng thừa nhận, nhưng cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc Thời Hàm hỏi như vậy, cô ấy lại suy nghĩ vô cùng nghiêm túc.
Thật ra ngoại trừ lúc mới đầu ra thì sau này anh ta đối xử với cô ấy rất tốt, còn cứu cô ấy nữa!
Đúng vậy! Ngoại trừ có chút độc miệng ra thì người này không tồi.
Chu Thanh cười nói: “Hừm, nếu đối xử với tôi tốt hơn một chút thì càng tốt.”
Thời Hàm bật cười: “Biết rồi.”
Anh ta dừng một chút, đột nhiên tiến lại gần Chu Thanh, cố tình hạ giọng xuống thật thấp: “Tôi chỉ nói những lời tốt đẹp với bạn gái của tôi thôi, ý em là em muốn làm bạn gái của tôi sao?”
Chu Thanh vừa mới cắn viến thịt, nghe vậy thì suýt nữa bị sặc. Cô ấy đấm mạnh vào ngực, cầm lấy ly nước mà Thời Hàm đưa tới, uống một hơi cạn sạch, uống xong mới thở ra từng hơi nặng nhọc.
Cô ấy đặt cốc nước xuống mới nhận ra mọi người đang nhìn mình chằm chằm, cô ấy cười xấu hổ: “Không sao đâu ạ, con không sao đâu ạ.”
Thời Hàm che miệng cười, nói thầm: “Lời nói của tôi đáng sợ như vậy sao?”
Khi hai người tiến lại gần nhau, Chu Thanh có thể nghe thấy những lời anh ta nói cho dù anh ta có nói nhỏ thế nào đi nữa, cô ấy quay sang trừng mắt với Thời Hàm. Thời Hàm cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô ấy, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của cô ấy, nụ cười bên miệng cứng lại, khẽ rùng mình.
Anh ta có thể nhìn ra cô ấy muốn giết mình.
Thời Hàm ngậm miệng lại, quay đầu đi, vai khẽ run lên.
Sau khi ăn tối hơn hai tiếng đồng hồ, hai bên gia đình đã bàn bạc đại khái về địa điểm, hình thức tổ chức đám cưới, hỏi thăm ngày sinh của hai người, sẵn sàng tính toán tìm ngày lành tháng tốt.
Sau khi ăn tối xong, bọn họ đi xuống dưới, tạm biệt rồi hai gia đình cùng rời đi.
Về đến nhà, Thời Nhan vừa tắm xong, bò lên giường thì nhận được điện thoại của Chu Mục.
“Bác sĩ Chu, có chuyện gì vậy?” Cô cười hì hì hỏi.
Chu Mục nghe thấy giọng điệu có chút nghịch ngợm của cô thì khẽ cười, nhưng anh không đùa giỡn với cô mà nghiêm túc hỏi: “Em muốn tổ chức đám cưới như thế nào?”
Vấn đề này thực sự làm khó Thời Nhan, cô làm sao nghĩ mình sẽ lấy chồng sớm như vậy chứ, cho nên cô nhất thời không biết phải trả lời như thế nào về vấn đề.
Sau một hồi im lặng, cô nũng nịu nói: “Có bác sĩ Chu trong hôn lễ a!”
Tuy là đang khoe mẽ, nhưng đây cũng là những lời thật lòng của Thời Nhan.
Nghe vậy, Chu Mục không khỏi bật cười, anh không nói gì thêm, trực tiếp cúp điện thoại. Đầu dây bên kia truyền đến mấy tiếp “Tút tút”, Thời Nhan sửng sốt, đưa điện thoại ra trước mặt mới phát hiện ra anh đã cúp điện thoại. Cô đang nhỏ giọng chửi thầm Chu Mục tại sao lại ngắt điện thoại thì điện thoại lại vang lên, lần này là lời mời nói chuyện bằng video.
Thời Nhan mỉm cười rồi chấp nhận cuộc gọi video, trên màn hình lập tức hiện ra dáng vẻ của Chu Mục. Trên người anh vẫn là chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt vừa rồi, chẳng qua cà vạt đã được cởi ra, cúc áo cũng đã được mở ra vài cái, cơ ngực như ẩn như hiện mà lộ ra. Thời Nhan nhìn chằm chằm vào nơi đó, vô thức nuốt nước bọt.
Từ sau khi hai người có quan hệ thân mật thì thỉnh thoảng hai người cũng có một chút hành động như vậy, đây cũng có thể coi như là một chút tình thú nhỏ giữa hai người.
“Mục Mục, anh đang muốn dùng mỹ nam kế mê hoặc em sao?” Giọng nói của Thời Nhan có chút mê mang.
Chu Mục sửng sốt, anh cúi đầu nhìn xuống ngực mình, đột nhiên cười.
Anh ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười trêu chọc, còn cố tình vén tóc, giọng điệu có chút lưu manh ngang ngược: “Đúng vậy! Tiểu mỹ nữ Nhan Nhan của chúng ta bị mê hoặc rồi sao?”