Editor: YuuChu Mục im lặng không nói gì, anh ngồi xổm bên cạnh thành bồn tắm một hồi, sau đó đột nhiên đứng dậy, xoay người bước ra ngoài.
“Mục Muc…”
Thời Nhan lo lắng, cô vừa gọi anh vừa muốn đứng dậy khỏi bồn tắm, nào ngờ người vừa bước ra ngoài giống như có mắt ở sau lưng, anh quay đầu nhìn Thời Nhan với ánh mắt lạnh lùng, cảnh cáo: “Em thử bước ra ngoài xem?”
Thời Nhan không đứng dậy nữa, lập tức co người lại trong bồn tắm, nhưng bộ dạng có chút tủi thân, đáng thương giống như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.
Thôi được!
Chu Mục rời đi vài phút rồi lại bước vào phòng tắm lần nữa.
Thời Nhan nhìn anh, vừa định hỏi anh muốn làm gì thì thấy anh bình tĩnh cởi quần áo ra, sau đó, trong lúc cô kinh ngạc kêu lên, thì anh đã bước vào trong bồn tắm.
“Anh… Anh muốn làm gì?”
Chu Mục cong môi, không nói lời nào.
Giây tiếp theo, anh chống lên thành bồn tắm, cúi người chặn môi Thời Nhan lại.
Anh vặn vòi nước bên cạnh, trong phòng tắm yên tĩnh vang lên tiếng nước “Rào rào”, nhưng ngay sau đó lại hòa lẫn cùng với một âm thanh khiến người khác nghe thấy không khỏi đỏ mặt.
……
Ban đêm, Chu Mục bị cơn nóng đánh thức, anh mơ hồ mở mắt ra, tay vô thức vươn về phía tủ đầu giường bên cạnh, muốn kiểm tra nhiệt độ máy sưởi.
Bàn tay đột nhiên dừng lại giữa không trung, anh thoáng giật mình một cái rồi đột nhiên tỉnh táo lại.
Không đúng, nhiệt độ không khí thật sự vừa phải, không nóng, nhưng tại sao…
Anh lập tức thu tay lại, vươn tay ra ôm cô vào trong lòng.
Tay vừa đặt lên trán cô, anh lập tức sợ hãi mà rụt tay lại.
“Trời ạ…”
Nóng quá.
Tim Chu Mục run lên từng đợt, anh gọi đi gọi lại tên Thời Nhan, nhưng cô không có phản ứng nào khác ngoại trừ nhíu mày lại, thậm chí còn không mở nổi mắt.
Chu Mục nhanh chóng rời khỏi giường mặc áo vào, sau đó lại cầm một cái áo khoác lớn tới trùm lên người Thời Nhan, nhanh chóng đi ra ngoài.
Anh lái xe rất nhanh, cố gắng vượt qua ngã tư có đèn giao thông, rất nhanh liền đến bệnh viện.
Trước khi đi anh đã gọi cho Chu Thanh đang trực ở bệnh viện, nên khi đến phòng cấp cứu, cô ấy đã đợi sẵn ở cửa.
Chu Thanh mặc đồng phục y tá, bên ngoài khoác một chiếc áo len mỏng, vừa nghe điện thoại, cô ấy gấp đến mức quên không mặc áo khoác, lập tức chạy đến chờ ở cửa phòng cấp cứu.
Thấy xe của Chu Mục đến gần, cô ấy vội chạy tới.
Thấy ghế phụ không có ai, cô ấy vội vàng mở cửa sau ra, vừa mở cửa liền thấy Chu Mục xuống xe vòng qua bên đó.
Cô ấy đứng dịch sang một bên, Chu Mục cúi bế người trong xe lên rồi chạy nhanh vào phòng cấp cứu.
Chu Thanh đóng cửa xe lại, cất xe xong, cô ấy vội chạy vào phòng cấp cứu.
Trên đường đi, cô ấy gọi điện cho Thời Hàm.
Trong phòng cấp cứu, Chu Mục đặt người ở trong lòng lên giường bệnh sau đó đắp chăn lại.
Bác sĩ trong phòng cấp cứu thấy Chu Mục đi vào, sửng sốt một hồi mới hoàn hồn lại chào hỏi anh.
Chu Mục lo lắng, tùy ý gật đầu, lập tức nói: “Lúc trước bị cảm, nửa đêm đột nhiên sốt cao, rơi vào tình trạng hôn mê, rất có thể bị viêm phổi cấp tính.”
Bác sĩ gật đầu, lập tức yêu cầu y tá đo thân nhiệt, 40,6 độ, rất cao
Anh ta lập tức viết liều lượng thuốc tiêm rồi đưa cho y tá, y tá điều chỉnh lượng nước muối rồi lập tức tiêm cho Thời Nhan.
Thời Nhan mơ mơ màng màng vô thức rụt tay lại.
Chu Mục tập tức bước tới giữ tay cô: “Đừng nhúc nhích.”
Sau khi tiêm xong, lại rút thêm một vài ống máu nữa, Thời Nhan được đưa vào phòng bệnh.
Vừa mới tiến vào phòng bệnh, Thời Hàm và Chu Thanh liền xuất hiện ở cửa.
Thời Hàm đứng ở mép giường, vẻ mặt lo lắng.
Anh ta hỏi: “Con bé sao rồi?”
Chu Mục giải thích tình hình rồi kéo một cái ghế tới ngồi xuống bên cạnh mép giường, lo lắng nhìn người đang nằm trên giường, lông mày anh nhíu lại vẫn chưa buông lỏng ra kể từ khi phát hiện Thời Nhan bị sốt.
Anh thở dài, vén tóc trên mặt Thời Nhan ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Hôm qua chụp ảnh xong thì bị cảm lạnh, sáng hôm nay thì bị gió lạnh thổi, nửa đêm đột nhiên sốt cao.
Chẩn đoán ban đầu là viêm phổi cấp tính, nhưng chi tiết như thế nào thì phải đợi kết quả chụp chiếu vào ngày mai.
Sau khi tiêm được nửa giờ thì đã hạ sốt, nhiệt độ cũng giảm xuống rất nhiều, chắc cũng không có vấn đề gì lớn.”
Nói xong, không chờ Thời Hàm đáp lại, Chu Mục lại nói: “Xin lỗi, em đã không chăm sóc cô ấy tốt.”
Mặc dù Chu Mục nói như vậy, nhưng Thời Hàm không có ý trách cứ anh, anh ta đi đến bên giường, nhìn cô từng chút một, nói: “Cậu đã chăm sóc con bé rất tốt, tốt đến nỗi chúng tôi đều chỉ đứng một bên nhìn.”
Hai người nhìn nhau, tuy không nói gì nhưng cả hai đều hiểu ý của đối phương.
Nửa đêm, không ai có thể nghỉ ngơi trọn vẹn được.
Thời Hàm ngủ gật trên ghế sofa, Chu Thanh mang chăn tới cho anh ta rồi cũng quay trở lại làm việc.
Chu Mục ngồi ở mép giường, môi vẫn luôn mím chặt.
Anh không ngừng quan sát nhiệt độ của cô gái trên giường, cứ cách nửa giờ lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.
Trời sáng dần, nhiệt độ cơ thể Thời Nhan cuối cùng cũng giảm xuống.
Chu Mục thở hắt ra, cánh tay đặt ở trên giường, anh gối đầu lên đó, không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Chu Thanh đổi ca lúc 8 giờ sáng, thay quần áo xong, cô ấy xuống nhà ăn bên dưới mua đồ ăn sáng rồi mang lên phòng Thời Nhan.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào, bên trong không có một tiếng động.
Cô ấy đi vào đặt đồ ăn sáng xuống, nhẹ nhàng lay Thời Hàm.
“Này! Dậy đi.”
Thời Hàm mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Sáng rồi sao!”
Chu Thanh chỉ vào bữa sáng trên bàn trà, nói: “Ăn sáng trước đi! Để lát nữa lại nguội đó.”
Nói xong, cô ấy bước đến bên giường, dùng tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Thời Nhan.
Sau khi xác định cơn sốt đã giảm bớt, cô ấy vươn tay ra chọc vào đầu Chu Mục rồi mới thu tay lại.
Chu Mục tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn cô ấy, giọng nói trở nên khàn khàn vì mệt mỏi: “Chị đến rồi sao!”
Chu Thanh giơ ngón tay, làm động tác im lặng: “Chị mua đồ ăn sáng rồi, ra ăn một ít đi.”
Chu Mục vốn định lắc đầu, nhưng Chu Thanh lập tức nói: “Không được phép nói không muốn ăn.”
“…” Chu Mục thở dài, “Được rồi!”
Anh bước đến ngồi xuống bên cạnh Thời Hàm, húp bát cháo rồi ăn thêm một cái bánh bao.
Ăn xong, anh vừa mời ngồi xuống bên cạnh giường thì thấy Thời Nhan tỉnh lại.
Lông mi cô run lên vài cái rồi từ từ mở mắt.
Điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là ánh đèn sáng rực và trần nhà trắng như tuyết, quay đầu lại thì thấy Chu Mục đang ngồi bên giường với vẻ mặt nghiêm túc.
Chu Mục đưa tay lên sờ trán cô, đường nét khuôn mặt căng cứng cả đêm cuối cùng cũng dịu lại, trên miệng nở một nụ cười nhẹ.
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi!” Chu Mục cầm ly nước bên cạnh rót cho cô một ly nước ấm: “Uống chút nước trước đi!”
Thời Nhan cong đôi môi nhợt nhạt, nói “Vâng”.
Không chờ Chu Mục đứng dậy, Chu Thanh đã chạy tới cuối giường nâng cao đầu giường lên.
Chu Mục đỡ lấy đầu Thời Nhan, đút cho cô từng ngụm nước một.
Cô sốt cao nên mất rất nhiều nước, một ly nước ấm nhanh chóng nhìn thấy đáy.
Thời Nhan định nói gì đó nhưng Chu Thanh không cho, cô ấy cầm bát cháo trắng mua riêng cho Thời Nhan ở bên cạnh lên, đưa cho Chu Mục.
“Cho con bé ăn một chút cháo đi! Lấp đầy bụng một chút rồi lại cho uống nước.”
Chu Mục gật đầu, anh cầm lấy bát cháo rồi đút cho Thời Nhan từng chút một.
Vừa mới hạ cơn sốt cao, Thời Nhan ăn thấy không có hương vị lắm, cô mới ăn được nửa bát liền không muốn ăn nữa.
Thời Hàm bước tới, hỏi: “Thấy trong người thế nào rồi?”
“Vâng! Ổn rồi ạ.”
9 giờ, bác sĩ trực đến kiểm tra.
Sau khi kiểm tra đơn giản xong liền cho cô đi chụp chiếu.
Không bao lâu sau khi chụp chiếu liền có kết quả luôn, quả nhiên là bị viêm phổi.
Kết quả thử máu cũng có, không có vấn đề gì lớn cả.
Tuy nhiên, bởi vì bị viêm phổi nên Thời Nhan vẫn phải ở lại bệnh viện mấy ngày.
Phòng bệnh ngày nào cũng náo nhiệt, không phải bởi vì nhiều người mà là vì Thời Hàm và Chu Thanh ngày nào cũng ồn áo ở trong phòng bệnh, còn Thời Nhan thì luôn vui vẻ cười ha ha.
Chu Mục ngoại trừ những lúc có ca phẫu thuật hoặc khám bệnh ra thì đều ở trong phòng bệnh.
Những ngày này, qua sự quan sát vừa vô thức lại cố tình của mình, Thời Nhan phát hiện ra một việc, đó chính là thái độ của Thời Hàm đối với Chu Thanh.
Trước kia mỗi lần Chu Thanh công kích anh ta, anh ta đều sẽ tức giận mà bỏ đi.
Nhưng mấy ngày nay ở trong phòng bệnh, mỗi lần Chu Thanh trêu chọc anh ta, anh ta đều cười tủm tỉm mà quay đi, hơn nữa cũng không nói mấy lời khó nghe, hầu như toàn nói mấy lời trêu đùa, rất nhiều lần Chu Thanh bị anh ta đùa tới mức đỏ bừng mặt mũi.
Lúc này, nhân lúc Thời Hàm đi ra ngoài mua đồ ăn, Chu Mục cũng không có ở đây, Thời Nhan mới kéo Chu Thanh tới ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
“Chị Chu Thanh.”
Chu Thanh bấm bấm điện thoại, không chút để ý, hỏi: “Sao vậy?”
Thời Nhan cười thần bí, ghé vào lỗ tai Chu Thanh, nói: “Để em nói với chị mấy ngày nay em phát hiện ra điều gì.”
Chu Thanh ngẩng đầu, quay đầu nhìn cô: “Chuyện gì?”
“Em phát hiện ra, thái độ của anh trai em đối với chị hoàn toàn không giống trước đây.
Em có cảm giác, anh ấy thích chị!”
Trên mặt Chu Thanh hiện lên một chút kinh ngạc, cô ấy không hiểu mà hỏi lại: “Em nói thật chứ? Hay là em nhìn nhầm rồi?”
Thời Nhan lắc đầu, chắc nịch nói: “Không đâu, anh trai em mà em còn không biết sao.
Anh ấy chỉ cần dựng đuôi lên là em biết anh ấy muốn làm gì rồi, anh ấy nghĩ cái gì em còn không biết sao?” Cô vỗ ngực, giọng điệu kiên định: “Thật đó, em khá chắc chắn.”
“Chị…”
“Chị cái gì mà chị, thổ lộ đi!”
“Thổ lộ?” Chu Thanh vội vàng lắc đầu: “Không, chị không dám.”
Thời Nhan “Xì” một tiếng, ghét bỏ đẩy cô ấy ra một chút: “Ngày thường chị khí thế lắm mà! Lúc này còn nói không dám nữa, mặc kệ chị đó!”
“…” Chu Thanh.
Cô ấy ngập ngừng một chút, thở dài: “Được rồi!”
“Được gì?”
Thời Hàm vừa mới đẩy cửa vào liền nghe thấy hai chữ cuối cùng của Chu Thanh, anh ta đặt gói hàng lên bàn trà, ngẩng đầu hỏi.
Hai người ở giường đều bị giật mình.
Chu Thanh chột dạ cúi đầu, Thời Nhan thì cười hì hì.
Lúc Thời Hàm tiến lại gần, Thời Nhan cố tình đẩy Chu Thanh ra một chút.
Chu Thanh đang ngồi trên mép giường, bị Thời Nhan đẩy như vậy, cô ấy liền bị đẩy khỏi giường.
Cô ấy bị đẩy trong lúc mất cảnh giác nên hơi rúi về phía trước một chút, vừa vặn ngã vào trong lòng Thời Hàm.
Thời Hàm đỡ được cô ấy, cúi đầu hỏi: “Không sao chứ!”
Chu Thanh đỏ mặt, sau khi đứng vững lại mới lắc đầu: “Không… Không sao.”
“Anh, chị Chu Thanh có chuyện muốn nói với anh, rất gấp.” Thời Nhan cướp lời, sau đó nhìn Chu Thanh: “Có phải không! Chị Chu Thanh.”
“…” Chu Thanh quay đầu lại, cắn răng trừng mắt với Thời Nhan.
Đây không phải tự đào hố cho cô ấy sao?
Chu Thanh chật vật hồi lâu mới quay đầu lại nhìn Thời Hàm: “Đúng vậy! Em có chuyện muốn nói với anh.”
Mũi tên đã lên dây rồi, chết thì cùng chết thôi!
Thời Hàm cảm thấy hai cô gái có gì đó là lạ, anh ta nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì vậy?’
“Cái đó…” Chu Thanh vô cùng lo lắng, cô ấy cắn môi dưới, nói: “Có thể cùng em ra ngoài được không?”
“Làm gì mà thần bí vậy?”
Thời Hàm thì thầm, nhưng vẫn đi ra ngoài với cô ấy..